Lục hoàng tử Tiêu Lam Trường hưởng dương hai mươi tám tuổi.
Lễ tang được tổ chức long trọng, các hoàng tử công chúa đều có mặt để đưa tang.
Lục vương phi cùng con trai sắc mặt phờ phạc, suy sụp vô cùng.
Có lẽ bọn họ chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có ngày mình phải tiễn biệt y, có nghĩ cũng chẳng dám nghĩ.
Tiêu Dã trở về phủ đã là nửa đêm, ném chiếc khăn tang sang một bên.
Hắn ngồi ngả lưng ra ghế, tay đưa lên xoa huyệt thái dương.
Có vẻ hắn đang mệt, cảm giác nhức nhối tới khó chịu.
Tiêu Lam Trường, người này hắn có tiếp xúc qua vài lần.
Là một người không màng thế sự, ít can dự vào chuyện triều đình, một lòng chỉ muốn sống yên bình bên vợ con.
Một kẻ quá nhân hậu để bị chết oan như vậy.
Cảm thấy chuyện này không thể kéo dài thêm nữa.
Tiêu Dã quyết định sẽ một lượt giải quyết tất cả.
Hắn sau đó không ngủ ngay mà ra ngoài đi dạo, chỉ khi ngước nhìn lên ánh trăng sáng duy nhất trên bầu trời đêm, tâm trạng của hắn mới ổn định lại được đôi chút.
Tiêu Dã không hiểu vì sao lại cong mắt cười, nụ cười ngây ngô của thiếu niên nhưng vương vấn nỗi buồn.
“Nguyệt Nguyệt, nhanh thôi.”
“Bổn vương không cho phép em bỏ rơi ta.”
“Chờ ta.”
“Hai chúng ta cùng đi.”
…
“Nhi thần tham kiến mẫu hậu.” Tiêu Lạc Quân bước vào Khôn Ninh điện của hoàng hậu Chiêu Gia, cúi người hành lễ sau đó y vào thẳng luôn vấn đề: “Chuyện hai mươi năm trước của Hoàng quý phi rốt cuộc là như thế nào, mẫu hậu con muốn được biết.”
Chiêu Gia không ngờ Tiêu Lạc Quân sáng sớm tới gặp mình để hỏi chuyện này, bà ta nghiêm túc nhìn y, hỏi: “Là ai nói cho con?”
“Người không muốn biết đâu.” Tiêu Lạc Quân đáp, “Nhưng con muốn biết liệu người có liên quan tới cái chết của Hoàng quý phi không.”
Thấy sắc mặt của Chiêu Gia dần tệ đi, y có lẽ đã đoán được chín phần mười câu chuyện, Tiêu Lạc Quân cất giọng: “Tiêu Dã hắn nói với con, giữa ngai vàng và mạng của người, hắn hỏi con muốn chọn gì.”
“Tiêu Dã…” Khi nhắc tới cái tên này Chiêu Gia bất giác rùng mình, bà ta vội đi tới nắm lấy tay của Tiêu Lạc Quân, nói: “Nửa đêm hai hôm trước, trong lúc ta đang ngủ thì bỗng cảm nhận được có người trong phòng mình.
Định xuống giường thắp nến xem sao thì đột nhiên ở cạnh đã có kẻ kề sát kiếm vào cổ ta, con không tưởng tượng nổi khi đó đáng sợ tới mức nào đâu.”
“Có bao nhiêu tên? Bọn chúng có làm gì người không?”
Chiêu Gia lắc đầu, nói: “Không, nếu bọn chúng mà ra tay thì hỏi xem giờ phút này ta còn có thể đứng đây nói chuyện với con không.”
“Nhưng an ninh của hoàng cung nghiêm ngặt đến cả một con ruồi còn khó lọt vào.
Làm thế nào mà…” Tiêu Lạc Quân nói.
Chiêu Gia: “Bọn chúng cũng giống như con, hỏi ta về chuyện của hai mươi năm về trước.
Lúc đó vì quá sợ hãi nên ta đã khai ra hết cho bọn chúng.”
Tiêu Lạc Quân bất lực nói: “Mẫu hậu, người thật là…”
“Quân Nhi, con phải giúp ta, con có biết sau khi nghe xong hết thì mấy kẻ đó đã như thế nào không.”
“Đúng như dự đoán.”
“Khớp tới không ngờ.”
“Bọn chúng nói như vậy với ta.” Chiêu Gia nói, “Ta đoán chắc Tiêu Dã đã điều tra ra ta chính là kẻ chủ mưu giết hại mẹ của hắn năm xưa, hoặc chỉ là bán tín bán nghi, sau đó tìm tới ta để xác nhận.”
Tiêu Lạc Quân không hiểu sao lúc này tay mình lại lạnh tới như vậy, y cố nén lại cảm giác sợ hãi đang dần dâng trào, bình tĩnh nói với Chiêu Gia: “Mẫu hậu, khi đó người có bắt tay với kẻ nào khác không?”
“Có, hoàng thái hậu chính là kẻ đã xúi giục ta cho người đi giết Hoàng quý phi.
Bà ta đáng ra mới là kẻ chủ mưu.”
Tiêu Lạc Quân: “Vậy thì giờ người đi tìm bà ta, nói với bà ta tìm cách…”
Bổn vương có thể làm nhiều thứ ngoài sức tưởng tượng của ngươi đấy.
Câu nói hôm trước vang lên trong đầu khiến ý định đang muốn nói ra của Tiêu Lạc Quân như bị chặn lại.
Ngoài sức tưởng tượng?
Tiêu Dã hắn có thể làm tới bao xa.
Y có nên thử mạo hiểm một lần sống chết với kẻ này, hay ngoan ngoãn thuận theo hắn.
Chẳng biết vì lí do gì mà Tiêu Lạc Quân phải sợ Tiêu Dã tới vậy.
Nghĩ lại mới thấy bản thân mình thật nực cười, sợ một thằng oắt con mới hai mươi tuổi đầu.
Thấy Tiêu Lạc Quân cười một cách lạ lùng Chiêu Gia ở bên cũng phải sởn tóc gáy, chưa để bà ta hỏi tại sao thì y đã nói trước: “Mẫu hậu, người cứ yên tâm giao chuyện này cho con.”
…
Tiêu Lạc Quân có một quân sư đắc lực, kẻ này giỏi bày mưu tính kế, một lòng trung thành muốn phò tá y ngồi được lên ngai vàng.
Người này là thái sư dạy học cho Tiêu Lạc Quân hồi xưa, tên ông là Hoài Tử Nhuệ, năm nay đã gần ngưỡng tám mươi, không có con cái.
Ông cũng đã từng ngồi nói chuyện với Tiêu Lạc Quân về Tiêu Dã, về kẻ có thể thế chỗ y trong vị trí thái tử.
Nhưng là một người nhìn rõ thế tục, ông vẫn khuyên Tiêu Lạc Quân chỉ nên có hành động khi đối phương thực sự có ý định với mình.
Người không phạm ta ta không phạm người.
Triết lý này Hoài Tử Nhuệ hiểu rất rõ, ông tin chắc Tiêu Dã cũng có phương châm sống như vậy.
“Nhìn mặt Cửu vương ta thấy người này có tướng mạo sáng sủa, biết tiến biết lùi, đồng thời cũng chính là kiểu khó nắm bắt nhất.
So với thế lực của tể tướng Tiêu Cải Tử thì người này tốt nhất vẫn không nên động vào thì hơn.”
Lời này Hoài Tử Nhuệ đã nói với Tiêu Lạc Quân, ông thực sự không muốn y có bất kì dính líu tới hắn.
Nhưng giờ đã đến nước nào rồi, Tiêu Lạc Quân không biết nên đối phó thế nào với Tiêu Dã.
Chỉ còn cách tới tiểu viện của Hoài Tử Nhuệ sớm đã lui về nghỉ ngơi để tìm ông nhờ giúp đỡ.
Cốc! Cốc!
“Hoài thái sư, ta có chuyện cần nói với ông.” Tiêu Lạc Quân gõ cửa thư phòng, nói.
Không một lời hồi đáp, theo lý thì giờ này thì Hoài Tử Nhuệ phải đang ngồi thưởng thức trà trong phòng rồi.
Cảm thấy có điều không ổn, Tiêu Lạc Quân lập tức đẩy cửa vào trong.
Sắc mặt Hoài Tử Nhuệ tái nhợt ở trong nhìn Tiêu Lạc Quân, bên cạnh ông còn có một sát thủ đang kề lưỡi kiếm ngay sát chiếc cổ nhăn nheo của Hoài Tử Nhuệ, như chỉ cần xoẹt nhẹ qua cũng có thể lấy đi mạng của ông vậy.
“Ngươi là kẻ nào!” Tiêu Lạc Quân cao giọng, “Không có gia pháp, hoàng cung là chỗ cho ngươi muốn tới là tới sao!”
Kẻ đó nghe vậy không có động thái gì lớn, chỉ buông Hoài Tử Nhuệ ra rồi lao tới chĩa kiếm về phía Tiêu Lạc Quân.
Tiêu Lạc Quân thấy thế lập tức né sang một bên, đến khi hoàng hồn mở mắt thì người đã biết mất.
Chỉ thấy Hoài Tử Nhuệ vẻ mặt nhợt nhạt chạy tới, vội vã kéo tay y nói: “Thái tử, mau cho người điều tới phủ viện của Tiêu Cải Tử, càng nhiều người càng tốt.
Mau lên, nếu không sẽ trễ việc hệ trọng!”
Tiêu Lạc Quân còn đang mờ mịt thì bị Hoài Tử Nhuệ ở bên thúc giục không khỏi có chút mơ hồ, chưa kịp hiểu chuyện gì vẫn chạy đi làm theo lời ông ta nói.