“Buồn ngủ chưa?” Tiêu Dã hỏi.
Liễu Nguyệt gật đầu.
Hiện giờ đã là giờ Tuất, tầm chín giờ tối, cũng khá muộn rồi.
Hai người đang đi trên hành lang để trở lại căn phòng ban đầu Chu Vận xếp cho để nghỉ ngơi.
Cạch!
Cửa phòng mở ra.
Liễu Nguyệt vừa về đã nằm vật ra giường, xem chừng chẳng biết trời đất gì.
Tiêu Dã ở sau đóng cửa, tiến tới giường nói: “Đừng ngủ vội, giờ phân chia giường đã.”
“Phân chia cái gì chứ.” Cô ngồi dậy uể oải nói, “Thì phần ai người đấy nằm thôi, có gì to tát mà phải chia.”
Tiêu Dã đưa tay ra nâng cằm Liễu Nguyệt lên, lạnh đạm nói: “Ai bảo ngươi ban nãy nghịch cho đã đời, tới giờ ngủ không chịu về, biết tác hại chưa?”
“Nói nhiều quá, giường ở đây thì nằm thôi, ngươi còn định phân chia cái gì chứ.” Cô gạt tay hắn ra, ngả lưng nhắm mắt nhanh chóng chiếm một góc trên giường.
Tiêu Dã khẽ thở dài bất lực, kéo chăn ra đắp lên người cho cô.
“Nếu hôm nay không phải ta mà là tên nam nhân khác, chẳng nhẽ ngươi cũng chịu cho hắn lên nằm cùng sao?”
“…”
Người trên giường chỉ ậm ừ vài tiếng sau đó lại nằm im, có lẽ đã ngủ rồi.
Tiêu Dã rũ mắt đưa tay ra chạm vào gương mặt trắng sứ nhưng vẫn có chút tái nhợt của cô, ngón tay thon dài không tự chủ được lại mân mê bờ môi nhỏ nhắn.
Tiêu Dã thoáng nghĩ.
Quả thực bệnh tình của cô có đỡ nhưng vẫn còn bám rễ trong cơ thể.
Nếu không có ngày hôm nay, nếu không được tận mắt nhìn thấy cô mấy phút trước còn đang tưng bừng vui vẻ hăng say quậy tung cái chỗ kia mà ngay sau đó đã nói với hắn rằng bản thân cảm thấy có chút mệt mỏi, muốn về nghỉ ngơi và ngay sau đó đã lăn ra ngủ thì có lẽ hắn vẫn còn nghĩ cô đã khoẻ mạnh trở lại.
Năm năm rồi, đó không phải là một khoảng thời gian ngắn đâu Nguyệt Nguyệt.
Chúng ta đều thay đổi, nhưng ta vẫn thích ngươi, thích ngươi chết đi được.
Nhưng ngươi mẹ nó nào có để tâm.
Ngươi chỉ biết nghĩ cho mình ngươi thôi.
Liễu Nguyệt…Nguyệt Nguyệt…Đến bao giờ ngươi mới chịu nhìn lấy ta một cái đây.
Tiêu Dã hắn có tính chiếm hữu, chiếm hữu rất mạnh.
Nhưng hắn vẫn luôn khắc chế nó, vì hắn muốn bản thân phải thật đối xử dịu dàng với cô, cưng chiều cô.
Cho dù có thể nào, hắn đều không muốn phải ép buộc cô, vì hắn biết, Nguyệt Nguyệt của hắn không thích bị cưỡng ép.
Vì thế hắn nguyện giấu đi nanh vuốt, chỉ để lộ ra phần lông mềm mại cho người thấy.
Như vậy người sẽ thích hắn, có lại cảm giác thân thuộc như ngày xưa với hắn.
Ánh mắt thoáng chốc nhu hoà lại thoáng chốc nguy hiểm, Tiêu Dã chẳng biết đến bao giờ sự dồn nén này sẽ đến cực hạn, nhưng trước mắt hắn vẫn muốn bản thân kiềm chế lại, dùng toàn bộ sự dịu dàng mà bản thân có để đối xử với cô.
Chỉ cần Nguyệt Nguyệt chịu ở bên cạnh ta…chỉ cần vậy thôi…thế là quá đủ rồi…
Ánh nến cuối cùng đã được tắt khiến cho cả căn phòng rơi vào một mảng tối.
Tiêu Dã cẩn thận điều chỉnh lại tư thế ngủ cho Liễu Nguyệt, sau đó cũng ôm lấy cô vào lòng.
…
Cạch!
Âm thanh tưởng chừng như rất nhỏ nhưng vẫn lọt được vào tai của Tiêu Dã.
Hắn mở mắt, đầy cảnh giác lắng nghe tiếng động bất thường xung quanh.
Người trong lòng có vẻ vẫn đang ngủ say, hắn cũng không muốn làm gì quá ầm ĩ khiến cô phải thức giấc.
Chỉ cần im lặng giải quyết, sau đó ôm cô đi trốn là được.
Nghĩ vậy cả người khẽ động, Tiêu Dã ngay sau đó liền cẩn thận buông Liễu Nguyệt ra, sau đó còn không quên đắp lại chăn cho cô.
Còn hắn thì im lặng đứng trong bóng tối chờ đối phương tự tới nộp mạng, ở phạm vi này hắn vẫn có thể bảo vệ được cô, không cần quá lo lắng.
Kẻ lạ mặt từ từ bước vào trong phòng, Tiêu Dã lặng lẽ quan sát, không hiểu sao bóng lưng của người này có chút quen quen.
Đối phương tiến gần tới bên giường, hắn sau đó cũng cầm chặt kiếm, bước chân không tiếng động chậm rãi mà âm thầm xuất hiện đằng sau đối phương.
Hệt như nhện độc giăng tơ để dụ con mồi, một khi con mồi đã vào bẫy thì chỉ việc bước ra nhẹ nhàng giải quyết.
Chợt Tiêu Dã cảm nhận được khí tức của kẻ khác.
Bọn chúng tới không chỉ một tên.
Có hai tên.
Ánh mắt sắc bén vung kiếm ra sau, đồng thời không quên để mắt tới kẻ đang ở gần có thể gây nguy hiểm cho Liễu Nguyệt.
Chỉ tới khi nhìn kĩ, hắn mới sửng sốt nhận ra.
Cổ của tên kia vậy mà loé lên ánh sáng của lưỡi kiếm.
“Cửu vương, người đừng manh động.
Để bọn ta giải thích chút.” Kẻ đang bị Tiêu Dã “bón hành” khó khăn nói.
Tiêu Dã cảnh giác thu lại kiếm, hỏi: “Ngươi biết ta.”
“Không chỉ biết mà còn là được hoàng thượng nhắn lại.” Đối phương nói.
Im lặng mấy giây, Tiêu Dã sau đó liền cẩn thận đi tới trước bàn, thắp cây nến lên.
Ánh sáng hắt lên gương mặt quen thuộc, là Tam đương gia của băng sơn tặc, mà người ở trước, dường như là nam nhân hắn thấy ở nhà bếp, là kẻ trông thập phần yếu ớt ngồi trong bếp chỉ làm một công việc duy nhất là nhặt đậu.
“Liễu tiểu thư, cảm phiền cô bỏ lưỡi kiếm đang kề cổ ta ra.” Nam nhân nói.
Liễu Nguyệt ban nãy quả thực là đang ngủ, nhưng việc ngày ngày phải sống trong nguy hiểm đã tạo lên phản xạ tự nhiên có điều kiện cho cô.
Chính là chỉ cần nghe thấy hoặc cảm nhận được điều gì đó bất thường xung quanh thì không vì lí do gì cả, cho dù có ngủ say đến mấy thì cô cũng sẽ phải tỉnh giấc mà thôi.
Ban nãy chính là như vậy, cô cũng nghe thấy âm thanh, nhưng dường như Tiêu Dã hắn không muốn đánh thức cô.
Vì thế Liễu Nguyệt cũng thuận theo hắn, nằm im bất động lắng nghe tình hình xung quanh, tính rằng nếu cảm thấy cấp bách thì sẽ tới giúp hắn một tay.
Ánh mắt nguy hiểm nhìn chằm chằm nam nhân trước mắt, cô lạnh giọng hỏi: “Ngươi biết ta?”
“Không chỉ biết mà còn đang điều tra một số bí mật của Liễu gia.” Người nọ nói.
Liễu Nguyệt nghe vậy thoáng nhíu mày, xong cũng không biểu hiện gì khác, chỉ là lưỡi kiếm vẫn cận kề cổ của đối phương.
Chỉ đến khi Tiêu Dã đi tới, nói với cô để bọn họ giải thích xem sao thì lúc này Liễu Nguyệt mới hạ kiếm xuống.
“Ta tưởng ngươi ngủ say rồi.” Tiêu Dã nói với cô.
Liễu Nguyệt: “Đang ngủ nhưng ngửi thấy mùi nguy hiểm thì vẫn phải dậy thôi.”
“Hai người nếu gọi là vợ chồng thật thì có khi còn hợp hơn việc đóng giả này đấy.” Tam đương gia ở bên nói.
Tiêu Dã: “Ngươi nhìn ra?”
“Ngay từ đầu chúng ta đã biết rồi.” Nam nhân yếu ớt ngồi nhặt đậu nói.
“Thập Nhị, mau hành lễ với Cửu vương.”
Hai người ngay sau đó liền chắp tay khuỵu gối, tư thế chào hỏi vô cùng nghiêm trang, vì không thể gây tiếng động lớn nên hai người cũng chỉ thay nhau chào ngắn gọn.
“Thập Nhị, bái kiến vương gia.”
“Lệ Tử Chi, bái kiến vương gia.”
Tiêu Dã nghe xong, cuối cùng cũng nhận ra hai người này là ai, hỏi: “Hai người là hai vị tướng quân mà mọi người hay nhắc đến?”
“Đúng là chúng thần thưa vương gia.” Lệ Tử Chi nói.
“Vậy mà không giải thích sớm, làm ta tưởng hai người nửa đêm nửa hôm định tới ám sát bọn ta.” Tiêu Dã nói.
“Thời gian eo hẹp, không thể ở lại quá lâu, mong vương gia cho chúng thần giải thích ngắn gọn tình hình hiện nay.” Thập Nhị ở sau nói.
Tiêu Dã: “Hai người cứ nói.”
Thập Nhị cùng Lệ Tử Chi đưa mắt nhìn nhau, sau đó Lệ Tự Chi nói: “Báo cáo vương gia, hiện nay thời thế loạn lạc, gian tặc hoành hành.
Hai bọn ta chính là theo chỉ thị của hoàng thượng, tới đây làm mật thám thâm nhập vào bên trong băng sơn tặc này, thu thập chứng cứ cùng thông tin.
Sau khi đã nắm rõ gốc rễ nơi này, chiến dịch lật đổ thanh trừng sẽ chính thức bắt đầu.”
Thập Nhị: “Vốn dĩ có thể mặc kệ để vương gia cùng cô nương đây sống qua ngày ở đây rồi rời đi, nhưng trước mắt chiến dịch thanh trừng đã gần tới, ba ngày nữa nó sẽ xảy ra, vì vậy ta mong hai người nên cẩn thận một chút.
Nếu có thể rời đi sớm thì càng tốt, nhưng thương thế của vương gia ta cũng đã nghe Chu Vận kể qua, vẫn là nên ở lại dưỡng thương cho tốt, nếu để hoàng thượng biết tin vương gia đi làm nhiệm vụ mà bị thương thì người chắc sẽ rất đau lòng.”
Tiêu Dã: “Ta biết rồi, hai người cứ làm nhiệm vụ của mình đi, đến ngày đó ta tự khắc có cách bảo vệ bản thân cùng cô ấy.”
Liễu Nguyệt ở bên nói: “Các ngươi nói ra điều này không phải là vì sợ bọn ta đến hôm chiến dịch xảy ra lại không biết gì quay ra giúp đỡ ngược lại kẻ địch đấy chứ.”
Lệ Tử Chi nói: “Cũng đôi chút nhưng vấn đề ta lo không phải vương gia mà là chính cô đấy, Liễu nhị tiểu thư.”
“Sao lại là ta?” Cô hỏi.
“Chẳng phải bọn ta đã bảo Liễu gia cũng đang bị triều đình để mắt tới hay sao, nói ra kế hoạch ngay trước mặt cô thì có hơi mạo hiểm nhưng dù sao cũng đang có vương gia ở đây, mà quan hệ của hai người xem chừng cũng không tệ nên tạm thời bọn ta sẽ tin tưởng cô.
Mong Liễu nhị tiểu thư nếu có quan hệ với đám người ở đây thì nể mặt vương gia nhà ta, cũng như nể mặt bọn ta không tới nói ra sự thật cho bọn chúng biết, nếu sự thật đổ bể thì công sức bốn năm nằm vùng ở đây coi như thành công cốc.”
Liễu Nguyệt: “Các ngươi ở đây bốn năm?”
“Đó là điều đương nhiên.” Thập Nhị nói, “Tạo dựng tin tưởng rồi từng bước thâm nhập vào bộ máy lãnh đạo chắc cô nghĩ dễ lắm.”
Lệ Tử Chi bỗng nhiên nói: “Canh tư rồi, không thể ở bên ngoài quá lâu.
Phải trở về thôi.”
Nói tới đây, hai người hành lễ trước Tiêu Dã, nói: “Vương gia thông cảm, thời gian eo hẹp không thể bàn bạc kĩ hơn, nhưng trước mắt mong người hành động cẩn thận, bảo toàn an nguy cho bản thân.
Chúng thần xin cáo lui.”
Tiêu Dã: “Đại sự quan trọng hơn, hai người đừng để tâm tới ta, cứ lo việc của mình trước.
Cho dù thế nào thì chiến dịch này cũng phải thành công.”
“Rõ.”
“À còn một việc nữa.” Thập Nhị nói, “Hoàng thượng mấy hôm trước có đánh tiếng với bọn ta về chuyện của vương gia.
Người nói nếu bao giờ gặp vương gia thì bảo người hành động không nên quá mạo hiểm, nếu thấy nguy hiểm quá thì cứ rút lui, sẽ chẳng ai dám trách mắng người đâu, dù sao nhiệm vụ lần này của vương gia cũng ẩn chứa vô vàn nguy hiểm, thế lực đằng sau của tổ chức đó đến triều đình cũng phải e ngại mà.
Nếu xong chuyện ở đây sớm thì bọn ta sẽ tới giúp người một tay.”
Tiêu Dã: “Lời phụ hoàng căn dặn ta vẫn còn nhớ rất rõ, hai người đừng lo.”
“Vâng.”
Hai người lúc đến cũng âm thầm, lúc đi cũng chẳng gây ra một chút tiếng động.
Tiêu Dã sau đó im lặng tắt nến, kéo Liễu Nguyệt lên giường nằm như chưa có chuyện gì xảy ra.
Nằm trên giường, cô hỏi: “Ngươi cũng được hoàng thượng giao nhiệm vụ?”
“Ừm.” Tiêu Dã đáp, “Cũng chưa thực sự bắt tay vào làm, không cần quá lo lắng.”
Ban đầu lí do khiến hắn muốn đi, tất cả cũng chỉ vì tới tìm cô.
Nhiệm vụ chỉ là phụ, cô mới là chính.
“Liễu gia ta cũng được hoàng thượng để mắt tới, chẳng nhẽ ngươi được giao nhiệm vụ thanh trừng Liễu gia?” Liễu Nguyệt nói.
“Suy nghĩ vớ vẩn, bổn vương mà thanh trừng thì còn chạy tới đây làm gì.”
“Thế ai là đối tượng của ngươi vậy?”
Tiêu Dã lạnh giọng nói: “Tò mò ít thôi, lo về mà chấn chỉnh lại Liễu gia đi.”
Trong đêm tối, hắn nghe được tiếng hừ lạnh tỏ vẻ nhàm chán của cô.
Liễu Nguyệt nằm trên giường lục đục đôi chút, cuối cùng xoay người đi ngủ.
Bỗng cô cảm nhận được đôi tay mạnh mẽ vòng qua ôm lấy eo mình, gần như đem cả bờ ngực rắn chắc áp sát vào lưng cô.
Cả người Liễu Nguyệt bất giác căng cứng hết lại, cô nói: “Làm cái gì vậy?”
“Nguyệt Nguyệt, chúng ta là vợ chồng, việc này ngươi cũng phải thấy bình thường chứ.”
Giọng nói trầm thấp của nam nhân vang lên sau cô.
Liễu Nguyệt bối rối nói: “Giờ chỉ có hai người, vợ chồng cái gì.”
“Lỡ bọn chúng đi kiểm tra rồi thấy chúng ta không thân mật như vợ chồng thì chẳng phải sẽ sinh nghi sao.” Tiêu Dã nói.
Liễu Nguyệt đương nhiên không tin cái lí lẽ cùn của hắn.
Hai người sau đó giằng co hồi lâu, cô chịu thua trước, cuối cùng đành phải mặc kệ Tiêu Dã hắn muốn sao thì thế.
Tiêu Dã ôm Liễu Nguyệt, khẽ hỏi: “Nếu ngày hôm nay không phải ta mà là một tên nam nhân khác, ngươi vẫn sẽ chịu để cho tên đó ôm sao?”
“Ấu trĩ.” Liễu Nguyệt nói.
“Trả lời ta đi.” Hắn không chịu, nói.
“Nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi đang ôm ta, bổn tiểu thư liền coi ngươi là tỷ muội tốt.”
Tiêu Dã: “…”
Ngay sau đó Liễu Nguyệt cảm nhận được toàn thân nam nhân cao lớn đang ôm chặt lấy mình bất giác run lên, tiếng cười đang được chủ nhân của nó cố đèn nén lại làm cô chẳng biết nói sao.
“Nguyệt Nguyệt, ngươi đúng là…dễ thương quá rồi.” Tiêu Dã nói, trong bóng đêm nụ cười hệt như của thiếu niên khi xưa, cưng chiều cùng sủng nịnh vô đối, chỉ tiếc chỉ hắn mình biết rõ, hắn vẫn thương cô nhường nào.
“Ngủ thôi, mai chúng ta còn nhiều chuyện để nói lắm.”