“Các huynh đệ đâu rồi!”
“Ha ha rượu tới đây!!!”
“Đồ ăn chuẩn bị tới đâu rồi!”
“Mấy món ngày hôm nay trông mới mẻ ghê.”
…
Bàn ăn thịnh soạn đã được bày ra, mọi người cũng dần ổn định vào chỗ ngồi.
Tiêu Dã ngồi cũng phải kéo Liễu Nguyệt sát lại gần mình, thật sự không chút để tâm tới ánh mắt xung quanh.
“Đợi chút nữa, Vân Nhi sắp tới rồi.” Bội Triệu Tư ngồi đầu nói.
Liễu Nguyệt ghé vào Tiêu Dã, hỏi nhỏ: “Ai là Vân Nhi vậy?”
“Ta cũng không biết.” Hắn đáp.
“Đó là muội muội của thủ lĩnh bọn ta.” Nam nhân ngồi bên cạnh Liễu Nguyệt nói.
Tiêu Dã không vui nhìn y: “…”
Rõ ràng có rất nhiều ghế ngồi, tại sao cái tên Tam đương gia đó lại phải ngồi ngay cạnh cô.
“À, thì ra là vậy.” Liễu Nguyệt vốn không nhạy cảm tới nỗi quan tâm đến mấy việc lặt vặt như này, chỉ lịch sự đáp lại y.
Bất ngờ đằng xa có tiếng cười đùa của nữ nhân, cô biết cái vị gọi là muội muội kia đã tới, một lòng hướng ánh mắt ra ngoài muốn xem xem người này trông như thế nào.
Tiêu Dã thì trái ngược hoàn toàn với Liễu Nguyệt, chẳng lấy làm tò mò hay thú vị gì với cái người sắp xuất hiện này cả.
“Ca ca!” Nữ nhân có giọng nói trong trẻo ngọt ngào tuy chưa thấy người đâu nhưng sau khi nghe được giọng nói thì Liễu Nguyệt đoán chắc chín phần mười đây phải là một mỹ nhân.
Người đã tới cửa, váy đỏ mỏng thướt tha ôm lấy vòng eo thon gọn của mỹ nhân không ngừng lắc lư uyển chuyển, nước da trắng như ngọc cùng cặp mắt to tròn được lộ ra dưới lớp lụa mỏng che mặt.
“Người đẹp kìa A Dã.” Cô kéo tay áo của hắn, cảm thán nói.
Tiêu Dã không mặn không nhạt nhìn xuống cô, nghĩ.
Chẳng lẽ Liễu Nguyệt ngươi không phải người đẹp sao?
Thật chẳng hiểu nổi…
Hắn ngán ngẩm lắc đầu, cũng nhìn theo hướng nhìn của cô mà thấy được “người đẹp” mà Liễu Nguyệt nói.
Đây là vũ nữ sao?
Hắn nhướn mày nghĩ.
Từ phong cách ăn mặc cho tới cử chỉ, nếu nhìn không nhầm thì chắc chắn…
“Tới rồi! Tới rồi, tiểu công chúa của chúng ta đến rồi!” Triệu Bội Tư ở trên vui vẻ nói.
“Ca, muội vừa học được điệu múa này hay lắm.
Để ta biểu diễn cho mọi người cùng xem.”
Triệu Bội Tư hào hứng vỗ tay: “Được! Vân Nhi của ta múa là đẹp nhất.”
“Đúng vậy! Vân muội muội của chúng ta đã nói đến nhảy chỉ có đứng thứ nhất.”
“Tiểu Vân lớn thật rồi, sắp thành đại mỹ nhân Châu Quốc rồi!”
“Ha ha ha rượu đâu rồi! Ta phải vừa uống vừa thưởng thức mới được!”
Tiếng cười nói ồn ào làm căn phòng rộng lớn náo nhiệt trông thấy, Liễu Nguyệt vốn định chung vui, rót rượu đầy chén cho mình cùng Tiêu Dã rồi hớn hở muốn nhập hội cùng.
“Này.” Tiêu Dã hắn thấy vậy liền chặn cô lại, nói.
“Uống gì đấy.”
“Rượu.” Liễu Nguyệt vô tư đáp.
“Ai cho nàng uống thứ này?”
“Có ai cấm sao?” Cô nói, nói xong còn nâng chén lên định uống thật.
Tiêu Dã thấy vậy liền lập tức cướp lấy, cảnh cáo nói: “Thứ này uống vào không tốt, đừng quên trong người nàng còn đang mang tâm bệnh.”
“Ai nói với ngươi là còn? Nó vốn đã hết rồi.”
“Nhã Thư.” Tiêu Dã gằn giọng nói.
Cuộc giằng co của hai người không hiểu sao đã thu hút đám người ban nãy còn đang bận ồn ào xung quanh, mà nói đúng hơn thì chính là thu hút vị “tiểu công chúa” của cái băng sơn tặc này.
Bội Hạ Vân xuất hiện đằng sau Tiêu Dã, Liễu Nguyệt thấy nàng ta liền biết điều mà không nói nữa, chỉ hướng ánh mắt lên nhìn thẳng vào nữ nhân cũng đang nhìn chằm chằm mình.
“Ca, hai người này là ai vậy?” Bội Hạ Vân hỏi.
Bội Triệu Tư cưng muội muội hết mực, nghe vậy đã ngay lập tức đáp: “À, là người mà nhị ca vốn định đem đến để ép gả cho tam ca, cô gái đó đó, còn nam nhân ở bên cạnh là phu quân của cô ấy, bất đắc dĩ phải đem theo thôi.”
Bội Hạ Vân: “Vậy giờ cô gái này là nhị tẩu của muội à?”
“Không phải.”
Chưa đợi Bội Triệu Tư đáp, Tiêu Dã ở đằng trước đã cất giọng.
Bội Hạ Vân lúc này liền chú ý tới hắn, hai mắt nàng sáng rực lên sau đó khoé miệng liền nở một nụ cười mê hoặc lòng người, nàng ta nói: “Ban nãy quả thực không để ý, lại gần mới thấy vị này tướng mạo thật sự không tồi, xứng đáng làm mỹ nam của ta.”
Tiêu Dã: “…”
Liễu Nguyệt: “…”
Mọi người: “…”
Bầu không khí một giây trước còn im lặng ngay sau đó đã lập tức bùng nổ, người bất ngờ nhất chính là Bội Triệu Tư, ông ta sau khi nghe Bội Vân Hạ nói đã đứng bật dậy, nói: “Vân Nhi! Muội đang nhắm tới tên đó sao!”
“Không sai, ta chính là muốn y đó ca ca.” Nàng nói.
Nói rồi không quên để cơ thể mềm mại của mình quấn lấy Tiêu Dã, đưa hai tay vòng qua cổ hắn, môi nhỏ xinh xắn không chút kiêng kị mà ghé sát sườn mặt của Tiêu Dã, dáng vẻ ám muội vô cùng.
Liễu Nguyệt cau mày, lạnh lùng nói: “Cô nương có biết người mà cô nương đang ôm đã có thê tử không vậy.”
Bội Vân Hạ đưa mắt nhìn cô, nói: “Biết chứ.”
“…”
“Cô nhường lại chàng cho ta đi.”
Liễu Nguyệt: “…”
Mẹ nó…
Đây là đang muốn chọc tức cô sao?
Cả cái đám này, bộ tư duy có vấn đề gì ư?
Nhường? Nhường cái mẹ…
“Tuyệt đối không thể.” Liễu Nguyệt nói, “Phu quân của ta sao có thể coi như đồ vật mà muốn nhường là nhường được.”
“Mười vạn lượng vàng.” Bội Hạ Vân nói.
Liễu Nguyệt: “…”
“Ha ha ha!”
“Phụt! Ha ha…”
“Sao mấy người lại cười?” Bội Hạ Vân khó hiểu nói, “Mắc cười lắm sao?”
Mọi người xung quanh sau câu nói ra giá đổi chồng của nàng đã được phen cười bể bụng, có một người nín cười, khó khăn nói: “Cái…cái này Vân Nhi nói giống y xì đúc thủ lĩnh nói ban nãy, cái lúc mà đại ca muội ra giá muốn tên kia để vợ của mình ở lại cho Tam đương gia vậy…Ha ha ha…”
Bội Hạ Vân nghe xong liền cảm thấy không vui, nói: “Sao y không nhường cho Tam ca?”
“Vân Nhi ngốc lắm, người như vậy mới xứng danh quân tử.
Có thể bỏ qua sức cám dỗ của vàng bạc mà quyết định giữ thê tử của mình lại, người nào được y yêu mới chính là nữ nhân hạnh phúc nhất trên đời.”
“Muội cũng muốn làm nữ nhân hạnh phúc nhất trên đời.”
Liễu Nguyệt: “Vậy thì buông phu quân ta ra rồi tự đi tìm ‘mỹ nam’ của mình đi.”
Tiêu Dã im lặng nãy giờ không lên tiếng, chính là muốn xem thử nếu hắn bị nữ nhân khác quyến rũ, cô sẽ có phản ứng như thế nào.
Cuối cùng vẫn không ngoài mong đợi, Nguyệt Nguyệt của hắn vẫn luôn như vậy, cô vẫn sẽ luôn bảo vệ hắn.
“Cô nương, nam nữ thụ thụ bất thân, huống chi ta đã có thê tử.
Cô nhìn xem, cô làm thê tử của ta giận rồi đấy.”
‘Thê tử của ta’ được Tiêu Dã hắn nhấn mạnh, như muốn nhắc nhở cũng như muốn khẳng định Liễu Nguyệt là gì của hắn.
“Ca! Ta muốn y làm phu quân của ta.” Bội Hạ Miên cứng đầu nói.
Liễu Nguyệt: “…”
“Cả Châu Quốc rộng lớn như vậy chẳng nhẽ cô không tìm được người yêu mình sao? Việc gì phải đi chen chân vào mối quan hệ của bọn ta.” Cô nói, vẻ mặt mất đi kiên nhẫn.
“Người yêu mình tìm thì dễ, nhưng tướng mạo sao có thể sánh bằng y.” Bội Hạ Miên đáp.
“Người này có mà tìm cả Châu Quốc chẳng lấy nổi ai có ngũ quan mị hoặc lại còn đẹp được bằng y, nữ nhân, cô đây là đang muốn để ta chịu thiệt sao.”
Liễu Nguyệt quả thực mất hết kiên nhẫn khi nói chuyện với loại người không chịu hiểu lý lẽ này, cô tức giận nói: “Ta không phải đang thương lượng thiệt hơn, mà đang tốt bụng nhắc nhở, mẹ nó đây là phu quân của ta.”
“Được rồi đấy Vân Nhi, bớt sinh sự vớ vẩn đi.” Tam đương gia nói, “Muội không phải đang muốn biểu diễn cho bọn ta điệu nhảy mới học được sao, mau ra kia biểu diễn đi, để bọn ta được mở mang tầm mắt, nhanh lên để mọi người còn ăn nữa chứ, đồ ăn sắp nguội rồi đấy.”
“Xí! Tam ca chẳng bao giờ chịu đứng về phía ta.” Bội Hạ Vân nói.
Cánh tay trắng trẻo cùng bầu ngực phập phồng căng tròn đôi lúc áp vào lưng Tiêu Dã cuối cùng cũng chịu buông tha cho hắn.
Nàng đi rồi, Liễu Nguyệt ở bên ánh mắt ghét bỏ hết nhìn nàng ta rồi lại chuyển sang nhìn Tiêu Dã, cô nói: “Tránh xa ta chút, ta còn ngửi được mùi hương trên người nàng ta còn ám trên người chàng đấy.”
Tiêu Dã nghe vậy hơi bất ngờ, nhưng ngay sau đó đuôi mắt đã hơi cong lên.
Hắn mỉm cười đầy sủng nịnh nhìn cô, nói: “Nàng đây là đang ghen sao?”
Liễu Nguyệt khựng người, ngay lập tức ngẫm lại câu nói đó của hắn.
Ghen?
Ghen là cái quái gì?
“Hừ, ai rảnh mà ghen.” Cô nói.
“Tin ta, ta vẫn yêu thê tử của ta nhất.” Tiêu Dã đầy cưng chiều nói, không biết là vô tình hay hữu ý, nhưng chắc chắn câu nói đó mang theo rất nhiều nỗi lòng vốn được chôn giấu của hắn.
“Nàng ôm ta đi, để mùi hương của nàng ám lên ta.
Như vậy nữ nhân kia mới biết điều tránh xa.” Hắn nói tiếp, tay không yên phận vòng qua như thể muốn ôm lấy cô.
“Hừ, lí do vớ vẩn.” Liễu Nguyệt nói, nói xong liền gạt hắn ra.
Tiêu Dã thấy vậy không những không giận mà còn cảm thấy cô đáng yêu đến lạ.
“Ca!”
Bỗng lúc này Bội Hạ Vân cất giọng, chắc chắn là đang không vui.
“Ta có đàn nhưng không có người đánh.
Có ai biết đánh đàn Thất Huyền Cầm không?” Nàng hỏi.
Nhưng cư nhiên không có ai đáp lại, thấy vậy Bội Hạ Vân ủ rũ nói: “Đương nhiên mấy người sao biết được cơ chứ.”
“Vân Nhi, cũng không thể trách bọn huynh được.
Bọn ta vốn là nam nhân tay phải cầm kiếm tay trái cầm đao, lý nào biết tới đánh đàn.” Bội Triệu Tư bất đắc dĩ nói.
Đến lúc tưởng như buông xuôi ý định, Liễu Nguyệt ở trong đám người bất ngờ nói: “Ta biết.”
Bội Hạ Vân: “Thật sao?”
Tiêu Dã bất ngờ còn hơn cả nàng ta nhưng lựa chọn không bộc lộ ra bên ngoài, chỉ dùng ánh mắt nửa dò xét nửa tĩnh lặng nhìn cô.
“Biết.” Liễu Nguyệt đáp, “Để tạ ơn cứu giúp của đại ca cô thì ta có thể đàn cho cô một khúc.
Nào, chọn đi.”
“Nhưng bài này mới ra, ta không chắc liệu ngươi có biết không.”
Liễu Nguyệt: “Cứ nói thử xem.”
“Ly biệt khúc, vừa được Tiêu Lam Trường tứ hoàng tử sáng tác ở Diễm Thanh lâu, ngươi chắc là biết chứ?”
“Khúc đấy nếu muốn múa thì phải vừa dẻo vừa nhanh, cô nương đây chắc bản thân làm được không?” Cô nói.
Bội Hạ Vân: “Ngươi biết?”
Liễu Nguyệt lười đáp lại nàng, mặc cho Bội Hạ Vân vui mừng đến nỗi nhảy cẫng lên sau đó sai người mang đàn tới.
“Mọi chuyện trông cậy ở ngươi, tỷ tỷ.” Nàng nói, cặp mặt to tròn như chứa cả vầng sao đầy hi vọng nhìn cô.
Liễu Nguyệt: “…Ừ.”