Chu Vận đi rồi, Tiêu Dã cùng Liễu Nguyệt hai mắt nhìn nhau.
Cô sau đó cẩn thận đi ra ngoài xem xét xung quanh kiểm tra thật sự không có kẻ nào nghe lén mới trở về phòng đóng cửa lại.
“Tính sao bây giờ p-h-u q-u-â-n.” Liễu Nguyệt cười khổ nhìn hắn, nói.
Tiêu Dã: “Ta vẫn chưa biết mấy tên này là ai.”
“Để ta kể cho người.” Liễu Nguyệt nói, nói rồi cô đi tới bên giường ngồi bên cạnh Tiêu Dã.
Làm bộ nghiêm túc nói: “Bắt đầu từ đây này…”
…
Hai người chụm đầu vào nhau nói khá lâu, hơn nữa Liễu Nguyệt còn đặc biệt dùng âm lượng nói chỉ đủ để hai người nghe được, tuyệt đối không có chuyện kẻ thứ ba nghe thấy.
Tiêu Dã nghe xong, chẳng biết nên vui hay thấy ngớ ngẩn vì bỗng dưng được cô nhận làm phu quân.
“Giờ ta phải gọi ngươi là nương tử?” Hắn có chút chưa chấp nổi hỏi.
“Đương nhiên.” Liễu Nguyệt nói.
“Phu quân, ta sẽ gọi chàng là A Dã.”
Tiêu Dã đè nén rung động trong lòng, mặt không đổi sắc nói: “Sao lại gọi A Dã.”
“Gọi vậy nghe quen hơn, hơn nữa ta thích gọi thế.” Cô nói.
“Tính ta hay bất cẩn, không thuận miệng nhỡ gọi nhầm thì sao.”
Liễu Nguyệt không hề nói sai, hồi xưa cô một ngày không gọi “A Dã” một lần thì chắc chắn cô không phải Liễu Nguyệt.
Mà hơn cả thế chính là việc Tiêu Dã hắn thích cô gọi hắn như vậy, chỉ hận cô không thể quên cái tên Tiêu Dã này đi mà suốt ngày gọi hắn là A Dã như hồi trước.
Thấy Tiêu Dã không có phản đối, cô nói tiếp: “Phu quân, tên ta là Nhã Thư đó.”
Tiêu Dã cứng đờ người, khuôn mặt lạnh tanh che giấu đi lồng ngực đang phập phùng liên hồi vì cỗ cảm xúc ngọt ngào không hẹn mà đến, tuy biết tất cả chỉ là đóng kịch nhưng hắn vẫn không nhịn được muốn được nhiều hơn chút nữa.
Tiêu Dã dối lòng, giọng điệu cứng nhắc vang lên: “Ở đây không có ai, gọi phu quân nhiều vậy làm gì.”
“Để lát nữa quen miệng.” Liễu Nguyệt cười ranh mãnh nhìn hắn, nói rồi cô bất chợt đưa tay lên bá cổ hắn, kéo khoảng cách giữa hai bọn họ lại gần hơn.
Chóp mũi hai người suýt chạm vào nhau, Liễu Nguyệt vẫn chẳng quan tâm việc Tiêu Dã hắn đã sắp không giữ nổi vẻ mặt bình tĩnh nữa, chỉ ra vẻ ám muội nói: “Từ giờ phút này chúng ta là vợ chồng, A Dã, chàng là phu quân của ta, Liễu Nguyệt này là thê tử của chàng.”
Tiêu Dã sau khi nghe xong câu chốt của cô thì nội tâm đã rối tung hết cả lên.
Ngoài mặt thì bình tĩnh nhưng bên trong đã sớm rối bời thành một cục.
Có lẽ cô không nhận ra bản thân mình ban nãy nói sai, nhưng Tiêu Dã hắn biết, cơ mà hắn sẽ không sửa lại lời cô nói đâu.
Liễu Nguyệt là thê tử của hắn, chỉ một mình hắn thôi…
Đáy mắt lấp loé một vài tia sung sướng, nếu Liễu Nguyệt chịu nhìn kĩ hơn thì chắc chắn sẽ thấy được mặt hắn giờ phút này đã đỏ ửng một mảng, hai tai thì đã sớm đỏ hồng.
Tiêu Dã cứng ngắc ngỡ cái tay đang bá cổ mình ra, giờ đến chạm nhẹ vào cô cũng khiến hắn bất giác không kìm được sự kích động trong lòng.
“Giờ chúng ta là vợ chồng.” Tiêu Dã cứng nhắc lặp lại lời Liễu Nguyệt nói, “Tất cả chỉ là giả?”
“Ừ, chỉ đóng kịch thôi, tại ta lỡ miệng nói vậy rồi.” Liễu Nguyệt đáp.
Tiêu Dã nghe vậy thì rũ mắt, không hiểu sao lại có chút không vui.
Nhưng ngay sau đó hắn đã đưa mắt lên nhìn sang cô, đáy mắt thoáng âm u, Tiêu Dã mỉm cười gian xảo nói: “Nếu trong quá trình diễn vở kịch này mà có gì quá phận thì…”
“Biết rồi biết rồi.” Liễu Nguyệt chưa để hắn nói hết đã xua tay kêu người không cần nói nữa.
“Cũng đâu phải ta chưa từng sống chung với ngươi, cứ coi như bình thường là được mà.”
Tiêu Dã nghe vậy ý cười càng sâu, sau đó hắn trầm giọng nói: “Nguyệt Nguyệt nói rồi đấy, đừng quên.”
…
“Rồi giờ tính sao? Đi hay ở.” Liễu Nguyệt hỏi.
Tiêu Dã nói: “Ở, dù sao bọn chúng cũng đã mất công mời, mà ta còn lại đang bị bệnh.
Nếu có đi thật thì chẳng may độc bất ngờ phát tác thì ngươi có vác nổi ta về được không.”
“Đương nhiên là không nổi.” Liễu Nguyệt cười nói, “Nhưng không sao, ta vẫn sẽ cố ôm ngươi về cho bằng được mà.”
Tiêu Dã nghe vậy thoáng bật cười, Liễu Nguyệt cũng vì lẽ đó mà cười theo.
Hai người cùng cười, bầu không khí bỗng chốc ấm áp thấy lạ.
Nam nhân này, lúc bình thường mặt không biểu cảm thì đúng là doạ người thật.
Nhưng lúc hắn cười rộ lên thì lại đúng là tuyệt sắc giai nhân.
Liễu Nguyệt cong mắt cười nhìn hắn, nói: “A Dã, đã ai bảo ngươi nên cười nhiều một chút chưa.”
Nghe xong tròng mắt đen láy sâu thẳm nhìn lấy cô, Tiêu Dã nhẹ nhàng đáp: “Rồi.”
“Vậy có ai nói bình thường trông ngươi rất đáng sợ chưa?”
“Chưa.” Hắn đáp.
Liễu Nguyệt như không tin nhìn hắn: “…”
“Đừng nói dối ta, nhìn cái mặt của ngươi nói thế ai tin được.” Cô ngán ngẩm lắc đầu, thở dài nói.
Tiêu Dã: “…”
Chưa có ai từng nói hắn đáng sợ, đó là sự thật.
Nhưng vốn chỉ là ngoài mặt, còn trong mặt thế nào, hắn tuyệt nhiên không biết, mà có biết cũng lười để tâm.
Vì lòng người luôn thâm sâu khó đoán, bọn họ có nghĩ gì về hắn, cảm nhận thế nào về hắn.
Chẳng nhẽ hắn phải đi làm vừa lòng hết tất cả sao?
Chuyện đó chắc chắn không thể xảy ra, nhưng có một ngoại lệ, Tiêu Dã hắn đặc biệt để tâm.
Thực sự muốn biết xem cô nghĩ thế nào về hắn, cảm nhận về hắn có tốt hay không.
Hay là cô vẫn còn ghét hắn, nhưng ngoài mặt lại đóng kịch…như hồi xưa.
Nghĩ tới đó thôi đáy lòng Tiêu Dã đã dấy lên nỗi bất an, sự sợ hãi năm nào thoáng chốc không hẹn mà lại ập lên người hắn, như muốn bóp nghẹt lấy trái tim khoảng chừng vẫn luôn nhen nhóm một ngọn lửa mang tên “hi vọng” dù rất nhỏ nhoi của hắn.
Liễu Nguyệt thấy sắc mặt Tiêu Dã bỗng dưng tệ đi, thắc mắc hỏi: “Sao vậy.”
“Ngươi mệt à? Hay ta để ngươi nghỉ nhé?”
“Không.” Giọng nói trầm thấp nhưng chứa đựng sự lạnh lẽo vô nhường bất chợt vang lên khiến Liễu Nguyệt không khỏi sinh ra chút cảm giác rét run.
Chưa kịp để cô mở miệng hỏi, Tiêu Dã bất chợt chuyển tầm mắt nhìn sang cô, ánh mắt mang theo dáng vẻ đáng sợ nhưng lại xen lẫn một vài tia sợ hãi không tên.
Liễu Nguyệt thoáng nhíu mày, nếu cô nhìn không nhầm thì Tiêu Dã hắn dường như đang cố kiềm chế thứ gì đó trong lòng.
“Nguyệt Nguyệt.” Hắn gọi cô.
Liễu Nguyệt bỗng bừng tỉnh, vội nói: “Ừ...sao thế.”
“Ngươi ôm ta đi.”
“Hả.” Cô tưởng mình nghe nhầm liền hỏi lại đối phương.
“Ôm ta, Nguyệt Nguyệt.” Tiêu Dã nói, biểu cảm trên gương mặt của hắn giờ phút này trông đáng thương vô cùng, “Ngươi ôm ta đi.”
Mặc dù không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng như bị bỏ bùa mê, Liễu Nguyệt sau đó bỗng dang hai tay ra, thật sự ôm lấy Tiêu Dã.
“Sao vậy?” Cô hỏi.
Liễu Nguyệt đang áp vào lồng ngực rắn chắc của đối phương nên cư nhiên cô có thể nghe được nhịp tim vốn dĩ đang đập liên hồi ẩn sâu dưới lớp áo và da thịt rắn rỏi của hắn.
Cô không giấu khỏi lo lắng, ngước đôi mắt to tròn lên hỏi: “Có chuyện gì sao.”
“Không.” Tiêu Dã khẽ đáp, hắn nhắm mắt, cảm nhận việc được ôm trọn lấy cô trong lòng, đầy sung sướng mà hưởng thụ nó.
Liễu Nguyệt chẳng hiểu sao mình lại đồng ý với hắn việc này, nhưng suy cho cùng nếu chỉ cần ôm cô mà tốt trở lại thì cô cũng sẵn sàng cho hắn ôm nguyên ngày.
Chỉ là ôm thôi mà…
Một lát sau thì tiếng bước chân ở bên ngoài dần truyền đến làm Liễu Nguyệt sực tỉnh.
Không muốn bị nghi ngờ nên vội buông Tiêu Dã ra.
Tiêu Dã hắn không những không được ôm nữa mà còn bị cô nhẫn tâm đẩy ra khiến tâm tình bỗng chốc xuống lại hầm băng.
Hắn nhíu mày lộ rõ vẻ không vui nhìn cô, nói: “Sao lại đẩy ta ra.”
“Đồ ngốc, ngươi không nghe thấy có tiếng bước chân à, có người đang tới.”
“Thì sao.” Tiêu Dã nói, “Chúng ta là vợ chồng, ôm nhau chút thì có sao.”
Liễu Nguyệt: “…”
“Để mấy tên cẩu độc thân đó nhìn lác mắt đi.
Ngươi buông ta ra làm gì chứ.” Hắn giận dỗi nói.
Liễu Nguyệt: “…”
Dứt lời cách cửa phòng bật mở ra..