Vết thương trên tay được băng bó lại cẩn thận.
Tiêu Dã làm xong hết thảy thì lạnh giọng nói: “Không được động vào nước, cũng không được ăn uống linh tinh.
Còn làm mấy việc nguy hiểm như vậy nữa ta lập tức đem ngươi nhốt lại.”
Liễu Nguyệt đùa vui nói: “Lời Cửu vương nói tiểu nữ tuyệt đối tuân lệnh.
Cơ mà ngươi băng bó cũng đẹp ghê, biết thế gặp ngươi sớm hơn, ta cũng có một chỗ ở chân này, tuy không nặng lắm mà cũng được băng bó khá...”
Ánh mắt Tiêu Dã nhìn Liễu Nguyệt hệt như một giây sau sẽ đánh chết cô luôn vậy, làm cho cô thức thời ngậm miệng, vội giải thích để bảo toàn tính mạng: “Đùa thôi, đùa thôi.
Hạ hỏa chút, không bị thương, ta chỉ có mỗi vết ở tay thôi.”
Tiêu Dã thu lại lửa giận trong mắt, cả người tầng tầng nộ khí đi ra ngoài.
Rầm!
Cửa được đóng lại.
Liễu Nguyệt: “…”
Càng ngày càng khó đùa.
Nhìn lại băng vải trên tay, Liễu Nguyệt thích thú lấy ngón tay mảnh khảnh của mình chọc chọc vào nó, vui vẻ nghĩ.
Nhưng mà vẫn khéo tay như vậy.
Lát sau Tiêu Dã trở về, nói với cô: “Tiểu nhị bên dưới bảo ngươi bao cả phòng rồi?”
Liễu Nguyệt đang ngồi vắt chéo chân trên ghế, nghe hắn hỏi vậy, giọng nói mang theo dáng vẻ phú bà thư thả đáp: “Ta còn đưa cho tên đó thừa tiền ở thêm vài hôm nữa cơ.
Cơ mà ta chỉ ở có một đêm thôi.”
“Không nên lãng phí tiền bạc như vậy.” Tiêu Dã nói, “Ta vốn định chia nửa số tiền để công bằng.”
Liễu Nguyệt xua tay đáp: “Không cần khách sáo như vậy.
Ta nhiều tiền, ta bao ngươi.”
Tiêu Dã: “…”
Như nghĩ ra gì đó, cô lại nói: “Nếu ngươi muốn công bằng, vậy thì lát làm cho ta món ăn tối gì đi.
Cửu vương thấy sao?”
“Được” Tiêu Dã không ngần ngại đáp.
Liễu Nguyệt sau đó cong miệng cười, nói: “Được ăn đồ Cửu vương nấu, tiểu nữ bỗng dưng cảm thấy chết cũng không nuối tiếc.”
Tiêu Dã thoáng khựng lại, trầm giọng mắng: “Ăn nói linh tinh.”
Liễu Nguyệt phì cười, đứng lên tiến tới bên cạnh Tiêu Dã, vỗ vỗ vào vai hắn, nói: “Cửu vương, ta nhớ mấy món bánh của ngươi lắm đấy, làm cho ta được không?”
Tiêu Dã im lặng hồi lâu không đáp, Liễu Nguyệ tưởng hắn không đồng ý, định từ bỏ thì bỗng dưng nghe hắn nói: “Được, nhưng không được phép ăn đồ nếp.”
“Bánh nào mà chẳng làm bằng đồ nếp.” Cô khó hiểu hỏi.
Tiêu Dã rũ mắt nhìn Liễu Nguyệt, lạnh lùng đáp: “Ăn đồ nếp sẽ để lại sẹo trên tay.
Bao giờ ngươi khỏi thì ta làm cho ngươi.”
Nhìn vẻ mặt sốc không còn lời nào muốn nói của cô, hắn tự dưng lại thấy buồn cười.
Ánh mắt nhu hòa đi rất nhiều, khóe miệng hơi câu lên, Tiêu Dã dịu giọng nói: “Ai bảo ngươi không chịu cẩn thận gì cả.
Giờ mất luôn miếng ăn rồi đấy.”
“Ta mà biết trước thì ta cũng chẳng bất cẩn để bản thân bị thương như thế.” Liễu Nguyệt hối hận nói.
Cả hai sau đó ngồi trong phòng nghỉ ngơi một lúc.
Tiêu Dã thì ngồi giả vờ như đang nghỉ ngơi nhưng thực chất là lén nhìn Liễu Nguyệt là chính, còn Liễu Nguyệt thì lại bận nghịch băng vải trên tay.
Tiêu Dã nhìn thấy, lại lần nữa mắng cô không được nghịch.
Liễu Nguyệt sau đó cũng chịu ngoan ngoãn ngồi im.
“Ở đây không biết có phòng tắm không nhỉ.” Cô nhàm chán hỏi.
“Có, ta thấy bên dưới có một lối vào.” Tiêu Dã đáp.
Liễu Nguyệt nghe vậy liền nhổm dậy, nói: “Vậy ta vào tắm đây.”
Tiêu Dã: “Không được!”
Bước chân của cô thoáng khựng lại, Liễu Nguyệt khó hiểu hỏi: “Tại sao?”
Tiêu Dã chần chứ mấy giây, cuối cùng trầm giọng nói: “Ở đó là phòng tắm chung.
Ngươi không được vào đó tắm.”
Liễu Nguyệt: “…”
“Tắm chung thì sao?” Cô ngơ ngác hỏi.
Tiêu Dã hắn lạnh mặt, nói: “Thì người khác sẽ thấy được cơ thể ngươi.
Không thể được.”
Liễu Nguyệt: “…”
Cuối cùng sau một hồi kì kèo nài nỉ thì cô cũng đã được hắn đồng ý cho đi.
Cơ mà vẫn phải có điều kiện, chính là không được tắm quá lâu, nếu lâu quá Tiêu Dã nói hắn cũng chẳng ngại vào trong đó tìm cô đâu.
Liễu Nguyệt lập tức gật đầu, chỉ sợ hắn đổi ý liền chạy xuống lầu ngay.
Cô quả thực không hiểu tại sao bản thân vẫn còn phải dè chừng Tiêu Dã hắn tới vậy.
Đối với người khác, cho dù bọn họ có nghĩ gì, làm gì cô đến liếc mắt nhìn tới còn lười.
Nhưng Tiêu Dã lại khác, có lẽ do từ nhỏ đã vậy, hắn đã luôn quản cô như thế, nên bây giờ cô liền không chịu nổi việc để hắn buồn hay tức giận, vẫn có cái thói quen dỗ dành luôn chiều theo ý hắn như thế.
Liễu Nguyệt bỗng cảm thấy, cô mẹ nó đúng là vẫn cưng hắn quá rồi.
Phòng tắm chia làm hai gian nam nữ riêng biệt.
Liễu Nguyệt vào phòng thay đồ cho nữ sau đó tới phòng tắm.
Không thể không nói nhưng quán trọ này đầu tư rất tốt.
Bể tắm rộng rãi còn có cả bên nước nóng.
Cô vẫn nhớ lời mình hứa với Tiêu Dã nên cũng không tắm quá lâu, cọ người tắm rửa xong đã lên ngay.
Nhưng có một chuyện bất ngờ phát sinh mà Liễu Nguyệt vốn không nghĩ tới…
Quần áo để thay…Cô không có…
Phía trên lầu.
Cốc! Cốc!
“Ai đấy?” Tiêu Dã ở trong phòng nói vọng ra.
“Công tử, là ta.” Tiểu nhị ban nãy nói.
Cửa phòng bật mở.
Tiêu Dã nhìn y, hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Tiểu nhị khá khó nói, ấp úng một hồi mới quyết định được xem bản thân sẽ nói thế nào với hắn.
“Vị công tử phòng huynh, à không, phải là vị tiểu cô nương mà ban nãy ta nhìn nhầm.
Ờm…chuyện là…công tử này, huynh có thể cúi người xuống để ta nói nhỏ chút không.” Tiểu Nhị bẽn lẽn nói.
Tiêu Dã đoán chừng là chuyện của Liễu Nguyệt, lập tức cúi xuống nghe tiểu nhị nói.
Nghe xong hắn liền nhíu mày, hỏi: “Giờ cô ấy đang ở đâu?”
Tiểu nhị: “Người vẫn ở dưới đó.
Ban nãy cô nương có nhờ một người tắm cùng trong đó ra truyền lời với ta, bảo rằng tới nhờ huynh ra ngoài mua cho bộ đồ mới.
Tiểu cô nương đó còn nói rằng hai người có quen biết nên không phải ngại gì hết…”
Tiêu Dã thật sự bó tay với Liễu Nguyệt, hắn sau đó thở dài, nói: “Ta biết rồi, ngươi cứ quay về làm việc của mình đi.
Ta mua xong sẽ tới đưa cho cô ấy.”
“Công tử đừng xông thẳng vào đó nhé…” Tiểu nhị khẽ nói.
Tiêu Dã: “…”
Đó không phải là điều đương nhiên sao?
Hắn gật đầu khiến tiểu nhị cuối cùng cũng yên tâm.
Chỉ cho Tiêu Dã biết những nơi bán đồ gần đây, y xong chuyện cũng chạy đi làm việc của mình.
Sau đó Tiêu Dã ra ngoài, theo đúng lời chỉ dẫn của tiểu nhị trong quán mà tới được nơi bán trang phục dành cho nữ.
Hắn dừng chân, hỏi: “Cho hỏi ở đây có đồ của nữ không?”
Người bán hàng nói: “Vị cô nương đó dáng người thế nào vậy thưa công tử?”
Tiêu Dã thoáng nhớ lại cảm giác mình ôm trọn lấy cô hôm ở hoàng cung, giọng điệu có chút cứng nhắc nói: “Cao khoảng tầm chắc đến vai ta, khá gầy, người nhỏ…Nhớ chọn cho ta bộ nào dày một chút, con người này dễ bị cảm lạnh.”
Người bán hàng sau đó cũng lựa ra vài bộ đồ cho Tiêu Dã chọn.
Hắn lấy ra ướm thử, mãi cho tới khi hài lòng mới thôi.
Nếu có Liễu Nguyệt ở đây thì chắc chắn cô sẽ phải công nhận rằng có khi Tiêu Dã hắn lúc mua đồ còn khó tính hơn cả mình.
Lựa mãi mới được bộ đồ mang về.
Tiêu Dã tới trước lối vào phòng tắm, nhờ một người phụ nữ trung niên đang đứng ngoài đó mang vào hộ cho Liễu Nguyệt, bản thân hắn thì đứng ở bên ngoài đợi cô.
Ngẫm lại thì từ kiểu dáng thiết kế đến kích cỡ hắn cũng đã chọn sao cho phù hợp với dáng người của Liễu Nguyệt nhất rồi.
Tiêu Dã hiện giờ cũng đang có chút tò mò nếu cô mặc lên người bộ đồ mà chính tay hắn chọn cho thì không biết sẽ trông như thế nào.
Chờ tầm hai ba phút, ở lối ra của nhà tắm, Tiêu Dã cuối cùng cũng nhìn thấy bóng người quen thuộc bước ra từ trong đó.
Liễu Nguyệt đầu tóc còn vương chút hơi ẩm của nước đi tới, trên người cô mặc bộ đồ mà hắn chọn.
Tiêu Dã cứng đờ người không hiểu vì sao nhịp tim bỗng tăng nhanh, cố tỏ ra tự nhiên nhất nhưng tay chân cứ luống cuống không chịu nghe lời.
Muốn nghe một lời bình phẩm từ cô về bộ đồ này, vì thế hắn làm ra vẻ không quan tâm, nói: “Đi tắm mà không mang theo đồ để thay, lại còn bắt ta đi mua.
Liễu Nguyệt ngươi đầu óc ngày càng không dùng được rồi.”
Liễu Nguyệt nghe vậy cũng chỉ đáp: “Nói sao nghe đau lòng vậy, chỉ vô tình quên mất thôi.
Cơ mà bộ đồ này cũng đẹp, lại còn rất vừa với người ta.
Chắc Cửu vương phải lựa lâu lắm ha.
Ta đợi trong kia mà ngồi được lúc rồi đấy.”
Tiêu Dã trong lòng như nổi trống nhưng vẫn lạnh mặt nói: “Chọn bừa thôi, mà bộ này cũng xấu nữa, ta bảo lấy cho ngươi bộ đồ xấu nhất của tiệm rồi đấy.”
Liễu Nguyệt nhìn xuống cái bộ đồ “xấu nhất” của tiệm: “…”
“Chắc ta phải tới xem tiệm đó một phen rồi, xấu nhất mà cũng hoạ tiết tỉ mỉ vải vóc chăm chút thế này.” Cô đùa vui nói.
Tiêu Dã đi cạnh cô để lên lầu, mắt thấy tóc ướt còn chưa khô.
Hắn liền chạm nhẹ lên đó, nói: “Lát lên phòng nhớ lau khô đầu.
Để đầu ướt dễ bị cảm.”
“Ừm.” Liễu Nguyệt khẽ đáp.