Vì hắn mà cô đã lỡ mất thời khắc rước dâu quan trọng.
Giờ có lẽ Liễu Chi đã lên kiệu hoa về nhà chồng rồi cũng nên.
Liễu Nguyệt cùng Diệp Chi Lăng tạm thời bỏ qua chuyện của kẻ mặc đồ đen kia, chân ai nấy cũng tăng hết tốc lực đi về phía trung tâm buổi lễ.
Liễu Hạo đứng đó, vẻ mặt cậu sốt ruột hết nhìn trái lại nhìn phải.
Đến khi Liễu Nguyệt ở sau gọi một tiếng “Liễu Hạo” thì cậu mới quay đầu lại, từ sốt ruột chuyển sang trách móc, Liễu Hạo nói: “Đi đâu nãy giờ thế hả? Ngươi bảo đi một tí rồi về cơ mà, một tí của ngươi thế à.”
“Có chút chuyện, lát kể cho ngươi sau.
Ở đây sao rồi?”
“Sao chăng cái gì?” Liễu Hạo nói.
Liễu Nguyệt: “Thì tân lang, y tới chưa?”
Liễu Hạo nhíu mày, nói: “Tới rước Liễu Chi về từ lâu rồi.”
“Thế ngươi có thấy được mặt của y không?” Cô hỏi.
“Thấy.”
Liễu Nguyệt nghe vậy lập tức hỏi tiếp: “Thế trông y thế nào? Ông chú hay lão khọm.
Cha có bảo Liễu Chi được cưới về làm chính thất.”
“Này, trả lời đi chứ.”
Liễu Hạo đen mặt nhắm chặt mắt, nói: “Mẹ nó ngươi không tin được đâu.”
“…”
“Ở đây không tiện nói chuyện, chúng ta ra kia ngồi xong ta nói cho hai ngươi.”
Cả ba người sau đó đi đến ngồi xuống một bàn tiệc còn đầy đủ kẹo bánh bên cạnh.
Gia nhân trong nhà cũng biết điều mà không lảng vảng quanh họ.
Liễu Chi về nhà chồng, theo lí còn phải làm một vài nghi thức cưới xin ở bên đó nên Liễu Diễm Tư cùng mọi người có lẽ đã qua đó từ trước rồi.
Ở Liễu gia bây giờ chỉ còn có người hầu trong nhà cùng ba người Liễu Nguyệt, Diệp Chi Lăng và Liễu Hạo.
Còn có những vị khách khác nhưng đa phần bọn họ đều đang ngồi bàn luận về vấn đề làm ăn hoặc tán ngẫu gì đó nên không cần phải để tâm đến.
Cả ba người chụm đầu vào nhau, Liễu Nguyệt nói trước: “Được rồi, giờ thì mau nói cho ta biết danh tính của tỷ phu đi nào.”
Liễu Hạo hít một hơi thật sâu, ánh mắt đắn đo nhìn vẻ mặt sốt ruột của hai người đối diện.
“Tỷ phu là Nhất Minh.”
“Y chính là người được cha chọn để cưới Liễu Chi.”
Liễu Nguyệt: “…”
Diệp Chi Lăng: “…”
“Nhất Minh?” Liễu Nguyệt như không tin vào tai mình, đầy kinh ngạc nói.
“Gì cơ? Nhất Minh á?” Diệp Chi Lăng cũng ngạc nhiên không kém, nói.
Không phải y không biết Nhất Minh là ai.
Mà là do y cũng giống Liễu Nguyệt, thật sự không ngờ tới.
Bảo một lão quan già khú nào đấy may ra hai người nghe còn thấy thuyết phục hơn.
Liễu Nguyệt nhìn Liễu Hạo, hỏi: “Ngươi không nói dối đấy chứ?”
“Mẹ nó ông đây mà thèm nói sai.” Liễu Hạo vì bị nghi ngờ mà có phần nổi nóng, “Chính mắt ta nhìn thấy Nhất Minh mặc hỷ phục cưỡi ngựa đi tới, phía sau y còn có cả một đoàn người và kiệu hoa theo sau.
Sau đó lại có một người được gọi là Từ Liêm lão gia bước ra, nói chuyện với cha gọi mấy câu thông gia gì đó.
Cuối cùng Nhất Minh được đưa tới phòng của Liễu Chi, đưa chị ta lên kiệu hoa rồi mọi người cũng bắt đầu qua đó.”
Liễu Hạo còn nói: “Ta lúc thấy y còn tưởng bản thân hoa mắt nhìn nhầm.
Cha thì cứ giữ ta lại nên không tới hỏi được, mà lúc đó còn bận tiếp chuyện với Từ Liêm lão gia, thật sự chẳng có cơ hội hỏi nhau câu nào.”
Liễu Nguyệt nửa suy tư, cô sau đó nói: “Cái họ Từ Liêm này nghe quen quen.”
“Là Từ Liêm đại nhân bên hàng ngũ đề đốc, cấp bậc Chánh nhị phẩm.” Diệp Chi Lăng nói.
“Bọn họ vẫn hay đặt may đồ bên chỗ ta nên có quen biết chút ít.”
Liễu Nguyệt: “Đề đốc nghe có vẻ ghê đấy.
Nhất Minh nếu đúng như ta nghĩ thì phải là dòng dõi con nhà quan.
Sao lại phải hạ mình tới đây làm người hầu cho Liễu Chi được, còn thêm cả việc không lí nào Từ Liêm lão gia với phu nhân bên đó lại có thể dễ dàng đồng ý cho con mình bán mạng vì Liễu gia được.”
“Nhỡ đâu có ẩn khúc.” Liễu Hạo nói.
“Lúc nghe cha với ông ta nói chuyện thì ta nghe sơ sơ biết được rằng cái hôn sự này vốn đã được sắp đặt từ lâu rồi.”
Liễu Nguyệt khẽ gật đầu, nói: “Để hôm nào ta hỏi cha, người chắc chắn biết rõ.”
Liễu Hạo với Diệp Chi Lăng cũng không có ý kiến gì khác.
Lúc này Liễu Hạo mới chợt nhớ ra gì đó, cậu hỏi: “Thế còn chuyện của ngươi thì sao? Rõ ràng háo hức chờ được nhìn mặt tân lang mà đến khi người ta tới rước dâu xong rồi mặt mũi cũng chẳng thấy đâu.”
Liễu Nguyệt nhắc đến chuyện đó lại càng cảm thấy bực mình, cô nói: “Có một tên không rõ lai lịch xuất hiện trên mái nhà.
Ta tưởng hắn tới phá đám cưới nên định ngăn lại, cơ mà có khi chỉ là một tên rỗi hơi thích đi gây sự thôi.”
Chuyện mình bị bắt nạt trên đó, cư nhiên Liễu Nguyệt không thể kể cho Liễu Hạo biết.
Nếu không Liễu Hạo chắc chắn sẽ cười vào mặt cô mất.
Liễu Nguyệt nghĩ.
“Thế sao ngươi không cho tên đó ăn vài cước rồi xử gọn đi.
Mất thời gian như thế làm gì?” Liễu Hạo nói.
Liễu Nguyệt và Diệp Chi Lăng: “…”
Chuyện còn dài hơn thế nhiều.
Nhưng Liễu Nguyệt chỉ định nói cho qua: “Thân thủ hắn ngang ngửa ta, đánh đương nhiên mất chút thời gian.”
“Đáng lẽ ta nên là người đi gọi Tiểu Nguyệt.
Họ Diệp, huynh ở đó không biết chút võ nào, chắc chỉ biết đứng nhìn thôi đúng không?” Liễu Hạo hỏi Diệp Chi Lăng.
“Ờ thì…” Diệp Chi Lăng có chút ngại ngùng nói, “Đúng thế thật.”
Liễu Hạo lườm y: “…”
Diệp Chi Lăng: “…”
Không biết võ cũng là một cái tội sao?
Ngay lúc này Liễu Hạo lại quay ra nói với Liễu Nguyệt: “Cả ngươi nữa, yếu nhớt còn muốn thể hiện.
Mỗ thúc thúc chẳng phải đã bảo ngươi không được động tay động chân nhiều rồi à.
Đánh nhau cái khỉ gì, sao không chạy đi kêu người tới.”
Liễu Nguyệt cũng chẳng kém cạnh lập tức nói lại: “Chỉ mấy đứa hèn mới làm thế.”
“Hèn cái gì mà hèn.
Ngươi có chỗ nào là không hèn hả? Chẳng may tên đó không phải rỗi hơi đi gây sự mà là muốn lấy cái mạng của ngươi thật, lúc đó ngươi tính thế nào?”
“…”
“Nếu thật sự đánh không lại nữa thì chạy.” Liễu Nguyệt miễn cưỡng nói.
Thể lực của cô vốn đã sớm giảm sút sau khi trúng liên tiếp hai loại cổ độc, không chết là còn may, giờ mà lôi đi đánh nhau chắc chỉ trụ được một canh giờ là cùng, còn chưa kể đến chuyện đối thủ có lợi hại hay không.
Liễu Hạo nghe đáp án của Liễu Nguyệt thì vừa ý gật đầu, nói: “Hèn đôi khi cũng tốt.
Riêng ngươi thì phải hèn nhiều vào, như thế mới giữ mạng được.
Không có ngày chết sớm đấy.”
Liễu Nguyệt: “…”
Diệp Chi Lăng: “…”.