Nhạn Uyên Các.
Nằm ngoài dự đoán, bệnh tình của Liễu Nguyệt không những không tái phát mà còn có dấu hiệu tiến triển tốt hơn.
Thời tiết ngoài trời hiện đang ấm lên, có lẽ cũng có một phần nguyên nhân trong đó.
Liễu Nguyệt ngày hôm nay trạng thái thể chất không quá tệ, có thể ngồi trên giường nói chuyện một lúc với Liễu Diễm Tư.
Chẳng là cả hai đều biết, lần nói chuyện này không phải chỉ một hai câu với nhau là được.
Liễu Diễm Tư dù sao vẫn nghĩ cho bệnh trạng của Liễu Nguyệt, y đã tránh nhắc tới chuyện của Tiêu Dã để đợi cho tới khi thời điểm thích hợp nhất mới hỏi cô.
Nhưng không ngờ Liễu Nguyệt vậy mà lại nhanh hơn một bước hỏi thẳng y luôn.
“Người vẫn còn đang tìm kiếm A Dã?” Liễu Nguyệt bình tĩnh hỏi, đáy mắt không chút gợn sóng.
Liễu Diễm Tư thấy cô bình tĩnh tới lạ thường.
Hồi xưa Liễu Nguyệt một câu A Dã hai câu A Dã, mà hiện tại Tiêu Dã hắn biến đâu mất cô lại chẳng có vẻ gì là để tâm, thậm trí còn hờ hững.
Liễu Diễm Tư tự hỏi, chẳng nhẽ trong thời gian y vắng mặt, ở đây đã xảy ra chuyện gì rồi chăng.
“Ừm.” Y đáp.
Liễu Nguyệt nói: “Người đừng tìm làm gì cho phí công.
Bởi vì con, đã chôn hắn rồi.”
“Cái gì?!” Liễu Diễm Tư nói, ẩn trong đôi mắt của y giờ phút này loé lên tia kinh ngạc hiếm có.
“Chính là c-h-ô-n s-ố-n-g.
Người không nghe nhầm đâu.” Liễu Nguyệt lãnh đạm nói, “Giờ người có tìm ra thì con e rằng hắn đã sớm trở thành bộ xương khô rồi.”
“Lí do là gì? Cho dù trời sập thì khả năng con ra tay với hắn cũng bằng không.
Con mau nói cho ta biết.” Liễu Diễm Tư nói.
Liễu Nguyệt thoáng nở nụ cười, nhưng đáy mắt lại chẳng lấy chút ý cười, nó phẳng lặng tựa như một hồ nước lạnh băng, cô nói: “Chẳng phải con đã hứa với người là nếu hắn dám có ý nghĩ gì với con thì tự tay con sẽ giế t chết hắn sao.
Khi đó con đã quá tự tin về hắn, vì vậy không ngờ bản thân lại phải thực hiện lời hứa với người thật.”
Liễu Diễm Tư nghe xong khẽ nhíu mày, khả năng Tiêu Dã hắn thích Liễu Nguyệt thì y đã dự trù được từ trước, nhưng khả năng Liễu Nguyệt thật sự ra tay xử lí Tiêu Dã vì lời hứa với y khiến y có chút không ngờ, thế lại thành ra y phải trầm tư suy nghĩ một hồi lâu.
Liễu Nguyệt cũng chẳng muốn giấu diếm Liễu Diễm Tư chuyện này.
Nói cho y biết ngay từ đầu dù sao còn đỡ hơn nhiều chuyện để y nghi ngờ rồi cho người đi điều tra.
Nếu để y biết được Tiêu Dã hắn còn sống mà còn đang sống ở Phong gia, chuyện này có cho cô mười cái miệng cũng chẳng giải thích nổi.
“Con đã nói vậy thì cứ cho là vậy đi.
Dù sao bây giờ cũng chẳng xoay chuyển được điều gì nữa.” Liễu Diễm Tư sau một hồi suy nghĩ mới đưa ra kết luận, nói.
Y dễ dàng chấp nhận hơn Liễu Nguyệt tưởng, vì dù sao Tiêu Dã hắn xem chừng không chỉ là tâm phúc của Liễu Nguyệt, mà còn được coi là viên ngọc sáng giá đáng được Liễu Diễm Tư y mài dũa để trở thành một kẻ mạnh hơn, điều này có lợi cho cả Liễu Nguyệt và Liễu gia rất nhiều sau này.
Nhưng ở đời không nói trước được chữ ngờ, mọi chuyện đã đến nước này, y cũng chẳng thể đào đất lên bắt Tiêu Dã hắn sống lại nữa, chỉ đành chấp nhận thôi.
“Người chỉ nói thế thôi sao?” Liễu Nguyệt hỏi, “Con nghĩ người sẽ nói nhiều hơn thế.”
Liễu Diễm Tư thở dài nói: “Nó chỉ là một tên người ở, có cũng được mà không có cũng chả sao.
Quan trọng là con, ta thì có gì phải nói.”
Liễu Nguyệt không muốn vạch trần, nhưng cô thật sự nghe ra được trong giọng nói y có chút tiếc nuối.
Tiếc nuối vì đánh mất nhân tài sao?
Liễu Nguyệt cười trong lòng.
“Nhưng A Dã không còn ở đây, ta cũng nên tìm cho con một kẻ mới rồi.” Liễu Diễm Tư nói, “Để không đi vào vết xe đổ của lần trước, lần này ta sẽ tìm cho con một nữ tì.”
Liễu Nguyệt lập tức từ chối nói: “Một kẻ đã làm con đau đầu muốn chết rồi, người còn muốn làm đầu con nổ tung sao.
Người đừng tìm cho phí công, không kẻ nào làm con vừa ý được đâu.”
“Không thử sao biết được.”
Liễu Nguyệt cười khẩy nói: “Người cứ thử xem.”
…
Vân Du Các.
Kẻ thứ mười được Liễu Diễm Tư điều sang Nhạn Uyên Các cho Liễu Nguyệt đã tới cầu xin y cho phép được rút lui.
Ai khi đi cũng vô cùng quyết tâm và khi về thì mặt xám mày tro cùng với khẩu hiệu: Thà chịu phạt cũng không muốn ở lại đó.
Liễu Diễm Tư sau đó đương nhiên sẽ làm theo quy định đã đề ra mà phạt nặng kẻ đó, nhưng cuối cùng ngay cả y cũng phải bó tay với Liễu Nguyệt, với cả cái tính cách khó chiều và cứng đầu của cô.
Đúng như y đã từng cảm thán.
Chắc cũng chỉ có mỗi A Dã hắn là chịu nổi Liễu Nguyệt.
Thế là Liễu Diễm Tư đành tạm thời không tìm người cho Liễu Nguyệt nữa.
Ở Nhạn Uyên Các giờ dù sao cũng đã có mặt Hương Cẩm Lan, có lẽ sẽ đỡ được phần nào.
…
Liễu Nguyệt hôm nay rảnh rỗi nằm tắm nắng trên chiếc xích đu quen thuộc ở sau vườn, trông vẫn là dáng vẻ lười nhác vốn có.
Cô không còn ngủ sâu nữa, cũng chẳng đột ngột ngất ra đất nữa.
Cơ thể cô dường như trở lại trạng thái khoẻ mạnh của xưa.
Nhưng Mỗ Đông Quân cũng đã dặn dò cô rất kĩ rằng phải chú ý cẩn thận hơn, và thêm cả Hương Cẩm Lan ngày ngày sát sao theo dõi thì Liễu Nguyệt có muốn làm theo ý mình cũng khó.
Mở đôi mắt còn đang mơ màng ra, Liễu Nguyệt ngồi dậy, có chút nhàm chán nói: “Chán quá…”
Tầm mắt đảo quanh một lượt, tâm trạng càng lúc càng tệ đi.
Liễu Nguyệt thôi không nhìn nữa, nhưng lúc này trong lòng lại không nhịn được nhớ tới một người.
Mấy tháng rồi, có lẽ A Dã hắn đang sống vô cùng tốt ở Phong gia.
Phong Ngọc Nhi có lẽ sẽ chữa lành được cho hắn, bù đắp cho hắn phần tỉnh cảm sót thiếu trong tâm hồn hắn.
Nghĩ vậy Liễu Nguyệt thở dài, tâm tình chẳng tốt hơn là bao.
Khu vườn ngập tràn màu sắc của hoa cỏ, cả khu vườn đã từng chứng kiến hai người bên nhau từ khi còn bé, mà giờ đây mỗi người một nơi, mà có lẽ, hai người đó cũng sẽ chẳng bao giờ quay lại được với khung cảnh khi xưa..