Tóc Tiêu Dã khá dày nhưng được cái mềm, làm Liễu Nguyệt hiếm khi có dịp tốt bụng lau gần một canh giờ mới dừng.

Cảm thấy đã được, cô cười nói: “A Dã, tóc ngươi thật mềm”
Tiêu Dã cảm thấy hôm nay chính là ngày hạnh phúc nhất của hắn từ trước tới nay, đỏ mặt cúi đầu, sung sướng nơi đáy mắt thể không che giấu được.
[ Độ hảo cảm: + 50 điểm ]
Diệp gia
Diệp Chi Lăng: “…”
Liễu Nguyệt: “ Sao thế?”
Hai mắt Tiêu Dã sáng như sao, nụ cười vẫn không kiềm chế được mà hơi câu lên, xung quanh đều tỏa ra sự vui sướng khó tả.

Điều đó làm Diệp Chi Lăng luôn phải đối mặt với khuôn mặt tràn đây căm ghét của hắn có phần không quen.

Kéo Liễu Nguyệt lại hỏi nhỏ: “Tên…tên kia hôm nay hắn bị sao vậy?”
“Bình thường mà” Liễu Nguyệt nói.

“Bình thường chỗ nào, mọi hôm chẳng phải hắn toàn nhìn ta đầy căm hận sao.

Sao hôm nay trông hắn vui thế.” Diệp Chi Lăng nói, lại nhìn về phía Tiêu Dã nhưng không dám nhìn lâu.
“Sao ngươi lại sợ A Dã thế?” Liễu Nguyệt nhìn Diệp Chi Lăng, đáy mắt không chút gợn sóng.
Phải biết từ ngày đầu tiên Liễu Nguyệt đưa Tiêu Dã tới đây thì cô đã để ý sắc mặt của Diệp Chi Lăng xanh mét, như hận không thể quỳ xuống ôm đùi Tiêu Dã vậy.
Thấy Liễu Nguyệt có vẻ sinh nghi, Diệp Chi Lăng hùng hổ vỗ ngực nói: “Sợ? Ai bảo ta sợ hắn! Ta còn chả thèm để tên nô dịch nhà ngươi vào mắt ấy chứ!”
Khóe mắt Liễu Nguyệt cong lên, lúc Diệp Chi Lăng phát hiện mình đã mắc bẫy thì quá muộn.

Liễu Nguyệt nói: “Nếu đã như vậy thì đến đánh hắn một cái đi, ta cho phép ngươi đó.”
Diệp Chi Lăng: “…”
Vì đứng xa nên Tiêu Dã không nghe được cuộc trò chuyện giữa hai người, hắn chỉ thấy Diệp Chi Lăng như sắp khóc mà nói gì đó, còn cô thì xoay người không thèm nghe y nói.
Bỗng Diệp Chi Lăng như không thiết sống nữa mà hướng đến phía hắn, Tiêu Dã nhìn Liễu Nguyệt thấy cô khẽ gật đầu nên cũng chỉ đứng đó dùng ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm Diệp Chi Lăng.
Đến gần, Diệp Chi Lăng run rẩy nói: “Đắc tội” rồi tay y giơ lên gần mặt Tiêu Dã vỗ vào mặt hắn một cái “Bốp”
Tiêu Dã vẫn không nhúc nhích mà trông Diệp Chi Lăng như hồn sắp lì khỏi xác rồi.
Liễu Nguyệt tiến lại gần kéo tay Tiêu Dã, xong quay ra nói với Diệp Chi Lăng: “Được rồi không trêu ngươi nữa, nhìn mặt ngươi kìa, sao trắng bệch thế kia.

Ta đi gặp Diệp thúc thúc đây.

Hahahaha…”

Diệp Chi Lăng: “…” Đừng có gọi ông đây là huynh đệ nữa!!!
Diệp thúc thúc trong miệng Liễu Nguyệt nói chính là cha của Diệp Chi Lăng, Diệp lão gia Diệp Lam.

Y cùng lắm cũng chỉ hơn Liễu Diễm Tư vài tuổi, là công tử thế gia có tiếng một thời.

Vóc dáng cao gầy kết hợp với cặp mắt biết cười.

Khi cười mí mắt thường híp lại, tạo độ cong như vầng trăng khuyết.

Phần bọng mắt nhô lên rõ rệt nhưng không làm mất đi vẻ tươi tắn, trẻ trung khiến người khác có thiên cảm khi ở gần.

Trông y giống như một thư sinh nho nhã hơn là một người đàn ông đã có vợ và một con.
Diệp Lam vốn nói chuyện hợp với Liễu Diễm Tư nên suy ra cũng nói chuyện hợp với Liễu Nguyệt, hai người hỏi thăm qua lại, Liễu Nguyệt cũng ngồi nghe Diệp Lam kể về một số chuyện hồi trước y cùng Liễu Diễm Tư từng trải qua.

Được một lúc thì Liễu Nguyệt xin phép về vì sắp đến giờ cơm trưa, Diệp Lam biết Liễu Nguyệt không thích ăn cơm nhà người khác từ nhỏ nên cũng không giữ lại, chỉ nói đi đường nhớ cẩn thận.
Rời khỏi Diệp gia, lúc này Liễu Nguyệt mới quay lại hỏi Tiêu Dã: “Nãy hắn đánh ngươi có đau không?”
Tiêu Dã định nói không đau, nhưng miệng lại nói đau, đôi mắt trông như rất ủy khuất mà nhìn cô.

Liễu Nguyệt vươn tay lên chạm vào mặt hắn.
Xúc cảm lạnh lẽo từ bàn tay cô chạm vào làm cho mặt Tiêu Dã nóng bừng lên, Liễu Nguyệt lại tưởng hắn sắp khóc bèn nói: “Đừng khóc, ta đã bảo hắn đánh ngươi nhẹ thôi mà, cái tên họ Diệp này, bữa sau ta trả thù cho người.

Bây giờ ra chợ mua gì đó để dỗ ngươi nào.”
Tiêu Dã: “…” Ta không có khóc.
Nhưng ngoài mặt thì vẫn tỏ vẻ tiểu thư nhà lành bị ức hiếp nói: “Vâng.”
Tuy đã sắp đến giờ ăn nhưng Liễu Nguyệt vẫn quyết định mua cho Tiêu Dã và mình mỗi người một xâu hồ lô.

Dạo quanh một vòng, cô quyết định mua cho Tiêu Dã một cái khăn tay.
“Để làm gì ạ?” Tiêu Dã thắc mắc hỏi.

Cái này không phải chỉ dành cho con gái sao?
“Cho ngươi lau nước mắt đấy” Liễu Nguyệt cảm thấy cực kì tự hào với ý tưởng của mình.
Tiêu Dã: “…” Về mặt tình cảm tiểu thư đúng là rất ngốc.

Nhưng ta lại thích…
“Hết khóc chưa?”
Tiêu Dã: “…rồi ạ”
Liễu Nguyệt lại nắm tay hắn cười nói: “Vậy thì về thôi”
“Vâng”
Hai mắt Tiêu Dã như chất chứa toàn bộ yêu thương nhìn về phía cô, chỉ tiếc rằng Liễu Nguyệt chưa từng lần nào quay đầu lại nhìn hắn..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play