Lâm Uyên Các.
Tuệ Mẫn cao cao tại thượng ngồi chễm chệ trên chiếc ghế gỗ lót thảm lông thú.
Đôi mắt diễm lệ nhưng ánh lên sát ý không thể che giấu nhìn xuống Tiêu Dã đang quỳ bên dưới.
Ả ta tức giận đến nỗi phải bật cười, một tiếng cười nguy hiểm, sau đó nói: “Chắc chắn là do con nhỏ Liễu Nguyệt đó thường ngày dễ dãi với mày quá rồi.
Để mày quên mất thân phận địa vị của mình ở đâu mà dám ra tay với con gái ta.” Ngừng lại một chút, ả nói tiếp: “Nếu đã vậy thì để ta thay nó dạy dỗ lại ngươi.”
Nói rồi Di Nhiên đi tới, trên tay bà ta cầm một chiếc roi da.
Tuệ Mẫn cả người ngập tràn sát ý cầm lấy nó.
Cơ thể xinh đẹp uyển chuyển bước xuống, tay cầm roi phất mạnh xuống nền nhà lạnh băng tạo ra tiếng “vút!” chói tai.
Khóe miệng Tuệ Mẫn lại lần nữa nở nụ cười ác ý, nói: “Cho dù ngày hôm nay tiểu thư của mày có tới thì cũng không cứu được mày đâu.”
Sau câu nói đó là một đòn roi mãnh mẽ giáng xuống người Tiêu Dã.
Một đòn.
Hai đòn.
Máu tươi sau đó nhuộm roi da thành một màu đỏ thẫm.
Những vệt máu đầy đáng sợ bắ n ra sàn nhà lạnh băng.
Tiêu Dã hắn chịu đau, quyết không để bản thân phát ra bất kì âm thanh yếu đuối nào.
Một lúc sau, Tuệ Mẫn cơ hồ đã đánh mỏi cả tay.
Tấm lưng của Tiêu Dã giờ phút này đã chằng chịt vết roi, máu không ngừng chảy ra từ đó, phần vải sau lưng rách tả tơi nhuốm màu máu, trông thê thảm vô cùng.
Cả người Tiêu Dã huyết nhục mơ hồ, môi bị hắn cắn đến nỗi rách cả ra.
Miệng chảy máu ròng ròng nhưng Tiêu Dã không để tâm, đôi mắt kiên định vẫn nhìn thẳng Tuệ Mẫn như thể muốn chọc tức ả ta.
Từng giọt mồ hôi to như hạt đậu chậm rãi lăn xuống sườn mặt rồi rơi xuống đất.
Trong suốt cả quá trình đầy đau đớn đó, Tiêu Dã chưa hề phát ra bất kì âm thanh nào, từng đòn roi tàn nhẫn quất mạnh xuống khiến người nghe thôi cũng đã phải sợ hãi lùi ra sau nhưng Tiêu Dã hắn lại hứng đủ cả.
Miệng bị cắn đến nỗi bật cả máu ra cùng vì lẽ đó.
Tấm lưng dài rộng chưa bao giờ cong.
Tiêu Dã lưng thẳng tắp im lặng chịu đòn tra tấn xé da xé thịt.
Tuệ Mẫn đánh xong cũng phải dừng lại lấy sức một lúc.
Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng quả thật đánh người mà không có chút âm thanh gào thét nào kể ra cũng hơi nhàm chán.
Nghĩ thế ả ta liền nảy ra một thú vui “tra tấn” mới.
Vứt roi da đã nhuốm máu tươi xuống sàn nhà, Tuệ Mẫn ghét bỏ lau đi giọt máu của Tiêu Dã có lẽ trong lúc đánh quá hăng đã vô tình bắn lên mặt mình.
Giọng nói lạnh băng vang lên: “Người đâu, mang nó lên đây.”
Chưa đầy một phút sau, “nó” đã được mang tới.
Tiêu Dã nhìn nó, sắc mặt vốn đã trắng nay hoá trắng bệch.
“Thích nó chứ.
Bởi vì ngay sau đây tao sẽ rút toàn bộ móng tay của mày ra.
Để xem sau đó màu còn giữ im lặng được đến khi nào…Ha ha ha…”
Điệu cười man rợ vang vọng khắp căn phòng.
Tai Tiêu Dã ù cả lên, tình trạng hiện tại của hắn đã tệ lắm rồi.
Thậm chí ngay lúc này hắn chỉ cần thả lỏng chút thôi cả người thật sự có thể ngã ra đất bất tỉnh.
Nhưng Tiêu Dã ép mình phải tỉnh táo, dù có chịu sự tra tấn đến nỗi tưởng chừng như muốn chết đi sống lại, hắn không thể tuỳ hứng phó mặc cho mọi chuyện xảy ra ở cái nơi hang cọp này được.
Con ngươi đỏ au hằn rõ tia máu đan xen chằng chịt trông cực kì đáng sợ, máu hoà cùng mồ hôi làm người Tiêu Dã vì đau đớn mà vô thức run lên.
Hắn thở hổn hển ngước lên nhìn khuôn mặt hệt như ác quỷ của Tuệ Mẫn.
Khoé miệng ả ta câu lên đầy thoả mãn, nói: “Bắt đầu đi.”
Nói rồi một đám người tiến tới ép Tiêu Dã để hai tay lên mặt bàn, một kẻ khác cầm chiếc kìm trên tay, không nói một lời kẹp lấy móng tay Tiêu Dã.
Tiêu Dã hắn thất kinh, cố vùng vẫy xong vẫn không có ích gì.
Một phần là vì sức lực hắn gần như sắp cạn, một phần là vì nếu chống trả vết thương ở sau lưng sẽ rách ra ngày càng rộng hơn.
Đang trong giai đoạn giằng co, bỗng lúc này một giọng nói tức giận vang lên.
“Cái gì đây?!”
Tuệ Mẫn đang trong cuộc vui bị cắt ngang, ánh mắt nguy hiểm nhìn ra người ở ngoài cửa.
Sắc mặt ả ta lập tức hoá trắng sau khi thấy rõ người trước mặt.
Liễu Hạo nhíu chặt mày nhìn thẳng vào Tuệ Mẫn, ả ta còn có thể thấy rõ được sự tức giận cùng thất vọng trong đôi mắt của cậu.
Vốn đang định giải thích nhưng Liễu Hạo đã nhanh miệng hơn, nói: “Các ngươi còn dám đứng đực ra đấy! Mau cút hết ra cho bổn thiếu gia!”
Đám người hầu thoáng e sợ liền quay ra nhìn Tuệ Mẫn, đợi chỉ thị của ả ta.
Mà thứ bọn họ thấy được lại là biểu cảm mấy phút trước còn thâm độc giờ đây đã hoá tái nhợt.
Phận là người hầu, ít nhiều bọn họ cũng biết được cách nhìn mặt đoán tâm tình của chủ nhân, thấy mọi chuyện thành ra như vậy rồi, tất cả bèn không nói một lời buông Tiêu Dã ra rồi lui xuống.
Tuệ Mẫn cố gượng cười cứu vãn tình hình, đi về phía Liễu Hạo, vừa đi vừa dịu dàng nói: “Hạo Nhi, con trở về sao không báo cho ta một tiếng, nếu thế thì ta đã…”
“Người thả hắn ra đi.” Liễu Hạo nói, “Ngay bây giờ.”
Biểu cảm trên mặt Tuệ Mẫn thoáng cứng đờ, mặc dù có chút không cam lòng vì mãi mới có thể xả hết cục tức của ả với Liễu Nguyệt lên người Tiêu Dã nhưng thấy con trai cưng nói vậy thì không dám nhiều lời, lập tức niềm nở nói: “Nghe Hạo Nhi, ta nghe Hạo Nhi hết.”
Liễu Hạo không nói gì, sau đó tầm mắt dừng trên cả người huyết nhục mơ hồ của Tiêu Dã, thậm chí trên sàn nhà còn có rất nhiều vệt máu, đỏ sẫm có, đỏ tươi có, nhìn thôi cũng phải hiểu ban nãy Tiêu Dã hắn bị hành hạ khổ sở đến mức nào.
“Ngươi về đi.” Liễu Hạo nói với Tiêu Dã.
Tiêu Dã đứng dậy, lưng thẳng tắp chưa bao giờ cong xuống.
Hắn khó khăn đứng vững, sau khi lấy lại được cân bằng, Tiêu Dã một thân chồng chất vết thương xoay người bước ra khỏi Lâm Uyên Các.
Tuệ Mẫn tức điên, nhưng vì có con trai đang đứng ở trước mắt nên cũng không dám biểu hiện ra.
Sau khi cảm thấy không còn ánh mắt nào dõi theo mình nữa, Tiêu Dã lúc này mới như bị rút cạn hết sức lực, cả người vô lực dựa vào vách tường thở hổn hển.
Hít một ngụm khí lạnh do cơn đau từ lưng truyền đến dây thần kinh của mình.
Tiêu Dã khẽ rên một tiếng, tiếp tục khó khăn di chuyển cơ thể nặng trịch men theo vách tường để trở về Liễu gia.
Nhạn Uyên Các.
Tiêu Dã trở về, nhìn thấy khung cảnh tĩnh lặng như tờ.
Cửa phòng Liễu Nguyệt đóng kín, nhưng thấp thoáng đâu đó hắn vẫn có thể cảm nhận được rằng cô đang ở trong phòng.
Khẽ thở phào một hơi.
Tiêu Dã lê lết từng bước chân toan vào phòng.
Rồi hắn sực nhớ ra gì đó, quay lại nơi bắt đầu mọi sự việc diễn ra ngày hôm nay.
Sân vườn Nhạn Uyên Các.
Tiêu Dã tìm hết một lượt, sau đó lại tìm kiếm thêm không biết bao nhiêu lâu.
Từ lúc trở về khi ánh mặt trời còn ngả màu cam mà giờ đây sắc trời đã sẩm tối.
Trán hắn đẫm mồ hôi, lồ ng ngực phập phồng bất an.
Đâu rồi? Sao tìm không thấy?
Chiếc khăn đó…Đâu mất rồi…
Tiêu Dã cứng đầu mò mẫn thêm một lúc lâu sau mới chịu bỏ cuộc.
Hắn khổ sở vò tóc, đôi mắt đỏ au, môi mím chặt.
Có chút không cam tâm nhưng hiện tại sắc trời đã tối lắm rồi, không thể tiếp tục tìm kiếm được nữa.
Ánh mắt ngập tràn thất vọng, Tiêu Dã nghĩ.
Đành để ngày mai tìm tiếp vậy.
Nghĩ vậy Tiêu Dã lê lết từng bước chân, đi vào trong phòng của mình, đóng cửa lại.
Liễu Nguyệt ở trong phòng nhìn theo bóng người cao lớn đi qua phòng của mình.
Trong ánh mắt của cô giờ đây hiện lên vẻ hoang mang cùng khó hiểu vô nhường.
Di chuyển tầm mắt xuống thứ đang được đặt trên bàn.
Chính là chiếc khăn tay Tiêu Dã vất vả chịu đau đớn mò mẫn tìm kiếm nãy giờ.
Nhưng không phải thế, nó không phải chiếc khăn mà mẹ hắn để lại, nó vốn là chiếc khăn cô tặng cho hắn khi xưa mà.
(Cho ai không nhớ thì chi tiết đó nằm ở chương ….)
Vì thế Liễu Nguyệt mới phải ngẩn ra hồi lâu như vậy, hoang mang cùng thắc mắc không được lí giải.
Đến chính cô cũng không hiểu vì sao.
Kế hoạch thất bại rồi ư?
Không, hệ thống không có phản hồi gì.
Có lẽ đã thành công rồi.
Nhưng cái khăn…
A Dã hắn nổi điên bóp cổ Liễu Chi chỉ vì nó ư?
Liễu Nguyệt hiếm khi trầm tư suy nghĩ lâu như vậy.
Nhưng mặc cho cô vò đầu bứt tai suy nghĩ nửa ngày, kết quả vẫn là chẳng nghĩ ra gì.
Cất chiếc khăn dính đầy đất và bị xé làm đôi đầy đáng thương vào hộp gỗ.
Liễu Nguyệt ôm cái đầu đau như búa bổ của mình lên giường nằm suy nghĩ tiếp cho đến lúc thiếp đi.
...----------------...
[ Đếm ngược thời hạn nam chính hắc hoá: Còn 2 ngày 10 tiếng ]