Chu Mi cố ý nhắc đến việc đưa kịch bản, nghĩ rằng Du Ân có nghe ra việc Phó Đình Viễn đang ở bệnh viện mà quan tâm anh một chút.
Nhưng sự chú ý của Du Ân hoàn toàn nằm trên kịch bản: “Phiên bản này cũng được sao? Thật tốt quá! Vậy cô chọn thời gian thích hợp, đúng là phải để mọi người ngồi xuống thảo luận so sánh một chút mới tốt.
”
Chu Mi nói: “Được, tôi chọn thời gian và địa điểm xong thì liên lạc với cô.
”
Thấy Du Ân chuẩn bị cúp máy, Chu Mi vẫn nhiều chuyện nói: “ Cô Du sếp nhập viện do dạ dày không khỏe.
”
“Hả? Vậy sao?” Giọng điệu Du Ân khách khí: “Vậy cô chúc anh ấy mau khỏi bệnh thay tôi nha.
”
Chu Mi thầm thở dài, cúp điện thoại.
Đến chỗ thang máy Chu Mi vừa muốn đưa tay ấn phím thì đúng lúc này cửa thang máy mở ra, Dịch Thận Chi với vẻ mặt bất cần đút tay vào trong túi quần từ bên trong đi ra.
Vừa gặp cô ta Dịch Thận Chi cười dịu dàng bắt chuyện: “Hi, Mi Mi.
”
Không biết Dịch Thận Chi bị gì cứ thích gọi cô ta là Mi Mi, làm như quan hệ giữa hai người rất thân thiết vậy.
Chu Mi biết rằng, Dịch Thận Chi là playboy, trêu chọc phụ nữ với anh ta mà nói là chuyện cơm bữa.
Chu Mi lùi về sau, cúi đầu chào anh ta: “Sếp Dịch, xin chào.
”
Mặc dù biết rõ anh ta chỉ là nói đùa nhưng mặt của Chu Mi vẫn hiện lên vệt hồng, tim không ngăn được mà đập nhanh hơn.
Dịch Thận Chi đi lên trước tiếp tục trêu chọc cô: “Có muốn đến chỗ của tôi làm không?"
Chu Mi nói: “Cảm ơn đã cân nhắc tôi nhưng tôi còn có việc nên đi trước đây.
”
Nói xong Chu Mi nhanh chân bước tiến vào trong thang máy, ấn nút đóng cửa.
Thang máy vang lên hai tiếng nặng nề rồi đóng lại, khuôn mặt tuấn tú bị ngăn cách, Chu Mi thở một hơi thật dài.
Cô nhìn bản thân trong gương thang máy, kính đen vô cùng xấu, khuôn mặt nhạt nhẽo, quần áo đen trắng công sở trước giờ không thay đổi, cách xa một trời một đất với vị kiêu tử kia.
Yêu một người vĩnh viễn không thể chạm đến, là mật ngọt nhưng cũng khiến lòng ta chua xót.
Du Ân hiểu được lời nói ám chỉ của Chu Mi nhưng cô bỏ qua.
Không bỏ qua thì làm gì đây?
Cô đã ly hôn với Phó Đình Viễn, chẳng lẽ giờ còn phải quan tâm anh sao?
Phó Đình Viễn cũng không cần sự quan tâm của cô, mười phút trước trên tin hot đã đăng ảnh Thẩm Dao đi thăm Phó Đình Viễn trong bệnh viện rồi.
Du Ân không chú ý những tin tức nhảm nhí này, là Tô Ngưng gửi qua cho cô.
Tô Ngưng đang ở ngành giải trí, tất nhiên là rất chú ý đến tin tức.
Du Ân nhìn tin hot mới biết hôm qua Phó Đình Viễn bị đau dạ dày phải nhập viện, cô thầm nghĩ không phải giận cô nên mới đau dạ dày đấy chứ?
Giọng ghi âm mà Tô Ngưng gửi đến cho cô rất xem thường Thẩm Dao: “Thẩm Dao cũng được quá nhỉ, lo bản thân không gả được nữa hay sao? Người đàn ông của mình bị bệnh còn lo bản thân có ăn mặc chỉnh chu xinh đẹp không? Mặc đồ như đi dạo phố không bằng? Nhìn là biết làm bộ làm tịch tạo độ hot đây mà.
”
Du Ân không nói gì, có nhớ đến hình ảnh Phó Đình Viễn nửa đêm bị đau dạ dày phải nhập viện lúc trước.
Cô tóc tai bù xù, ai đâu rảnh hơi quan tâm đến hình tượng, trong đầu đều là lo lắng cho Phó Đình Viễn, tùy tiện mặc một cái áo khoác rồi theo xe cứu thương đến bệnh viện.
Chờ đến khi bệnh viện xác nhận Phó Đình Viễn không có gì nặng cô mới phát hiện bản thân vẫn còn mang dép lê ở nhà.
Nhưng dù Thẩm Dao chỉ có vài phần thật lòng với Phó Đình Viễn, chỉ cần anh yêu cô ta là được.
Dịch Thận Chi gõ cửa đi vào phòng bệnh của Phó Đình Viễn, thấy Thẩm Dao ngoan hiền lấy cháo trong hộp cách nhiệt ra.
Sau khi Dịch Thận Chi đi vào thì lười biếng dựa vào thành giường của Phó Đình Viễn,cười trêu chọc Thẩm Dao: “Ồ, Thẩm đại minh tinh đúng là vợ đảm, cháo này vừa ngửi đã thấy thơm phức "
“Tôi còn chưa ăn gì, cho tôi xin một bát đi.
”
Thẩm Dao tức giận liếc nhìn anh ta, cắn răng cười nói với Dịch Thận Chi: “Sếp Dịch có bao giờ thiếu người nấu cháo cho đâu nhỉ?!”
Dịch Thận Chi muốn tới lúc nào chẳng được nhưng lại năm lần bảy lượt tới lúc cô ta ở đây, cô ta còn muốn ở chung thế giới hai người với Phó Đình Viễn.
Hiếm khi có một cơ hội tốt Phó Đình Viễn không làm việc, cô đang muốn vui vẻ ở chung một chỗ với anh đây.
.