Nghe Du Ân đề cập đến sự nghiệp, mắt của Tô Ngưng như bừng sáng "Nhân tiện, công ty mình có cơ hội học biên kịch ở nước ngoài.
Nếu cậu quyết tâm theo đuổi sự nghiệp, mình sẽ giúp cậu nộp hồ sơ với Chủ tịch Chung."
Du Ân từng học đại học chuyên ngành nghệ thuật và điện ảnh.
Mặc dù đã cưới Phó Đình Viễn ngay sau khi tốt nghiệp nhưng Tô Ngưng không hài lòng với việc tài năng của cô bị vùi dập nên đã giới thiệu cô làm biên kịch bán thời gian.
Không ai biết về chuyện này, ngay cả Phó Đình Viễn không biết, vì Du Ân đã sử dụng bút danh là Vi Lương khi làm biên kịch.
Du Ân ngạc nhiên hỏi: "Thật chứ?"
"Đương nhiên là thật rồi." Tô Ngưng nói chắc nịch
" Chung tổng vẫn luôn hứng thú với tài năng của cậu, mặc dù cậu chỉ là biên kịch bán thời gian, nhưng nếu đăng ký cậu sẽ trở thành một biên kịch chính thức, anh ta sẽ không keo kiệt với nguồn tài nguyên để bồi dưỡng cậu đâu.
"
Mấy năm trước, ảnh đế Chung Văn Thành giải nghệ lui về sau màn ảnh cùng một người bạn sáng lập công ty giải trí Chung Đỉnh điện ảnh.
Nơi đây quy tụ đội ngũ biên kịch và đạo diễn nổi tiếng nhất trong nước.
Các đội và nhóm nghệ sĩ đã đạt được danh tiếng cao trong những năm gần đây với các bộ phim truyền hình.
Du Ân đồng ý không chút do dự: "Được rồi, mình sẽ ký."
Sau khi ly hôn ra nước ngoài là lối thoát tốt nhất cho cô lúc này.
Cô sẽ không phải đối mặt với chuyện ở Giang Thành, trái tim cô cũng không đau đớn.
Phó Đình Viễn đã đi công tác được ba ngày, Du Ân vẫn kiên nhẫn chờ đợi.
Tô Ngưng cùng cô đến Chung Đỉnh điện ảnh để ký hợp đồng chính thức, sau đó, Du Ân đi một chuyến đến nhà cũ của nhà họ Phó, nếu đã quyết định ly hôn, cô cảm thấy cần phải thông báo cho ông nội biết,rốt cuộc trong cả nhà họ Phó, chỉ có ông nội là đối xử tốt với cô nhất.
Nửa giờ sau, Du Ân với đôi mắt đỏ hoe đi ra khỏi phòng làm việc với Phó lão gia tử, lại bắt gặp Phó Đình Viễn.
Anh một thân tây trang xám, dáng người cao, nghiêm nghị, anh mang dáng vẻ trưởng thành và điềm tĩnh của một người đàn ông 30 tuổi nắm giữ quyền lực rất cao.
Như mọi khi, ánh mắt Phó Đình Viễn chỉ rơi vào mặt cô trong một giây, rồi anh nói với Phó lão gia tử: "Xin lỗi ông nội, con đến muộn."
Phó lão gia tử hôm nay kêu Phó Đình Viễn tới là vì một ít chuyện của gia tộc, ông không nghĩ rằng Du Ân đột nhiên tìm tới, nói muốn ly hôn Phó Đình Viễn.
Nghĩ đến việc Du Ân quyết liệt muốn ly hôn, ông không thể vui nổi khi nhìn mặt đứa cháu trai này, liền tức giận nói: "Người mà con nên nói một câu xin lỗi không phải là ta."
Ông nói xong liền phủi tay bước đi, Phó Đình Viễn hơi hơi nhíu mày nhìn Du Ân.
Du Ân đang đứng bên cạnh có thể nhìn thấy sự không hài lòng trong mắt anh, chắc anh lại nghĩ rằng cô ở trước mặt ông nội mà oán hận anh.
Cô nhếch khóe môi cười trào phúng "Đừng lo, tôi và ông nội nói chuyện đều là vì tốt cho anh."
Du Ân nói những lời này xong rời đi mà không quay đầu lại.
Cô vừa nói rõ với ông nội quyết tâm ly hôn của mình, thành toàn cho anh và người tình của anh, để cả đời này anh sẽ không phải chịu sự ràng buộc bởi cuộc hôn nhân với cô.
Khuôn mặt Phó Đình Viễn sa sầm vì những lời của Du Ân.
Trong 3 năm kết hôn, trước mặt anh lúc nào cô cũng mang một hình ảnh ngoan ngoãn dịu dàng, mà bây giờ lại kẹp thương mang pháo khi nói chuyện như thế này.
Đưa tay nới lỏng chiếc cà vạt trên cổ, anh kìm nén sự phiền muộn trong lòng bước đến chỗ ông cụ.
...
Mười phút sau, Phó Đình Viễn u ám chặn đường Du Ân trong bếp..