Sau khi đã tỉnh táo lại, cô cảm thấy ảo não, lo lắng hỏi Chung Văn Thành đang lái xe ở bên cạnh: “Sếp Chung, hôm nay tôi nói với Phó Đình Viễn như vậy, có phải anh ta sẽ giận đúng không?”
Ánh mắt Chung Văn Thành thoáng hiện lên vẻ ảm đạm, anh ta cố làm như không có gì hỏi cô: “Cô còn để ý đến cậu ta thế sao?”
(Mọi người nghĩ nam phụ có tình cảm với nu9 không ????)
“Không có.
” Du Ân có phủ nhận lời nói của Chung Văn Thành: “Tôi chỉ nghĩ lỡ như mà anh ta tức giận rồi không đầu tư vào bộ phim nữa, thế chẳng phải tôi đã gây hoạ lớn rồi sao?”
Chung Văn Thành nghe cô giải thích xong thì cong môi cười, tâm trạng của anh ta vui vẻ trở lại “Hoá ra cô lo lắng chuyện này?”
Anh ta cười nói: “Không sao, Phó Đình Viễn là một doanh nhân, hơn nữa cậu ta rất hài lòng với kịch bản này, sẽ không vì chuyện như thế mà bỏ qua một cơ hội làm một bộ phim bom tấn đâu.
”
Du Ân thở phào: “Vậy là tốt rồi.
”
Nếu bởi vì thái độ của cô với Phó Đình Viễn khiến cho công ty mất đi nguồn đầu tư, cô thật sự có lỗi với Chung Văn Thành.
Việc vắng mặt trong cuộc họp là điều bất khả kháng, lúc Phó Đình Viễn gọi cô vẫn chưa hoàn hồn sau vụ tai nạn giao thông, khi nghe được giọng điệu chất vấn của anh, cô không nhịn được nên đáp trả lại.
Lúc này bình tĩnh lại mới nhận ra, cô làm vậy thật không biết suy nghĩ.
Xe chạy trên quốc lộ, Chung Văn Thành hỏi đùa cô " Nếu như cậu ta nổi giận thật thì sao?”
Du Ân không chút do dự trả lời: “Nếu như anh ta thật sự tức giận, tôi sẽ lập tức đi xin lỗi anh ta.
”
Giọng điệu của Du Ân thành khẩn: “Sếp Chung, nếu anh ta thật sự tức giận, anh nhất định phải nói cho tôi biết đó.
”
Chung Văn Thành cười khẽ,cô có thể lý trí đối phó với Phó Đình Viễn như thế chứng tỏ trong mắt cô chỉ có công việc và lợi ích của công ty chứ không có tư tình gì, anh ta có thể nhìn ra cô thật sự không còn để tâm đến Phó Đình Viễn.
Du Ân nhớ tới lời nói vừa rồi của Chung Văn Thành, hỏi ngược lại: “Đúng rồi, anh vừa nói anh ta rất hài lòng với kịch bản và nội dung phim sao?”
Chung Văn Thành nói: “Đúng vậy, sau khi tôi trình bày PPT mà cô gửi, sự hài lòng hiện rõ trên mặt cậu ta, thậm chí là ngạc nhiên.
”
“Đúng là không dễ dàng gì.
” Du Ân rũ mắt: “Tôi còn nghĩ anh ta sẽ coi thường chứ.
”
Du Ân hiểu rõ hơn hết, Phó Đình Viễn rất hay bắt bẻ nhất là ở mặt công việc, cô từng thấy anh nổi giận với người trong công ty ở phòng làm việc hay qua điện thoại vô số lần.
Chung Văn Thành hắng giọng: “Du Ân, tôi đưa cô ra nước ngoài huấn luyện hơn một năm không phải là để cô trở về bày ra dáng vẻ tự ti này trước mặt tôi.
”
“Xin lỗi.
” Du Ân choàng tỉnh.
Trước giờ, cô toàn bị Phó Đình Viễn xem thường, luôn cảm thấy mình lép vế trước anh.
Nên dù có nhiều người công nhận tài năng của cô nhưng khi đối mặt với Phó Đình Viễn, cô vẫn không đủ tự tin.
Chung Văn Thành còn nói thêm: “Phó Đình Viễn rất vừa lòng nhưng Thẩm Dao có vẻ không vừa lòng lắm.
”
Du Ân khó hiểu hỏi: “Thẩm Dao?”
Chung Văn Thành giải thích: “Hôm nay cô ta đi họp với Phó Đình Viễn.
”
Du Ân mím môi nói: “Tôi biết vì sao cô ta không hài lòng.
”
Trên thực tế Thẩm Dao cho rằng mình là nhân vật người tình nên vốn phải đi đến cuối với Phó Đình Viễn, trong phim lại hắc hóa, hương tan ngọc nát, chắc chắn Thẩm Dao nghĩ rằng cô cố ý.
Thế nhưng thật ra kết cục này là do cô, Chung Văn Thành và Trang Ân Tri cùng thảo luận đưa ra, bọn họ vẫn cho rằng kết cục như vậy là phù hợp nhất với cốt truyện thăng trầm của kịch bản.
.