Sau đó Du Ân ra nước ngoài thì biết được Thẩm Dao không hề mang thai từ chỗ Tô Ngưng, tờ giấy siêu âm kia là Thẩm Dao làm giả để phá chuyện tình cảm của cô và Phó Đình Viễn.
Sau khi Du Ân biết được cô cũng không ghi thù Thẩm Dao, vì dù không có Thẩm Dao, cô và Phó Đình Viễn cũng không thể tiếp tục được nữa.
Phó Đình Viễn không hề yêu cô, đây mới là lí do khiến cô buông tay.
Du Ân cũng không vạch trần Thẩm Dao trước mặt Phó Đình Viễn, dù sao cũng ly hôn rồi, so đo cũng không còn ý nghĩa gì.
Điều khiến Du Ân nực cười nhất chính là Phó Đình Viễn luôn miệng nói cô tính kế anh, lòng dạ thâm độc, thế cô người tình kia của anh rốt cuộc tốt hơn chỗ nào?
Thấy cô bình tĩnh như thế,Tô Ngưng nói đùa: “ Dù cậu không chiếm lấy Phó Đình Viễn nhưng lỡ đâu anh ta quấn lấy cậu thì sao?”
Du Ân như nghe phải một chuyện hài, nói với Tô Ngưng: “Đại minh tinh Tô, cậu đóng phim cả ngày hỏng cả đầu rồi à? Sao anh ta lại có thể quấn lấy mình được?”
Du Ân không thể tưởng tượng ra được hình ảnh Phó Đình Viễn quấn lấy cô.
Anh chán ghét cô, lại rất kiêu ngạo, sao lại có thể quấn lấy cô được.
Chỉ cần anh chừa cho cô một con đường sống là được, ví dụ nếu anh biết biên kịch của bộ phim anh đầu tư là cô sẽ không yêu cầu chung Văn Thành thay cô ra.
Tô Ngưng cười: “Được được được, là mình suy nghĩ nhiều.
”
“Cậu cứ tập trung quay phim đi, mình sẽ cẩn thận.
” Du Ân trấn an Tô Ngưng.
Du Ân biết Tô Ngưng lo cô bị bắt nạt như trước nhưng cô đã không còn là Du Ân trước kia nữa rồi.
Năm đó, dù là Đồng Văn Huệ hay Phó Thiến Thiến, Thẩm Dao, cô vẫn luôn im lặng chịu đựng họ ức hiếp, là vì cô không muốn Phó Đình Viễn phải khó xử.
Đổng Văn Huệ và Phó Thiến Thiến khinh thường cô thẳng mặt bằng trong thái độ khinh bỉ, còn Thẩm Dao thì âm thầm.
Thẩm Dao vốn đã biết chuyện Phó Đình Viễn kết hôn rồi, mà còn tung đủ thể loại tin đồn mập mờ với Phó Đình Viễn, rõ ràng là không để người vợ của anh là cô trong mắt.
Bây giờ cô đương nhiên không còn quan tâm đến cảm nhận của Phó Đình Viễn, cũng sẽ không nhịn bọn họ nữa như hôm nay cô đã hất cà phê vào Phó Thiến Thiến vậy.
Lúc Thẩm Dao cho người điều tra Du Ân thì Phó Đình Viễn cũng thế, hơn nữa anh còn có được thông tin nhanh hơn.
Trong phòng làm việc của tổng giám đốc tập đoàn Phó Thị, Phó Đinh Viên ngồi trên bàn làm việc nhìn thấy tên biên kịch ghi trên tài liệu thì hơi nhíu mày.
Vi Lương? Sao cái tên này nghe quen vậy?
Anh cầm lấy xấp tài liệu bên cạnh mở ra, bên trong cũng in một cái tên như thế.
Nói cách khác, biên kịch bộ phim mà anh vừa đầu tư ở chỗ Chung Văn Thành… là Du Ân?
Phó Đình Viễn cảm thấy có chút khó tin.
Kiếm Hiệp Hay
Anh nhớ tới lúc trước Chung Văn Thành từng đề cử cho anh một biên kịch tên là Vi Lương, Chung Văn Thành nói rằng tuy cô là người mới nhưng rất tài năng, cách hành văn rung động lòng người, cách thức giải thích câu chuyện và năng lực có thể làm cho khán giả đồng cảm.
So với những câu khen ngợi Du Ân của Chung Văn Thành,Phó Đình Viễn nhớ tới những ấn tượng của mình với Du Ân ba năm trước: hiền lành, không thú vị.
Anh không thể liên tưởng biên kịch Vi Lương sáng tạo tài năng trong lời nói của Chung Văn Thành với Du Ân được.
Anh nghiêm túc xem lại lý lịch của Du Ân, hoá ra những năm gần đây cô làm biên kịch thực tập, khi đó anh vẫn luôn chế giễu cô cả ngày không làm gì cả, còn nói cô trèo muốn lên giường anh vì để không lo cơm áo ham vinh hoa phú quý.
Ngay cả lúc ly hôn còn cười nhạo, nói cô không thể hòa nhập được với xã hội, không có gì ăn.
Nhưng hiện tại cô đã có một sự nghiệp rực rỡ, lại còn được Chung Văn Thành tán thưởng như vậy….