Phó Đình Viễn nhướng mi khẽ cau mày, nhìn người phục vụ hỏi: "Cô ấy nói bị dị ứng với thịt bò và thịt cừu?"
Người phục vụ gật đầu " Đúng vậy ạ "
Phó Đình Viễn rũ mắt không nói gì, ngón tay thon dài bật lửa, đôi mắt không lộ rõ cảm xúc.
Dịch Thần Chi kêu người phục vụ đem phần bít tết ra ngoài, cắn điếu thuốc ở khóe miệng, nghiêng người đến trước mặt Phó Đình Viễn mượn bật lửa, nhân tiện trêu chọc: "Lão Phó, cậu tốt xấu gì cũng kết hôn với cô ấy ba năm rồi, chẳng lẽ điều này cũng không biết sao?"
Một người ở bên cạnh tiếp lời:" Dị ứng nói nặng thì cũng không nặng mà nhẹ thì cũng không hẳn.
Nếu ở mức độ nhẹ, có thể bị phát ban nếu nghiêm trọng, thì có thể chết vì sốc.
"
Lời nói của người đó làm khuôn mặt Phó Đình Viễn hơi cứng đờ,Dịch Thận Chi trừng mắt liếc người kia.
Phó Đình Viễn nhìn chằm chằm vào đĩa bít tết, nhớ lại ba năm ở cùng Du Ân, vì là món ưa thích nên chỉ cần anh ở nhà thì hầu như bữa nào cũng có thịt bò và thịt cừu.
Nhưng anh không biết rằng Du Ân bị dị ứng, cô cũng không nhắc đến, anh thì...!không bao giờ quan tâm.
Chu Dật là thần tượng nổi tiếng, hơn nữa phim của Tô Ngưng và cậu lại đang lên sóng, nên sau khi ăn xong Du Ân nói Chu Dật đi trước, cô ở một lúc nữa mới rời đi, ai mà dám ra ngoài với một thần tượng nổi tiếng? Nếu bị chụp được, chắc chắn sẽ lên hotsearch trong vài phút.
Du Ân vừa bước ra khỏi cửa nhà hàng đã thấy Phó Đình Viễn và Dịch Thận Chi đứng ở ven đường, không phải cô ấy cố tình nhìn thấy họ.
Hai người đều quá bắt mắt bất kể chiều cao, khí chất.
Phó Đình Viễn mặc một chiếc áo sơ mi trắng và quần tây đen, khuôn mặt nghiêm nghị.
Dịch Thận chi áo sơ mi hoa ưu nhã,đích thị dáng vẻ của một công tử ăn chơi.
Rõ ràng là cả hai đang đợi tài xế của mình nhận xe, trên tay mỗi người cầm một điếu thuốc.
Không suy nghĩ nhiều, Du Ân đảo mắt và đi về phía trước, cố gắng tránh xa hai người đàn ông xuất chúng kia.
Chỉ là Du Ân không ngờ Dịch Thận Chi sẽ gọi cô: "Hi, Du Ân."
Cô dừng lại, cong môi cười nhẹ với Dịch Thận Chi: "Chào, Chủ tịch Dịch."
Dịch Thận Chi bước tới và nói với cô "Cô muốn đi sao? Có cần tôi tiễn cô một đoạn không? "
Du Ân vội vàng từ chối: " Không, cảm ơn xe tôi gọi đến sớm thôi"
Phó Đình Viễn nheo mắt nhìn Du Ân không vui hỏi: "Cô không quen với tôi sao?"
Du Ân ngước lên nhìn anh, nở một nụ cười xa cách: "Chẳng lẽ không phải sao? "
Phó Đình Viễn cười lạnh "Đi nước ngoài một năm liền trở nên cởi mở như vậy sao?Đã từng kết hôn vẫn xem như không quen?"
Nụ cười của Du Ân tuy tươi tắn nhưng còn lạnh hơn cả anh, không chút khách khí mà hỏi: "Kết hôn với Phó tổng ba năm, anh vẫn không biết tôi không thể ăn thịt bò và thịt cừu, vậy chúng ta có tính là quen không?"
Lời nói của Du Ân khiến Phó Đình Viễn nghẹn họng,dưới cái nhìn u ám của Phó Đình Viễn,Du Ân siết chặt túi xách xoay lưng bỏ đi..