Thẩm Kiều vừa mở mắt ra, cô cảm thấy như mình vừa mơ một giấc mơ lớn.
Trên đầu có trần nhà trắng như tuyết, vô cùng kỳ lạ, nhưng mùi thuốc khử trùng lại cho thấy rõ ràng mọi thứ.
Đầu ngón tay cô khẽ nhúc nhích, đột nhiên coi cảm thấy cơ thể này đã không còn là của mình nữa.
Rất nhanh, Diệp Hân đã xuất hiện ở trước mặt Thẩm Kiều. Bà ta vẫn có dáng vẻ dịu dàng đó, với đôi mắt đỏ hoe, chứa đầy lo lắng và thương hại, khiến người ta đột nhiên có ảo giác được yêu thương.
Nhưng giây tiếp theo, Thẩm Kiều đột nhiên tỉnh lại.
Loại mặt nạ tình yêu nào, loại gia đình nào.
Đêm đó, Thẩm Hòa Nguyệt đã phá bỏ tất cả những lớp ngụy trang này một cách không thương tiếc.
Cô không phải là con gái của nhà họ Thẩm!
Cô được Diệp Hân nhặt về! Được giữ bên cạnh để làm ngân hàng máu dự phòng cho Thẩm Hòa Nguyệt vì có máu gấu trúc!
Đêm hôm đó, cô bị họ đuổi ra khỏi nhà!
Nghĩ tới đây, Thẩm Kiều kinh ngạc mở to hai mắt. Lúc nói chuyện, giọng nói của cô khàn khàn như cọ xát củi khô: "Chân của tôi. "
Cô đã nhớ ra hết. Ngoài việc cãi nhau với Thẩm Hòa Nguyệt và bị đuổi ra khỏi nhà, còn một chuyện quan trọng hơn đã xảy ra sau đó. Cô bất tỉnh khi đang băng qua đường và bị một chiếc ô tô chạy quá tốc độ đâm phải.
Diệp Hân nghe được giọng nói của cô, liền nói: "Kiều Kiều, con nghỉ ngơi thật tốt, không có chuyện gì cả, đừng suy nghĩ nhiều."
Né tránh và không trả lời đôi khi lại là câu trả lời.
Rõ ràng là rắc rối đã trở nên quá nghiêm trọng. Diệp Hân còn nói rằng bà ta không còn nhận cô là con gái nữa, hiện tại quay lại bên giường bệnh nhìn cô, vì nghĩ rằng vết thương của cô nhất định rất nghiêm trọng.
Tuy nhiên, Thẩm Kiều đã được gây mê, ngoại trừ cử động của đầu và ngón tay, những nơi khác của cô vẫn không có cảm giác gì, cô không thể tự mình xác nhận.
Nhưng Diệp Hân không thể giữ bí mật quá lâu. Bởi vì Thẩm Kiều vừa mới tỉnh lại, chắc chắn bác sĩ sẽ phải tới xem xét, để hiểu rõ tình hình của bệnh nhân.
"...Bác sĩ, ý của ông là gì, sau này, tôi...không thể múa được nữa?"
Thẩm Kiều mở to hai mắt, giống như không thể tin được. Giọng nói của cô cũng lắp bắp, như đang chìm trong nỗi buồn vô cùng.
Vị bác sĩ có mái tóc hoa râm, còn có mấy người thực tập đi theo, giống như một chuyên gia, nên sẽ không chẩn đoán sai.
Bác sĩ nhìn Thẩm Kiều một cách đầy thương hại: “Cháu gái, mẹ cháu đã nói với chúng tôi về tình trạng của cháu rồi, nhưng nếu cháu muốn khôi phục lại và đi lại bình thường thì cần có ý chí cố gắng lâu dài. Còn nếu cô muốn tiếp tục tập múa chuyên nghiệp thì sẽ rất khó."
Nghe xong, Thẩm Kiều nhéo thật chặt lòng bàn tay; "... Có nghĩa là tôi đã trở thành người tàn tật."
Ông bác sĩ còn chưa kịp trả lời, ngay sau đó, cô không khỏi suy sụp, nước mắt liền tuôn rơi.
Cô giơ tay lên, rồi lật tung chiếc tủ cạnh giường bệnh.
"Bùm..." Chiếc tủ rơi xuống đất tạo ra một tiếng động lớn, bụi bay tứ tung. Giống như dùng búa đập vào tim, đau không thể chịu nổi.
Thẩm Kiều ôm đầu, khàn giọng hét: “Các người mau cút đi...”
____
Chẳng mấy chốc, trong phòng đã trở nên im lặng.
Bởi vì Thẩm Kiều mất khống chế, nên mọi người đã rời khỏi.
Thẩm Kiều là người duy nhất ở lại. Cô nằm trên giường bệnh, thở hổn hển, mái tóc rối bù và đôi mắt đỏ hoe.
Cô đã có một linh cảm. Đó thực sự là một điềm báo.
Mặc dù cô không cảm nhận được, nhưng từ biểu cảm, lời nói của Diệp Hân cho đến dáng vẻ của bác sĩ, mỗi chi tiết đều lộ rõ vẻ bí ẩn.
Cô bị thương nặng.
Đúng vậy, bị xe chạy quá tốc độ đụng phải, không chết đã là phúc trong họa rồi.
Tuy nhiên, dưới tình huống như vậy, Thẩm Kiều nghĩ, thà chết còn hơn.
Thà chết còn hơn.
Xong rôi.
Ít nhất, kể từ bây giờ, cô không cần phải nhận sự yêu thương chăm sóc giả dối từ nhà họ Thẩm, và sống với tư cách là ngân hàng máu dự phòng của Thẩm Hòa Nguyệt nữa.
Truyện được đăng trên wattpad. Nếu bạn thấy đăng trên nơi khác, thì đó là bản ăn cắp.
Tuy nhiên, vì nhà họ Thẩm đã nhận nuôi cô, và cho cô mọi thứ để cô không phải lang thang. Bây giờ, cô rơi vào tình cảnh này, nên cũng không có tư cách để hận bọn họ.
Khẽ liếc mắt, cô tình cờ liếc về phía cửa phòng bệnh. Có một nam sinh đang đứng đó, kiên định nhìn cô.
Cậu đứng ở một vị trí rất khó thấy.
Trong hành lang có ánh đèn, có ánh sáng ắt có bóng tối, ánh đèn chập chờn, khiến cho nửa khuôn mặt của cậu ẩn trong bóng tối, không bị chú ý cũng không bị phát hiện được.
Nhưng thị giác của Thẩm Kiều luôn rất nhạy cảm, cho dù là xuyên qua cửa kính, cô vẫn nhìn thấy được cậu.
Đó là ai? Tại sao lại đứng đó nhìn cô?
Cậu có nghe thấy tiếng động và đến xem trò vui không?
Trong đầu Thẩm Kiều hiện lên vài nghi vấn, rất nhanh, cô lại bị ngoại hình của cậu hấp dẫn.
Nam sinh đó nhìn rất thanh tú, với đôi mắt hoa đào, sống mũi cao, đôi môi mỏng và đường quai hàm rõ ràng. Cậu rất cao và cũng trông rất gầy. Tuy nhiên, trên mặt cậu không có bất kỳ biểu cảm nào. Khi cậu cụp mắt xuống, khắp người cậu lại có một sự thù địch kéo dài, giống như một con dã thú sẽ chui ra khỏi lồng bất cứ lúc nào.
Thẩm Kiều quay đầu lại, muốn nhìn kỹ một chút.
Trong phút chốc, hai người nhìn nhau.
Nam sinh đó không chút do dự xoay người rời đi, dường như không muốn để Thẩm Kiều nhìn thấy mình một chút nào.
Thẩm Kiều: "..." Thật là một người kỳ lạ.
______
Liên tục năm ngày, Thẩm Kiều không nói một lời, mà chỉ nằm bất động trên giường bệnh, giống như một thây ma đang thoi thóp thở.
Theo bác sĩ nói, xương của cô đã được nối lại, vết thương về cơ bản đã lành. Sau hai ba ngày quan sát, thì có thể bắt đầu thực hiện một số bài tập phục hồi chức năng.
Tuy nhiên, Thẩm Kiều lại không có tâm trạng.
Cô có thể làm gì nếu cô đứng lên được?
Dù sao, cô cũng không thể múa nữa, và cô cũng không có nơi nào để đi.
Diệp Hân đến gặp cô mỗi ngày, nhưng chỉ vào buổi chiều, buổi tối bà ta sẽ về chuẩn bị bữa tối cho Thẩm Hòa Nguyệt và Thẩm Thành Quân. Bà ta vẫn dịu dàng, và không nói gì về chuyện hai người cãi nhau trước đó, cũng không nói Thẩm Kiều đã không còn là con gái của Thẩm gia, mà vẫn giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Trong chớp mắt, lại là một buổi tối mới.
Diệp Hân rót cho Thẩm Kiều một cốc nước, rồi đứng dậy, định xách túi rời đi.
Thẩm Kiều vô thức nhìn theo bà ta.
Từ khóe mắt, cô lại bắt gặp hình ảnh nam sinh đó ở cửa.
Cô biết nam sinh đó ngày nào cũng canh giữ cửa phòng. Đó không phải là khả năng nhìn xuyên tường, nhưng chị y tá đã nói với cô và hỏi cô rằng nam sinh đẹp trai ngoài cửa là ai.
Thẩm Kiều không biết.
Thậm chí cô còn không biết mình là ai.
Đột nhiên, Thẩm Kiều cảm thấy vô cùng hoang mang, nhưng kèm theo đó là sự tức giận mất kiểm soát.
Cô không hề nghĩ ngợi, theo bản năng mà gọi Diệp Hân: "Chờ một chút."
Diệp Hân dừng bước, quay đầu lại, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc: "Kiều Kiều? Con muốn nói chuyện với mẹ sao?!"
Thẩm Kiều mím môi.
Sau đó, cô nói với giọng khàn khàn, cô hỏi từng chữ một: "...Sau này chúng ta phải làm sao?"
Diệp Hân: "Làm sao?"
Thẩm Kiều nhếch mép cười lạnh: "Ý tôi là, tôi nên làm gì đây? Bà định đưa tôi về để tiếp tục làm ngân hàng máu dự phòng cho Thẩm Hoà Nguyệt sao?"
Dù sao cô cũng là một người vô dụng.
Cô không thể múa, ngay cả việc cô có thể đi lại hay không cũng là tùy thuộc vào số phận của cô.
Diệp Hân dừng lại, kiềm chế nụ cười của mình, và trở nên nghiêm túc. Bà ta nói: "Chị em giúp đỡ lẫn nhau, không phải là chuyện bình thường sao? Hay là, nếu em gái của con xảy ra chuyện gì, con cũng sẽ sẵn sàng nhìn con bé chết? Kiều Kiều, từ nhỏ mẹ đã dạy con thế nào?"
"..."
Lại là những câu nói đó.
Hôm đó, cô nghe cả đêm, nghe đủ rồi cũng chán.
Thẩm Kiều: “Vậy khi tôi bị tai nạn xe bị thương nặng, Thẩm Hoà Nguyệt có cho tôi máu không?”
Diệp Hân bị cô làm cho nghẹn: "...Trong bệnh viện còn máu dự trữ."
Thẩm Kiều không hỏi nữa, mà quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: "Đi đi."
Diệp Hân xấu hổ rời đi.
Màn đêm lặng lẽ buông xuống ngoài cửa sổ.
Thẩm Kiều hạ quyết tâm, rồi vươn tay bấm chuông.
Không lâu sau, chị y tá bước nhanh vào: "Sao vậy?"
Thẩm Kiều uống một hớp nước, sau đó cười với chị y tá nói: "Chị, phiền chị gọi nam sinh cao lớn ngoài cửa đó giúp em được không? Em muốn nhờ cậu ấy giúp."
Chiếc điện thoại di động đã bị đập thành từng mảnh trong vụ tai nạn xe hơi.
Vào lúc này, cô không thể nhớ bất kỳ số điện thoại di động nào của bạn bè mình, và cô cũng không thể nhờ ai giúp đỡ. Chỉ có nam sinh đó thôi.
Chị y tá sẵn sàng đồng ý.
Dòng thời gian dường như đang lặng lẽ chậm lại. Một phút kéo dài bằng cả nghìn năm.
Cuối cùng, nam sinh từ trong bóng tối đi ra, đi đến bên giường Thẩm Kiều.
Thẩm Kiều ngẩng đầu nhìn cậu. chỉ tình cờ đến nỗi cô có thể nhìn thấy một nốt ruồi lệ màu nâu dưới mắt cậu. Trên trán còn có một vết sẹo, không sâu, bị tóc mái che đi, không lộ rõ. Nó không làm hỏng vẻ ngoài hoàn hảo của cậu, mà chỉ thêm một số linh hồn xấu xa cho cậu.
Nam sinh không ngại với cái nhìn của cô. Cậu im lặng và để cô ngắm nhìn.
Bây giờ, Thẩm Kiều cảm thấy hơi xấu hổ.
Cô ho nhẹ một tiếng, rồi hỏi: "Cậu tên là gì?"
Nam sinh đó: "Kỳ Ngôn Châu."
Thẩm Kiều sửng sốt một chút: “A, cậu là Kỳ Ngôn Châu... người đứng đầu khối?”
Kỳ Ngôn Châu: "Ừ."
Thẩm Kiều: “Sao cậu biết tôi ở đây? Sao cậu lại tới tìm tôi?”
Tuy hai người học cùng khối nhưng khác lớp, trước nay không có điểm giao nhau.
Kỳ Ngôn Châu: "Không có lý do."
Câu trả lời này thực sự không ổn lắm.
Thẩm Kiều chỉ có thể gượng cười: “Vậy cậu có thể giúp tôi một chuyện được không?”
Kỳ Ngôn Châu: "Ừ."
Thẩm Kiều: “Tôi còn chưa nói đó là gì.”
Kỳ Ngôn Châu: "Chuyện gì cũng được."
Đối với cô, cậu không bao giờ do dự.
Cho dù là lên núi đao, xuống biển lửa, cậu đều có thể làm.
Nghe vậy, Thẩm Kiều hít sâu một hơi. Cô xoay người, một mình lăn trên giường bệnh, nhìn thẳng Kỳ Ngôn Châu, nói: "Cậu có thể đưa tôi đi không? Đi khỏi đây."
Thực sự cô không khôn ngoan khi nhờ một người lạ giúp đỡ. Nhưng cô không còn lối thoát nào khác, cô cũng không muốn ở lại đây để chịu đựng.
May mắn thay, đúng như dự đoán, Kỳ Ngôn Châu gật đầu không chút do dự:
"Được, tôi đưa cậu đi."
Thẩm Kiều vẫn không biết rằng số mệnh của cô và Kỳ Ngôn Châu đã âm thầm gắn bó với nhau từ rất lâu rồi.
Không cần bất kỳ cơ hội nào, cậu vẫn luôn chờ cuộc gọi của cô bất cứ lúc nào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT