Một khi ý nghĩ đó xuất hiện trong đầu nó dường như ăn sâu vào cả xương cả tủy, bắt đầu phát triển mạnh mẽ khó mà xóa bỏ được.

Thẩm Hòa Nguyệt biết rằng bản thân nghĩ vậy là không đúng. Nhưng cô ta hoàn toàn mất khả năng kiểm soát được nó.

Từ nhỏ đến lớn, cô ta giống như cái bóng của Thẩm Kiều, người khác khen rằng Thẩm Kiều xinh đẹp, hiểu chuyện, tốt bụng. Ngược lại, cô em gái thì ngây thơ, mỏng manh có phần nũng nịu, so với chị gái thì cô thật sự không có 50g giá trị.

Thẩm Hòa Nguyệt đã từng nghĩ rằng, nếu như bản thân có cơ thể khỏe mạnh, không thường xuyên bị ốm đau, có lẽ từ nhỏ, cô ta cũng sẽ được học múa bale, chắc chắn cô ta sẽ không thua Thẩm Kiều.

Tan học về nhà.

Thẩm Kiều vẫn đang ở trường để luyện tập khiêu vũ.

Nhân lúc vắng người, Thẩm Hòa Nguyệt đã nũng nịu đem tất cả những oán hận trong lòng kể cho Diệp Hân nghe.

Đúng lúc này, ba Thẩm cũng đang ở nhà, ông đang ngồi trên chiếc sofa đọc báo.

Nghe cô con gái nhỏ của mình nói như vậy, vẻ mặt của ông có chút thay đổi

Diệp Hân không nhúc nhích, mà chỉ cau mày nhìn về phía Thẩm Hòa Nguyệt một cách nghiêm túc.

“Nguyệt Nguyệt, sao con lại có những ý nghĩ như vậy. Thẩm Kiều là chị gái của con, chẳng phải từ nhỏ mẹ đã dạy 2 đứa phải yêu thương, chăm sóc lẫn nhau sao.”

Thẩm Hòa Nguyệt mím môi, trong lòng cô ta cảm thấy không phục.

Nghĩ một lúc, Thẩm Hòa Nguyệt quyết định cáo trạng trực tiếp: “Nhưng mà việc Thẩm Kiều yêu đương sớm ở trường học đã bị đẩy cao đến mức con cũng bị các bạn học và giáo viên trong trường bán tán. Thật sự rất đáng ghét…. Chuyện này rõ ràng là không liên quan đến con.”

“Yêu đương sớm, con nói Thẩm Kiều đã yêu sớm sao?”

"Vâng. Cả trường của con đều nói như vậy.”

Diệp Hân không nói chuyện, mà chỉ đứng lên, rồi nhìn về phía Thẩm Thành Quân đang đứng cách đó không xa.

Cái ánh mắt này đã khiến cho Thẩm Hòa Nguyệt nhạy bén nhìn ra vài điểm kì lạ.

Bà có chút khó hiểu, như muốn nói điều gì đó nhưng rồi lại thôi.

Quả nhiên, Diệp Hân đã nhanh chóng khôi phục lại vẻ dịu dàng, ấm áp ngày thường, rồi vỗ vỗ vai Thẩm Hòa Nguyệt, nói: “Mẹ biết rồi, đợi Thẩm Kiều kết thúc kì thi đấu, mẹ và ba sẽ hỏi lại nó. Còn bây giờ thì đừng ai nhắc đến việc đó nữa, trách để làm ảnh hưởng đến kì thì đấu của chị con, được không? Nguyệt Nguyệt, con hãy nhanh chóng đi rửa tay, sau đó chúng ta sẽ ăn cơm, có được không?”

“Vâng.” Thẩm Hòa Nguyệt không còn bận tâm nữa, cô ta đồng ý, rồi đứng dậy xoay người đi về phòng.

Thời gian nhanh chóng qua đi, vậy là đã hết một tuần.

Cuối cùng thì cuộc thi đấu bale thiếu niên toàn quốc cũng chính thức bắt đầu.

Suốt đoạn thời gian này, cô không nhận được bất kì cuộc thi nào, nhưng cũng không phải vì vậy mà cô quên nó, cô vẫn luôn nghĩ tới và đề phòng.

Tốt nhất là không có chuyện gì xảy ra, như vậy có thể chứng minh rằng cuộc gọi kia là lừa bịp, cô cũng sẽ không phải trải qua những chuyện bi thương và có thể sống một cuộc sống yên bình như trước đây.

Cho đến ngày cuối cùng trước khi kì thi bắt đầu.

Ngày hôm sau là vòng chấm điểm sơ loại của thành phố Lục Xuyên.

Thẩm Kiều dự định sẽ nghỉ ngơi thật tôt, cũng không tập luyện đến khuya, chỉ nhảy nhẹ nhàng theo vài điệu nhạc sau đó thì thu dọn đồ đạc để quay trở về.

Vừa mới bước đến cổng trường, cô đã mở balo lấy điện thoại, nhưng gương mặt cô bỗng trở nên biến sắc.

Hỏng rồi!

Hình như cô không mang giày nhảy theo.

Tuy rằng ở nhà vẫn còn vài đôi dự phòng, nhưng đôi này vừa được thay vào tuần trước, lòng bàn chân vừa vặn với đôi giày hoàn toàn và được dành cho cuộc thi này. Nếu giờ đột ngột thay giày khiêu vũ thì sẽ ảnh hưởng đến chân cũng như trạng thái khi biểu diễn.

Thẩm Kiều không còn do dự nữa, cô lập tức quay người rồi sải bước chân nhanh đi về phía tòa nhà nghệ thuật.

Thời gian vẫn còn sớm, mỗi tầng của tòa nhà nghệ thuật đều có đèn và vẫn còn đang bật sáng. Thậm chí vẫn còn người đang luyện tập trong phòng rất náo nhiệt.

Thẩm Kiều cắn môi, cô nhìn xung quanh một vòng, nhưng cô vẫn không thấy đôi giày bale mà cô để quên lại, nên cô vội vàng tiến vào phòng thay đồ. Tuy nhiên, phòng thay đồ cũng không thấy.

Thẩm Kiều có chút bối rối, cô mang tất cả đồ trong balo ra và kiểm tra lại một lượt, rồi lại tiến về phía tủ đồ để kiểm tra.

Không có

Tất cả đều không có.

Giày bale đâu rồi?

Rõ ràng là vừa rồi cô còn mang theo để luyệt tập 10 mấy phút.

Thẩm Kiều đã hỏi một số sinh viên khác trong phòng tập, nhưng tất cả đều không thấy. Lúc này, Thẩm Kiều đã bắt đầu lo lắng và hoang mang.

Ngập ngừng giây lát, cô quyết định bỏ đồ xuống, rồi đứng dậy và đi tìm giáo viên.

“Thưa thầy, xin lỗi vì đã làm phiền, nhưng em không tìm thấy giày bale của em và em cũng không nhớ vừa nãy em đã bỏ chúng ở đâu. Thầy có thể kiểm tra camera giúp em được không?”

Giáo viên quen biết Thẩm Kiều và biết rằng ngày mai cô phải tham gia kì thi đấu, nên không nói một lời liền dẫn cô đến phòng an ninh để kiểm tra.

Phòng thay đồ không có camera. Nhưng trong các phòng tập và hành lang đều không có.

Dựa theo trí nhớ của Thẩm Kiều, chú bảo vệ đã mở một thư mục được đoạn trích từ 1 tiếng trước. Thẩm Kiều xem lại khoảng 5-6 phút thì đã nhanh chóng tìm ra bóng dáng của cô.

Hóa ra là cô mang giày khiêu vũ ra ngoài nhưng lại muốn điều chỉnh váy, mên cô đã đem giày bale bỏ sang một bên. Sau đó, cô lại quên cầm theo. Đến bây giờ thì đôi giày vẫn còn ở đây.

Thẩm Kiều cười với giáo viên và chú bảo vệ, sau đó, cô chân thành cảm ơn: "Cảm ơn thầy, cảm ơn chú bảo vệ, làm phiền mọi người rồi.”

“Không cần khách sáo. Chúc em ngày mai thi thành công, đạt thành tích cao.”

Nghe vậy, Thẩm Kiều liền gật đầu mạnh mẽ.

Sau đó, khóe mắt cô vô tình liếc mắt một cái và dừng lại ở một vị trí.

Cô nheo mắt lại và quan sát thật kĩ: “Chú ơi, đó là cái gì vậy?”

Chú bảo vệ nhìn theo hướng cô chỉ và nói: “Ôi, là cái này sao. Đây là giám sát của vài tuần trước, chú sẽ kiểm tra, nếu không có vấn đề gì thì sẽ được lưu trữ lại.”

Việc lưu trữ giám sát chỉ có rròng vòng một tháng. Khi đến thời hạn, nó sẽ được chép vào đĩa mạng để sao lưu.

Thẩm Kiều lắc đầu: “Không phải, ý của cháu là…”

Trong màn hình camera, tại sao Kỳ Ngôn Châu lại lau dọn sàn nhà phòng tập.

“A, cháu nói cậu nam sinh này? Có thể là học sinh phòng thu ở tầng trên. Thời gian cô lao công không có ở đây, cậu ta đã dọn dẹp phòng nhảy của em liên tục một tuần rồi."

….

Ngày hôm sau, không có bất kì sai sót nào ở vòng sơ tuyển.

Thẩm Kiều đã thành công tiến vào vòng tiếp theo.

Từ nhỏ, Thẩm Kiều đã được học múa bale, bản thân cô đã tài giỏi hơn người. Khi đó, cô đã biểu diễn trên sân khấu với một số đoàn múa, vòng sơ tuyển thành phố không có khán giả, tất cả đều do ban giám khảo chấm điểm nên đã giảm đi không ít áp lực. Đối với cô mà nói thì thật nhẹ nhàng, thoải mái. Hơn nữa, giáo viên Đái Tùng Xuân sẽ không đến xem vòng sơ loại, cô không cần thể hiện quá nổi bật, chỉ cần cô không phạm lỗi sai là được, trọng tâm là nằm ở vòng thi sau này.

Sau khi kết thúc, Thẩm Kiều thay đổi quần áo rồi bước ra khỏi cửa.

Thẩm Thành Quân đã ngồi trên xe đợi cô.

“Kiều Kiều thi đấu thế nào rồi?”

Thẩm Kiều vừa mới rửa mặt, trên mặt cô còn đọng lại những giọt nước, khi cười lên, ánh sáng chiếu vào những giọt nước khiến cô bị chói mắt.

Cô gật đầu với Thẩm Thành Quân.

“Con vào trong xe đi.”

Khác với Diệp Hân, ngày thường, Thẩm Thành Quân ăn nói rất cẩn trọng, biểu cảm sẽ tương đối nghiêm túc, không thể nhìn ra được ông có đang tức giận hay không?

“Không tệ, vòng thi đấu tiếp theo là khi nào?”

"10 ngày sau ạ"

Cô không thể buông thả việc luyện tập nữa.

Xe nổ máy và đi về nhà.

Địa điểm thi đấu cách nhà của Thẩm Kiều có chút xa nên cô nhắm mắt nghỉ ngơi một xíu, lúc ngẩng đầu lên xe thì đã đến khu vực lân cận của trường học.

Đột nhiên, cô nhớ đến chuyện vừa xảy ra hôm qua, nên cô liền vội vội vàng vàng lên tiếng gọi: “Ba.”

“ Sao vậy?”

“Có thể nào dừng xe ở đây được không, con muốn về trường lấy chút đồ, sau đó con sẽ tự về nhà.”

Thẩm Thành Quân nhìn cô qua gương chiếu hậu, rồi lên tiếng: “Hôm nay không phải cuối tuần à, trường học cho vào hay sao?”

Thẩm Kiều: “Có thể ạ, trong trường có học sinh nội trú, vả lại con có mang theo huy hiệu của trường.”

Nghe vậy, Thẩm Thành Quân đã tấp vào lề rồi dừng lại: “Đi đi, nhớ về nhà sớm, đừng ham chơi mà về muộn quá.”

“Dạ, cảm ơn ba.”

Thẩm Kiều nhìn Thẩm Thành Quân lái xe rời đi, đợi đến khi không còn thấy bóng dáng của ông nữa, cô mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

Có điều, cô không đi vào trường mà đi thẳng đến quán net.

10 phút sau, Thẩm Kiều đã dừng lại ở lối vào quán net.

Cô ngẩng đầu lên rồi nhìn tấm biển hiệu.

Lần trước, cô cũng gặp Kỳ Ngôn Châu đang quăng một tên nam sinh cao to ra ngoài ở đây.

Cô lội vàng lắc đầu, cô không tiếp tục suy nghĩ nữa, nên cô liền hít một hơi thật sâu rồi bước vào.

“Soạt” Cửa kính tự động mở ra.

Thẩm Kiều tiến vào trong được 2 bước thì cô liền nhìn xung quanh.

Không biết Kỳ Ngôn Châu có còn ở đây không nữa?

Thật ra vừa rồi cô bất chợt có ý định đến đây để xem tình hình cậu ta như thế nào.

Cô muốn biết vì sao Thẩm Kiều đó lại muốn cô tìm cậu ta để giúp đỡ cô.

Cô muốn biết đến cuối cùng thì ngọn nguồn là gì?

Cô càng muốn biết vì sao cạu ta lại dọn dẹp phòng vệ sinh liên tiếp trong một tuần.

Dường như căn phòng đó sau khi khai giảng vài ngày chỉ có cô sử dụng.

“Người đẹp, muốn chơi net sao?” Ở quầy lễ tân, một người đàn ông ló đầu ra nhìn cô một cách đầy nghi hoặc.

Thẩm Kiều nhảy dựng một cái, cô xoay người theo bản năng, rồi xua xua tay, lắp bắp nói: “Không, a, cái đó,…. Thật ngại quá, tôi tới đây để tìm người.”

A Tài nhìn từ trên xuống dưới rồi lại nhìn từ dưới lên trên, đôi mắt anh ta sắng lên.

Cô gái trước mặt có làn da trắng nõn nà, môi đỏ, răng trắng, quyến rũ như hoa đào xuân, khiến đàn ông không cưỡng lại được mà muốn nhìn thêm vài lần.

Giọng điệu của A Tài bắt đầu thay đổi trở nên mập mờ, trêu ghẹo, pha chút đưa đẩy: "Tìm người sao, người đẹp, tìm ai, bạn trai sao, tên cô là gì? Những người thường đến đây tôi đều biết tên, cô không cần phải đi tìm từng cho phiền phức.”

Thẩm Kiều bị dọa cho hoảng sợ, cô liền lùi về sau nửa bước.

“Bỏ, bỏ đi, tôi đi về trước đây.”

Nói xong, cô liền xoay người bước vội đi.

Thật trùng hợp, một âm thanh "bụp" vang lên.

Cô va trúng vào người đàn ông phía sau.

“Xin lỗi, xin lỗi.”

Thẩm Kiều lấy tay che mũi, rồi cô ngẩng đầu lên.

Trong phút chốc, cô đã chìm sâu vào đôi mắt đen ấy.

Sắc mặt Kỳ Ngôn châu lạnh lùng, cậu cúi đầu nhìn cô, nói: “Làm sao cậu lại ở đây.”

Tôi chỉ tình cờ đến.

Thật không ngờ lại trùng hợp đến như vậy.

Thẩm Kiều bị ánh mắt của A tài nhìn đến mức hoảng sợ, bỗng nhiên nhìn thấy người quen nên Thẩm Kiều không khỏi có chút vui mừng, cô liền lên tiếng: “Kỳ Ngôn Châu, tôi đến đây để tìm cậu.”

Kỳ Ngôn Châu một lời cũng không nói, cậu vẫn nhìn cô chằm chằm.

Phía sau, A Tài cũng nhìn thấy Kỳ Ngôn Châu nên liền lên tiếng trêu chọc: "Kỳ Ngôn Châu, cậu thật có phúc. Có bạn gái xinh đẹp như vậy sao lại giấu mọi người.”

Trước khi anh ta nói xong, một số thanh niên trong quán không đeo tai nghe đã đứng dậy như thể muốn xác nhận xem cô gái này xinh đẹp ra sao.

Xét cho cùng, ở đây, Kỳ Ngôn Châu là ngưới biết đánh đấm và không dễ hòa đồng cho lắm.

Dù một chút thì cậu cũng không giống những nam sinh cùng tuổi mà có thể chơi cùng nhau.

Không ít người biết đến cậu, nên khi biết tin cậu có bạn gái thì họ đều muốn biết cô gái ấy là thánh nữ phương nào.

Một giây sau, Kỳ Ngôn Châu đã nắm lấy tay Thẩm Kiều rồi kéo cô ra khỏi cửa: "Cậu đi đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play