Cánh cổng của ngôi biệt thự Haeven chầm chậm mở ra, từ bên trong dần xuất hiện bóng dáng của ba người đang đi ra.

Đối diện với họ cũng là ba người nhưng tình thế lại trái ngược nhau hoàn toàn.
Trong khi Lâm Nhã Tịnh đi phía sau và được hai người vệ sĩ cao to vạm vỡ bảo vệ thì bên phía đối phương, trong tay hai người đàn ông lại đang giữ chặt Lý Nguyệt Kiều, họng súng lạnh lẽo khát máu luôn canh gác bên hông người đàn bà xấu số.
"Tiểu Tịnh, cứu mẹ...!trong tay họ có súng...a..."
Lý Nguyệt Kiều hoảng loạn vừa hét hết lời thì đã bị đối phương đấm một phát vào bụng khiến bà gục xuống.
"Mẹ...!Các người không được đánh bà ấy!"
Lâm Nhã Tịnh vì quá nóng lòng nên cũng vội vàng chạy lên, đồng thời hai người vệ sĩ bên cạnh cô cũng rút súng nhắm thẳng về phía hai tên nam nhân đối diện.
"Muốn cứu người thì bảo hai con chó săn bên cạnh mày bỏ hết vũ khí xuống."
Tống Lĩnh bậm trợn lên tiếng, cùng lúc lấy ra một con dao bấm kề vào cổ Lý Nguyệt Kiều để cảnh cáo, buộc Lâm Nhã Tịnh phải thỏa hiệp.
"Hai anh bỏ hết vũ khí xuống đất đi."
"Như vậy thì nguy hiểm quá, không được đâu Thiếu phu nhân."
"Tính mạng của mẹ tôi quan trọng hơn, hai người nghe lời tôi mau bỏ vũ khí xuống đi."
"Không được.

Chúng tôi đã nhận lệnh là phải bảo vệ Thiếu phu nhân, nếu người xảy ra chuyện gì thì tôi biết ăn nói làm sao với Thiếu gia."
Khổng Dực một mực phản đối.

Nhưng cuối cùng ánh mắt kiên nghị của nam nhân ấy cũng phải thay đổi và trở nên hết sức kinh ngạc khi nhìn thấy từ trong bàn tay Lâm Nhã Tịnh lại bất ngờ xuống hiện một con dao bấm mini mà lúc nãy cô đã lén lút đem theo phòng thân.
Nhưng tình hình lúc này cô lại dùng chính con dao ấy kề vào cổ để uy hiếp người của mình.
"Tôi đã nói là tính mạng của mẹ tôi quan trọng hơn.

Nếu hai người cứ một mực không đồng ý thì tôi lập tức tự sát trước mặt hai người ngay tại đây."
"Thiếu phu nhân, đừng mà..."
"Được rồi, chúng tôi bỏ vũ khí xuống.

Thiếu phu nhân đừng kích động."
Đến phút cuối hai người vệ sĩ cũng phải đầu hàng mà bỏ lần lượt từng món vũ khí trên người xuống như súng, dao bấm, và roi điện.
"Chúng tôi bỏ xuống hết rồi, Thiếu phu nhân bỏ dao xuống đi, không cẩn thận để rách miếng da nhỏ nào là cái mạng của hai thằng tôi đền không nổi đâu."
Khổng Dực lại tiếp tục năn nỉ nhưng Lâm Nhã Tịnh vẫn không hề thay đổi mà chỉ quay mặt lại nhìn đám người phía trước, lạnh lùng lên tiếng:
"Bên tôi đã làm theo yêu cầu.

Tiếp theo các người muốn gì nữa?"
"Một mình cô đi qua đây.

Có được cô trong tay tôi sẽ thả con mụ già này ra ngay lập tức."
"Thiếu phu nhân à, cô đừng làm chuyện dại dột nha! Hay chúng ta cố kéo dài thời gian đợi Thiếu gia về thì mọi chuyện sẽ được giải quyết."
"Ây, đâu có dễ vậy.

Bọn này đâu có đủ kiên nhẫn để day dưa với các người rồi tự tìm chỗ chết à.

Mau qua đây, một đổi một, không thì máu trên cổ bà ta sẽ đổ xuống ngay bây giờ."

"Á, đau quá...!Tiểu Tịnh, mẹ xin con mau cứu mẹ đi mà."
Tống Lĩnh đanh thép lớn giọng, đồng thời còn cứa dao vào cổ Lý Nguyệt Kiều, khiến một giọt máu đỏ nhanh chóng tứa ra ngoài.
Lâm Nhã Tịnh cũng siết chặt con dao trong tay.

Đôi mắt đã long lanh lệ thủy nhưng cô cố gắng nuốt ngược vào trong, không để cái thứ yếu đuối ấy rơi xuống.
Cô biết một khi rơi vào tay của bọn chúng chỉ có hai con đường một là chết, hai là gây ra bất lợi cho người đàn ông của cô.

Nhưng đối với cô mà nói nếu có đổi mạng để mẹ cô được sống thì cô cũng không hề luyến tiếc.

Nhưng nếu chẳng may dùng tính mạng của cô để gây ra bất lợi cho Chu Chí Viễn thì cả đời này cô sẽ nợ anh một ân tình rất lớn.
"Viễn...!nếu vì em mà liên quan đến anh thì cho em xin lỗi vì sự ích kỷ này! Xin lỗi anh..."
Người con gái tự nhủ với ai đó một câu rồi nâng chân từ từ cất bước về phía trước, cách đó là một con đường không xa cũng không gần, chỉ là mỗi bước chân cô đi sao lại quá đổi nặng nề.
"Thiếu phu nhân, đừng mà..."
"Hai người đứng yên đó."
Khổng Dực rất muốn ngăn cản, nhưng khi nghe thấy giọng nói cương quyết cùng con dao vẫn kề kề trên cổ Lâm Nhã Tịnh thì cũng chỉ đành lực bất tòng tâm, đứng trơ ra đó nhìn một mình cô bước chân vào nguy hiểm mà không thể làm được gì.
Giữa con đường vắng tênh, bóng dáng nhỏ nhắn của một cô gái đang băng qua, đôi chân thẳng tắp từng bước đi đến đám người hung ác phía trước.

Đến khi Tống Lĩnh tóm được, kề dao vào cổ cô rồi thì mới ném Lý Nguyệt Kiều sang một bên, sau đó nhanh chóng đưa Lâm Nhã Tịnh vào trong xe trước khi hai tên vệ sĩ của cô kịp thời hành động.
Tới lúc Khổng Dực cùng người anh em của mình cầm súng giơ lên thì chiếc xe ấy đã lao đi mất hút, tiếng xé gió tạt qua mang đến cảm giác lạnh lẽo, thê lương đến tận cùng.

"Bọn họ thoát rồi, bây giờ làm sao hả anh Dực? Lát nữa Thiếu gia về chúng ta biết ăn nói thế nào đây?"
"Đưa bà Lý vào nhà trước đã.

Cùng lắm thì mạng đổi mạng chứ biết làm sao."
Không Dực chỉ biết bất lực trả lời, nói xong thì gã cùng người anh em của mình đưa Lý Nguyệt Kiều vào trong nhà, sẵn tiện thu gom hết vũ khí cất lại trong người.
- ---------------
Quay trở lại hiện tại...
Sau khi nghe toàn bộ quá trình sự việc trước đó mà sắc mặt của người đàn ông như phủ lên hàng vạn tấn băng lạnh, đến đôi mắt cũng đỏ ngầu như một ác quỷ muốn giết người.
Nếu người trước mắt anh không phải là người mà Lâm Nhã Tịnh đã dùng mạng để đổi thì chắc chắn một điều rằng anh đã tiễn bà xuống tận 18 tầng địa ngục.
"TẠI SAO..."
*Xoảng...*
Sau tiếng hét như hổ gầm của Chu Chí Viễn là lớp cửa kính trên xe ôtô cũng vỡ vụn sau cú đấm từ tay anh ban xuống, một dòng máu đỏ cũng theo các đốt ngón tay mà rịn ra.
Lý Nguyệt Kiều vô cùng sợ hãi, chỉ dám cúi đầu, cả người khép nép, run rẫy như thể đang đứng trước tử thần.
"Tại sao? Tại sao hết lần này đến lần khác bà làm ra những chuyện tổn thương đến chính con gái của mình? Tại sao vậy hả?".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play