"Cô sợ cái gì?"
"Ôi mẹ ơi, có ma..."
Bất ngờ có giọng nói truyền tới từ phía sau lưng lại khiến Lâm Nhã Tịnh giật thót tim, vội vàng ngồi co ro lại đưa hẳn hai tay lên che kín tầm mắt.
"Là tôi đây cái đồ nhát gan."
Chu Chí Viễn mím môi cố nhịn cười, ung dung đút tay vào túi quần, đứng nhìn điệu bộ sợ sệt quá mức buồn cười của cô gái.
Bấy giờ Lâm Nhã Tịnh mới dám hé tay bịt mắt nhìn ra bên ngoài, nhìn thấy người đứng đó quả thật là Chu Chí Viễn thì cô mới bình tĩnh mà ngồi ngay ngắn trở lại, nét mặt thiếu tự nhiên lộ ra thấy rõ.
"Sao anh cứ như âm hồn vậy, đi không phát ra tiếng động gì hết, cứ lù lù xuất hiện ngay sau lưng làm giật cả mình à!"
"Chỉ có những kẻ nhát gan mới hay giật mình thế thôi."
Bị nói là kẻ nhát gan Lâm Nhã Tịnh liền thẳng thắn quay mặt ngước lên nhìn người đàn ông với đôi mắt bướng bỉnh đã ngà ngà say, đôi gò má ửng hồng cùng hai phiến môi anh đào non mềm khẽ động đậy, bất giác khiến phân tâm của người đàn ưng bỗng dưng cảm thấy dao động trong giây lát.
"Anh nói ai nhát gan?"
"Không cô thì là ai?"
Người đàn ông đáp ngay mà không cần phải suy nghĩ hay thay đổi ngụ ý ban đầu.
"Ờ thì tôi nhát gan đó, tại phải ở cái nơi vừa to lớn thế này nhưng lại chỉ có hai -ba bóng người, đặc biệt là còn thường xuyên bị âm hồn bất tán như anh hù dọa nữa thì không sợ làm sao được."
"Ngang ngược, vô phép vô tắc."
Bỏ ngoài tai những gì Lâm Nhã Tịnh vừa nói, Chu Chí Viễn thầm mắng một câu trong miệng xong thì sau đó đi qua đá vào chân Dương Đình Quân một cái.
"Dậy đi, về nhà cậu mà ngủ."
"Ưm, không về...Gọi thêm tiểu mỹ nữ ra đây cho bổn thiếu gia, đêm nay anh bao hết...ức..."
Không những gọi dậy không thành mà còn bị người ta hất tay đuổi đi, thậm chí vì quá say mà Dương Đình Quân còn ăn nói mê sảng, tưởng rằng bản thân đang trong quán bar bay lắc có mỹ nữ bên cạnh.
Thế là Lâm Nhã Tịnh lại được thêm một phen bật cười không thể nào nhịn được.
Cô nàng chớp chớp hai hàng mi tâm, long long mắt biếc nhìn người đàn ông mà cất lời trào phúng:
"Bạn anh bao kìa, lo mà phục vụ chu đáo nhá! Tôi đi ngủ trước đây! Bái bai..."
Nói xong cô nàng liền nhanh chân rời khỏi hiện trường, trước khi đi còn nháy mắt tinh nghịch với Chu Chí Viễn một cái rồi mới nhí nhảnh chạy lên lầu, để lại người đàn ông với nét mặt hiện đầy vạch đen nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn tung tăng của cô, rồi anh lại nhìn về phía người đàn ông đang nằm sõng soài trên sofa mà không khỏi hậm hực lại đá vào chân anh ta thêm một cái.
"Cái đồ vô dụng! Bị một cô gái chuốc say tới cỡ này mà cứ to mồm lên gáy."
----------------
Vốn định quay trở về phòng là có thể ngủ một mạch tới sáng, nhưng nào có ngờ cứ trăn trở mãi trên giường cũng không tài nào chợp mắt được.
Nhìn tấm rèm khẽ lay lay bên khung cửa sổ, không gian mờ mờ ảo ảo trong căn phòng rộng lớn giữa đêm khuya thanh vắng không có lấy một tiếng động, khiến người con gái không thể nào tránh khỏi sợ hãi.
Lúc nhỏ có một lần cô bị lũ trẻ trong xóm dọa ma đến ngất xỉu nên đến tận bây giờ vẫn còn ám ảnh.
Đêm vừa mới đến chẳng qua vì quá mệt nên cô ngủ quên lúc nào cũng không hay, phần vì chưa biết trong nhà ít người.
Giờ thì biết cả rồi nên cô không thể nào an tâm mà ngủ được.
Mấy ai sợ ma sẽ hiểu được cái cảm giác khi ở một mình trong căn phòng xa lạ lại còn rộng lớn là như thế nào.
Sau một hồi đấu tranh tư tưởng kịch liệt trong đầu, Lâm Nhã Tịnh cũng quyết định bật người ngồi dậy, cô mở hộc tủ tìm tờ giấy đã được soạn xong từ sớm mang theo cùng rời khỏi phòng ngủ.
"Cơ mà mình đâu có biết anh ta ở phòng nào mà tìm?"
Đến khi mở cửa ra thì cô lại tự đọc thoại với bản thân một câu vì sực nhớ ra vẫn chưa biết phòng của Chu Chí Viễn nằm ở đâu, lầu mấy cô còn không biết thì đi tìm kiểu gì đây?
"Lại sợ ma không dám ngủ à?"
"Aaa...!Maaa...!huhu..."
Đang lẩm nhẩm một mình thì từ phía sau lưng bất thình lình lại vang lên một giọng nói khiến Lâm Nhã Tịnh hoảng sợ hét toáng cả lên, vội vàng ngồi gục xuống che kín mặt mũi mà khóc nấc.
Cô cứ tưởng là ma nên cứ sợ hãi như thế nhưng người đến nào phải là ma.
Chu Chí Viễn đứng trơ trơ ra đó nhìn người con gái ấy năm lần bảy lượt bị mình làm cho thất kinh hồn vía mà không khỏi buồn cười.
Nhưng đứng hồi lâu, thấy Lâm Nhã Tịnh dường như thật sự sợ hãi còn thút thít khóc thì thâm tâm người đàn ông mới bắt đầu nao núng.
Anh ngồi xổm xuống song song với cô gái, ánh mắt nhìn nữ nhân ấy ôn hòa hơn mọi khi, cả chất giọng phát ra cũng dịu nhẹ, dễ nghe.
"Là tôi, Chu Chí Viễn!"
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Lâm Nhã Tịnh mới từ từ ngẩng đầu ngước lên, vừa nhìn thấy người đối diện cô không cần biết đó là ai đã lập tức nhào tới ôm chầm lấy người ấy mà bật khóc nức nở.
"Huhu...hic...hic..."
Chu Chí Viễn hoàn toàn bị bất động, nét mặt anh đơ ra toàn tập vì bất ngờ.
Đây là lần đầu tiên có một cô gái dám tùy ý đến gần còn ôm anh thế này.
Năm lần bảy lượt anh cứ như bị người phụ nữ này thao túng tâm lý, những cảm giác lạ lẫm trước nay chưa từng có lần lượt xuất hiện kể từ những lần đối thoại hay va chạm giữa hai thân thể khác phái thế này.
Có cảm giác như tim anh đang đập loạn xạ hết cả lên đến mức không thể nào kiểm soát.
Lâm Nhã Tịnh cứ như thế mà khóc một hồi cho đến khi thỏa mãn, cũng không còn sợ hãi và nhận định được hoàn cảnh xung quanh là thế nào thì mới nín khóc và lập tức rời khỏi cơ thể của người đàn ông.
Vừa nhìn thấy người mình đã ôm là Chu Chí Viễn thì Lâm Nhã Tịnh đã giật mình vội đẩy anh ra, sau đó còn ngang nhiên tặng cho anh một cái tát vào mặt.
*Chát.*
"Chu Chí Viễn, anh dám lợi dụng tôi?".