Lãnh Tử Sâm và Mộ Thi Hàm ăn cơm tối ở nhà họ Lãnh xong mới lên đường quay về thành phố A.
Trước khi quay về thành phố A, Mộ Thi Hàm để lại tóc của mình.
Bà cụ Lãnh cầm sợi tóc cất cẩn thận, chỉ chờ lấy được tóc của bà cụ Âu Dương sẽ cầm đến nơi làm xét nghiệm.
Lúc trở lại Phạn Viên đã là mười giờ tối, hai vợ chồng rửa mặt qua loa rồi đi ngủ.
Ngày hôm sau, cả hai đều tự mình đi làm.
Những ngày tháng như vậy nhìn thì rất nhạt nhẽo, nhưng hai người có vẻ đã quá quen rồi, cũng rất tận hưởng cuộc sống bình dị như vậy.
Bữa trưa của Mộ Thi Hàm vẫn như cũ, mỗi ngày đều có người chuyên đưa từ trong nhà qua đây, mỗi lần đều rất vừa miệng.
Từ sau khi kết hôn với Lãnh Tử Sâm, dường như có thêm một điều mà cô mong chờ, đó là bữa trưa của cô.
Trước đây cô ăn trưa chỉ để no bụng, lần nào cũng giải quyết bữa trưa trong thời gian ngắn nhất sau đó tiếp tục vùi đầu vào công việc.
Nhưng bây giờ thì khác, giờ cô ăn cơm trưa là một quá trình hưởng thụ, hưởng thụ cảm giác được người ta chăm sóc từng li từng tí.
Trước đây, sau một ngày làm việc cô chỉ cảm thấy rất mệt mỏi.
Nhưng bây giờ, dường như cô thấy tràn đầy năng lượng, hiệu quả công việc cũng tốt hơn trước.
"Này, đừng chạy, đừng chạy.
Trả túi lại cho tôi...."
Lam Sơ Nguyệt mới bước ra khỏi quán trà đã bị người ta giật túi.
Cô ấy vội vàng đuổi theo, nhưng đang đi giày cao gót nên vừa đuổi theo được vài bước đã bị trẹo chân.
Không may sau khi bị trẹo chân, cô ấy liền ngã sấp xuống, còn bị đập vào đầu gối.
Mộ Thi Hàm thấy Lam Sơ Nguyệt ngã xuống đất một cách thảm hại, vội vàng đi tới đỡ cô ấy dậy: "Cô sao vậy?"
Lam Sơ Nguyệt cũng không quan tâm người đỡ mình là ai, cô ấy chỉ về tên cướp trước mặt, hét lớn: "Tên đó cướp túi xách của tôi, mau bảo người đuổi theo giúp tôi đi."
"Đỗ Tiến Hải, đuổi theo."
"Vâng, cô cả."
Đỗ Tiến Hải chạy vọt đi.
Tốc độ của anh ta rất nhanh, thấy anh ta cách tên cướp ngày càng gần, Lam Sơ Nguyệt kích động nắm chặt lấy tay Mộ Thi Hàm.
Tay Mộ Thi Hàm đã bị cô ấy nắm cho đỏ bừng.
Bây giờ cô ấy là người bị thương, Mộ Thi Hàm cũng không tiện rút tay mình ra, sợ cô ấy sẽ ngã sấp xuống thêm lần nữa.
Vài phút sau, Đỗ Tiến Hải đã quay lại, trên tay anh ta đang cầm túi xách của Lam Sơ Nguyệt.
Lam Sơ Nguyệt cực kỳ mừng rỡ: "Tốt quá rồi, trong túi xách của tôi có giấy tờ tùy thân, nếu làm mất sẽ phải làm lại, rất phiền phức..."
Lam Sơ Nguyệt đột nhiên liếc sang Mộ Thi Hàm một cái, sau đó sững sờ: "Sao lại là cô?"
Mộ Thi Hàm thấy cô ấy phải dựa vào người mình mới có thể đứng vững, cau mày nói: "Cô bị thương rất nặng sao?"
"Ui cha..." Mộ Thi Hàm vừa nói câu này thì Lam Sơ Nguyệt mới cảm thấy vết thương của mình đau rát, không khỏi hít sâu một hơi.
Mộ Thi Hàm đỡ lấy cô ấy, sau đó vén váy của cô ấy lên.
Lúc này, cô mới phát hiện đầu gối của cô ấy bị rách da, trên vết thương còn dính một ít đất cát, vừa thấy đã biết rất đau rồi.
"Tôi đưa cô đến bệnh viện." Mộ Thi Hàm đỡ lấy cô ấy, kiên quyết nhét cô ấy vào xe.
Lam Sơ Nguyệt ngơ ngác nhìn Mộ Thi Hàm: "Này, tôi là tình địch của cô đó.
Sao cô còn giúp tôi hả?"
"Tình địch?" Mộ Thi Hàm sững sờ một lúc.
Lam Sơ Nguyệt gật đầu: "Đúng vậy.
Chúng ta còn cãi nhau rất ầm ĩ, không vui vẻ gì."
Mộ Thi Hàm lắc đầu: "Quên rồi."
Sau đó, cô nhìn Đằng Thái Thành: "Đến bệnh viện gần đây nhất."
"Vâng, cô cả."
Lam Sơ Nguyệt:.....
Đến bệnh viện, bác sĩ xử lý vết thương cho Lam Sơ Nguyệt, còn đắp thạch cao trên chân cô ấy.
Lam Sơ Nguyệt thấy thạch cao trên chân mình, dở khóc dở cười: "Cái này cũng xấu quá rồi?"
"Còn hơn sau này không thể đi lại bình thường."
"Thật ra cũng không cần làm quá vậy chứ, chỉ là bị trẹo chân chứ không động đến xương." Lam Sơ Nguyệt nhìn cái chân bó thạch cao rất chắc chắn của mình, hết nói nổi.
Lúc này, Đỗ Tiến Hải đã đẩy xe lăn lại đây.
Mộ Thi Hàm đỡ cô ấy lên xe lăn, đẩy về phía bãi đậu xe.
Đưa Lam Sơ Nguyệt về nhà họ Lam, Mộ Thi Hàm mở cửa xe: "Bảo người nhà ra đón cô đi, hay là muốn tôi đưa cô lên?"
Lam Sơ Nguyệt nhìn Mộ Thi Hàm, trong lòng cảm thấy rất phức tạp.
Cô không ngờ Mộ Thi Hàm lại tốt bụng như vậy.
Rõ ràng lúc trước cô không thân thiện với cô ấy chút nào, vậy mà cô ấy lại còn giúp cô như vậy.
Lam Sơ Nguyệt không vội gọi người ra đón mình mà nhìn Mộ Thi Hảm, hỏi: "Này, rốt cuộc vì sao cô lại giúp tôi vậy? Cô đừng tưởng làm thế tôi sẽ biết ơn cô."
"Nếu không thì cô trả lại phần nhân tình này cho tôi đi?"
"Quả nhiên, cô giúp tôi là có mục đích." Lam Sơ Nguyệt tức giận nói: "Nói đi, rốt cuộc cô muốn tôi làm gì?"
"Một tháng sau, tôi và Tử Sâm sẽ tổ chức hôn lễ, cô làm phù dâu cho tôi đi."
Lam Sơ Nguyệt ngạc nhiên đờ người: "Ha, cô đúng là một người phụ nữ xấu xa.
Rõ ràng cô biết tôi thích Tử Sâm, vậy mà cô còn muốn tôi làm phù dâu cho cô, hơi quá đáng rồi đó?"
"Không muốn thì thôi." Mô Thi Hàm nói xong lại bày ra tư thế mời với cô ấy.
"Vì sao phải mời tôi làm phù dâu? Vì muốn kích thích tôi sao?" Lam Sơ Nguyệt hỏi.
Mộ Thi Hàm mím môi, sau đó khẽ nói một câu: "Tôi không có bạn."
Đúng vậy, cô không có bạn.
Khi còn đi học, bởi vì quá xuất sắc nên cô luôn học vượt cấp.
Các bạn cùng lớp đều lớn hơn cô rất nhiều.
Mọi người thấy cô nhỏ như vậy nên cảm thấy có ngăn cách.
Hơn nữa, cô cũng không thích nói chuyện.
Tất cả mọi người đều cho rằng cô mắc chứng tự kỷ nên cũng không để ý đến cô.
Cho nên, lớn như vậy rồi mà thậm chí cô còn không có lấy một người bạn thân nào.
Sau này khi trưởng thành, cô tiếp nhận tập đoàn Mộ Thị.
Sau đó, cuộc sống của cô chỉ có công việc và khách hàng.
Đúng là cô không có một người bạn nào cả.
Dường như cô cũng quen với sự cô đơn này.
Nhưng mấy hôm trước khi Tử Sâm nhắc tới đám cưới, trong đầu cô lọc qua một lần mới nhận ra mình không tìm thấy ai để làm phù dâu.
Sau khi Mộ Thi Hàm nói xong những lời đó, cô vẫn cúi đầu xuống.
Hàng mi dài che khuất đôi mắt của cô, cô chỉ im lặng ngồi đó, dường như không hề trông mong Lam Sơ Nguyệt sẽ đồng ý yêu cầu của cô.
Lam Sơ Nguyệt nhìn thấy Mộ Thi Hàm như vậy, đột nhiên thấy nhói.
Một loại cảm giác khó tả tràn ra dưới đáy lòng.
Đây là lần đầu tiên cô ấy nghe thấy có người nói trước mặt mình là không có bạn.
Rốt cuộc cô đơn đến mức nào mà ngay cả một người bạn cũng không có chứ?
Cô ấy biết được từ chỗ Lam Minh Viễn là Mộ Thi Hàm mới hai mươi hai tuổi, nhưng đã tiếp quản tập đoàn được bốn năm rồi.
Cô ấy nhớ năm mình mười tám tuổi, đang học trung học, còn thường xuyên rúc vào vòng tay ba mẹ để làm nũng thì Mộ Thi Hàm đã quản lý một tập đoàn rồi.
Lúc đó, khi biết được tin tức chấn động này cô ấy đã không thể thốt nên lời.
Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng trong thâm tâm mình, cô ấy biết mình kém hơn Mộ Thi Hàm, tất nhiên cũng không thích Mộ Thi Hàm.
Dù sao thì làm gì có ai sẽ thích tình địch của mình chứ?
Nhưng hôm nay, nhìn thấy Mộ Thi Hàm như vậy, cô ấy lại đột nhiên thấy cô nhóc này rất vừa mắt.
Cô ấy đột nhiên cười khẽ, sau đó vỗ vai Mộ Thi Hàm, cười nói: "Tôi có thể đồng ý làm phù dâu cho cô, nhưng cô phải đồng ý một điều kiện của tôi."
"Cái gì?"
"Để tôi làm người bạn đầu tiên của cô."
"Được.".