Về đến Mộ Thị, Mộ Thi Hàm vừa xuống xe đã có người chạy đến, cô ta chặn đường Mộ Thi Hàm, gào lên: “Có phải là chị không hả Mộ Thi Hàm, chắc chắn là chị đã làm, có đúng không?”
Mộ Thi Hàm nhận lấy ánh mắt tức giận của Thôi Giai Kỳ, gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Nói xong câu đó cô quay lưng bỏ đi luôn, Thôi Giai Kỳ không ngờ cô lại thừa nhận một cách thẳng thắn như vậy, thậm chí cô ta còn chưa nói cô đã làm chuyện gì, vậy mà cô đã thừa nhận luôn rồi, ngay lập tức cô ta tức giận đến mức nói năng không lựa lời: “Mộ Thi Hàm, chị không nể tình thân, vô tình vô nghĩa, chị sẽ phải gặp báo ứng đấy.”
Mộ Thi Hàm đột nhiên quay đầu lại nhìn Thôi Giai Kỳ: “Báo ứng ư?”
Không biết kiếp trước khi bọn họ hại chết cô, rốt cuộc có gặp phải báo ứng không nhỉ?
“Đúng, chị sẽ gặp báo ứng, chắc chắn chị sẽ gặp báo ứng.” Thôi Giai Kỳ nghiến răng nghiến lợi nói, rõ ràng cô ta và Mộ Thi Hàm là chị em họ có cùng quan hệ huyết thống, nhưng cuối cùng lại trở thành kẻ thù.
Mộ Thi Hàm gật đầu: “Tôi chờ.”
Báo ứng sao? Cho dù có báo ứng thì cũng không sao, dù gì những người hại cô, đừng ai mong có thể được sống dễ chịu.
“Mộ Thi Hàm, chị cứ chờ xem, chắc chắn chị sẽ chết không được tử tế, chắc chắn...”
Giọng của Thôi Giai Kỳ rất lớn, lớn đến mức người qua đường cũng có thể nghe thấy rõ ràng, tất cả mọi người đều nhìn Thôi Giai Kỳ với ánh mắt khó hiểu.
Bởi vì trước đây thỉnh thoảng Thôi Giai Kỳ sẽ đến công ty, đôi khi còn mua đồ này nọ lấy lòng mọi người, tất cả mọi người ai cũng biết Thôi Giai Kỳ là em họ của tổng giám đốc Mộ, mà tổng giám đốc Mộ cũng đối xử rất tốt với người em họ này, còn cho cô ta tùy ý ra vào công ty nữa.
Bây giờ, vậy mà hai người lại cãi nhau, hơn nữa Thôi Giai Kỳ còn nói ra những lời ác độc như vậy với Mộ Thi Hàm, thật sự khiến người khác bất ngờ.
Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy? Trong lúc nhất thời, mọi người đều suy nghĩ miên man.
Trái lại với mọi người, Mộ Thi Hàm lại không hề quan tâm, cô lúc nào cũng làm việc một cách rõ ràng, Thôi Giai Kỳ làm như vậy sẽ chỉ khiến cho tất cả mọi người biết quan hệ giữa cô và Thôi Giai Kỳ đã đổ vỡ, vậy thì sau này Thôi Giai Kỳ muốn vào công ty thì mọi người đều sẽ cân nhắc, nếu như thế, thậm chí cô còn không cần phải dặn bảo vệ chặn cô ta lại.
Dù cho Thôi Giai Kỳ có gào to như thế nào đi chăng nữa thì cô ta cũng không thể lại gần Mộ Thi Hàm được.
Đỗ Tiến Hải và Đằng Thái Thành đã ra viện, sức khỏe của họ cũng đã hồi phục hoàn toàn lại rồi, hiện tại bên cạnh Mộ Thi Hàm ngoại trừ Đỗ Tiến Hải với Đằng Thái Thành ra còn có Phùng Tấn Đạt và Hà Quang Bạch, bốn người đàn ông cao to vạm vỡ đi phía sau Mộ Thi Hàm, trông cực kỳ phô trương.
Mà Mộ Thi Hàm còn không thèm nói tiếp với cô ta lấy một câu, cô thản nhiên liếc Thôi Giai Kỳ như người điên một cái, rồi xoay người bước vào công ty.
Thôi Giai Kỳ nhìn theo bóng lưng của Mộ Thi Hàm mà ghen tị đến đỏ mắt, nếu cô ta là chủ tịch của Mộ Thị thì cô ta cũng sẽ có thể giống như Mộ Thi Hàm vậy, đi đâu lúc nào cũng có vệ sĩ theo sau, hừ, chờ khi cô ta nắm được Mộ Thị, cô ta chắc chắn sẽ mời mấy vệ sĩ đi theo sau mình, một lần phải mời hẳn tám người, tất nhiên phải phô trương hơn con khốn Mộ Thi Hàm mới được.
Thôi Giai Kỳ ra sức phát tiết trong lòng, cơn tức giận mới nguôi ngoai được một tí.
Sau khi ra khỏi Mộ Thị, cô ta gọi điện thoại ngay cho Trang Vĩ Tuấn: “Anh Tuấn, bên cạnh Mộ Thi Hàm lại có thêm hai vệ sĩ, tổng cộng là bốn vệ sĩ, người anh tìm phải đáng tin cậy một chút, không thể phí khoản tiền đó được.”
“Biết rồi, anh biết hết mà.” Giọng điệu của Trang Vĩ Tuấn rất mất kiên nhẫn.
Anh ta muốn tìm người ám sát Mộ Thi Hàm, nhưng mà công ty riêng của anh ta đã phá sản, trong túi không còn đồng nào nữa, mà Thôi Giai Kỳ chỉ cho anh ta có sáu tỷ, sáu tỷ thì làm được gì cơ chứ? Còn chẳng đủ thuê một sát thủ lợi hại nữa, nếu mời người không đủ lợi hại, vậy thì số tiền cũng xem như bỏ phí, dù sao mấy vệ sĩ của Mộ Thi Hàm cũng không phải ngồi không ăn tiền.
Thôi Giai Kỳ cứ hai ngày ba bữa lại giục anh ta, làm như là anh ta nuốt luôn sáu tỷ đó rồi vậy, khiến cho anh ta thực sự vô cùng phiền chán.
Để gom đủ tiền, suýt nữa thì anh ta đã định bán luôn nhà của mình rồi, nhưng anh ta không thể, anh ta không có chỗ ở cũng không sao, nhưng mẹ anh ta thì phải có chỗ ở.
Trang Vĩ Tuấn bực bội bỏ điện thoại xuống, rồi sau đó lấy ra từ trong ngăn kéo một chiếc máy bay giấy, anh ta nhìn chằm chằm dãy số điện thoại viết trên máy bay, cuối cùng anh ta cũng gọi đến số kia: “Tôi là Trang Vĩ Tuấn, tôi cần một số tiền.”
Người bên kia nghe thấy được giọng của anh, rõ ràng hơi ngạc nhiên một lúc, sau vài giây im lặng người bên kia mới lên tiếng: “Cần bao nhiêu?”
“Một trăm năm mươi tỷ.”
Bên kia lại im lặng, Trang Vĩ Tuấn lạnh lùng cười: “Sao vậy? Không muốn cho sao? Không phải ông đã từng nói chỉ cần tôi chịu mở miệng thì ông sẽ cho tôi tiền sao?”
“Được, gửi ba số tài khoản.” Sau một hồi im lặng, người bên kia đã đồng ý.
Trang Vĩ Tuấn thẳng tay cúp máy, rồi sau đó mới gửi tài khoản cho bên kia.
Vài phút sau, anh ta thật sự nhận được một trăm năm mươi tỷ.
Lặng lẽ đếm những số không đằng sau dấu phẩy, Trang Vĩ Tuấn còn có chút ngẩn ngơ, anh ta không thể ngờ người đó sẽ bằng lòng chuyển tiền cho mình thật, với lại số tiền anh ta muốn là một con số lớn, thế mà ông ta chỉ cần vài phút đã chuyển tiền đến, vậy chắc hẳn người đàn ông này rất giàu có.
Anh ta biết, đấy không phải ai khác mà chính là ba ruột của anh ta, là người mà anh ta đã quyết tâm chà đạp dưới chân suốt bao năm qua, không thể ngờ có một ngày anh ta lại mở miệng xin tiền ông ta, giờ phút này anh ta thật không biết trong lòng mình có cảm giác ra sao.
...
Vào buổi trưa, Lương Vũ Tùng đang định gọi đồ ăn ngoài cho Mộ Thi Hàm thì thấy Phùng Tấn Đạt xách theo hộp đồ ăn đẹp đẽ xuất hiện trước cửa văn phòng của Mộ Thi Hàm.
“Đây là cơm người trong nhà làm đưa cho tổng giám đốc Mộ à?” Lương Vũ Tùng hỏi.
Phùng Tấn Đạt gật đầu: “Đúng vậy, theo lời dặn của cậu chủ, sau này mỗi một bữa cơm của tổng giám đốc Mộ đều sẽ được đưa từ nhà đến đây.”
Lương Vũ Tùng:...
Mộ Thi Hàm mở hộp cơm ra, thấy bên trong bày vài món điểm tâm tinh xảo, các chất dinh dưỡng cũng được kết hợp một cách khoa học, trông cũng rất ngon, mùi thơm của thức ăn lập tức lan ra khắp phòng.
Vốn dĩ cô cũng không cảm thấy đói lắm, nhưng khi nhìn mấy món ăn thơm ngon này, Mộ Thi Hàm đã cảm thấy đói bụng ngay.
Bình thường toàn là trợ lý chuẩn bị cái gì thì cô ăn cái đó, khi bận rộn cô còn không quan tâm đến chuyện ăn uống dù đã gọi đồ ăn ngon đến mấy, lúc nhớ đến chuyện phải ăn thì đồ ăn cũng lạnh hết rồi, vì để tránh bị đói cô bỏ vào lò vi sóng hâm lại một chút, ăn tạm cho qua bữa.
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó sẽ có người quan tâm cô đến vậy, dù cho kiếp trước vì muốn lấy lòng cô mà Trang Vĩ Tuấn luôn chiều theo mọi sở thích của cô, chăm sóc cô một cách chu đáo, nhưng cũng không giống như bây giờ, cẩn thận lo cho ba bữa một ngày của cô.
Nghĩ đến hộp cơm này là do Lãnh Tử Sâm cố ý sắp xếp cho mình, khuôn mặt cô bất giác dịu dàng hơn hẳn, cái cậu ấm ăn chơi trác táng trong truyền thuyết này thật sự đã khiến cô rất bất ngờ.
Mộ Thi Hàm đang định ăn thì điện thoại lại reo lên, là cuộc gọi video của Lãnh Tử Sâm gọi đến.
“Đồ ăn đã đến chưa cô nhóc?” Khuôn mặt đẹp trai cáu kỉnh của Lãnh Tử Sâm xuất hiện trên màn hình.
Mộ Thi Hàm chuyển camera về hướng hộp cơm: “Đến rồi, em đang chuẩn bị ăn đây.”
“Vậy thì tốt, em nhớ phải ăn uống đầy đủ, đừng chỉ mãi lo cho công việc, biết chưa?” Lãnh Tử Sâm dặn dò cẩn thận, tựa như một bà mẹ già bình thường mà lo lắng cho Mộ Thi Hàm.
“Ừm, em biết rồi.”
“Bây giờ mới ngoan này, vậy em mau chóng ăn cơm đi, nguội rồi thì sẽ không ngon nữa đâu.”
“Được.”
Sau khi cúp máy, Mộ Thi Hàm thật sự bắt đầu nghiêm túc ăn cơm..