Ngay cả Mộ Thi Hàm cùng rất tò mò, cô nhìn Lãnh Tử Sâm chằm chằm với dáng vẻ rửa tai lắng nghe, ngay cả Thang Kiều An cũng gấp gáp không chờ nổi: “Cậu Lãnh, mau nói đi, rốt cuộc có đề nghị gì.
”
“Chuyện này rất đơn giản, nhào vào lòng anh ta, ngủ với anh ta.
” Lãnh Tử Sâm nhún vai.
Thang Kiều An đỏ mặt: “Anh… anh lưu manh.
”
Lãnh Tử Sâm liếc mắt: “Cô Thang, hẳn cô biết rõ Hàn Bá Duy không thích cô, cô có làm gì cũng vô dụng, chỉ cần cô ngủ với anh ta, bắt anh ta chịu trách nhiệm với cô, anh ta mới không thể trốn đi đâu được, anh ta tự nhận là cậu ấm nho nhã, nếu cô ngủ với anh ta, anh ta chắc chắn sẽ lấy cô.
Cho dù anh ta không muốn lấy, người lớn hai bên gia đình cũng sẽ không để mặc anh ta đâu, hiểu chưa?”
“Nhưng đâu dễ đè anh Bá Duy như vậy đâu?” Thang Kiều An rầu rĩ.
“Chuyện này phải xem cô làm thế nào, trong lúc tỉnh táo chắc chắn không thể được.
”
Thang Kiều An nghe Lãnh Tử Sâm nói, đôi mắt sáng lấp lánh: “Ừm, đột nhiên cảm thấy anh nói rất có lý.
”
“Đương nhiên.
” Lãnh Tử Sâm đắc ý.
Thang Kiều An bỗng dưng đến gần Lãnh Tử Sâm, nhỏ giọng hỏi: “Tổng giám đốc Mộ đồng ý lấy anh cũng là do bị anh ngủ à? Dù sao người như cô ấy thì chắc sẽ không thích cậu ấm ăn chơi như anh mới phải.
”
Giọng nói cô ấy không lớn nhưng cũng đủ để Mộ Thi Hàm nghe thấy, Mộ Thi Hàm cảm giác nhiệt độ trên gương mặt đang tăng lên từng chút một, tuy cô không nhìn thấy mặt của mình, nhưng cô biết giờ phút này nhất định mặt cô đã ửng hồng.
Lãnh Tử Sâm trừng Thang Kiều An với vẻ lúng túng: “Cô nói bậy gì thế? Cô bé nhà tôi đương nhiên là vì thích tôi nên mới chịu lấy tôi rồi.
”
“Hừ, anh nói câu này tự anh có tin không? Trừ gương mặt có thể đem ra ngoài ra thì anh còn gì nữa? Tiền sao? Nhưng tổng giám đốc Mộ không thiếu tiền, ngay cả anh Bá Duy mà tổng giám đốc Mộ còn không thèm để ý thì cô ấy sẽ thích anh chắc? Sao anh không tự mình hiểu lấy nhỉ?” Thang Kiều An nhìn Lãnh Tử Sâm với vẻ khinh thường.
Lãnh Tử Sâm tức đến mức suýt nôn máu: “Tôi tệ như vậy sao?”
“Có không?” Lãnh Tử Sâm chuyển hướng sang Mộ Thi Hàm.
Mộ Thi Hàm lắc đầu: “Không có.
”
Nói xong, như sợ Lãnh Tử Ngôn cho rằng cô qua loa, vội vàng bổ sung: “Anh rất tốt, em rất thích.
”
Thang Kiều An:!
Lãnh Tử Sâm:!
Thang Kiều An kinh ngạc suýt không đứng vững, phải dịu đi một lúc mới lên tiếng với vẻ khó tin: “Chắc không phải người phụ nữ này ngốc rồi đấy chứ? Lẽ nào cô là người cuồng sắc đẹp ư?”
“Thang Kiều An, cô đủ rồi đấy, có thời gian thì theo đuổi Hàn Bá Duy của cô đi, đừng ở đây thêm chướng mắt nữa.
” Lãnh Tử Sâm thực sự không muốn nghe Thang Kiều An nói chuyện nữa, ừm, vẫn là cô bé nhà anh tốt hơn, nói chuyện dễ nghe.
“Đi thì đi, tôi nói cho anh biết, Lãnh Tử Sâm, anh nhớ phải trông chừng người phụ nữ của mình cho thật kỹ, tốt nhất là mau chóng kết hôn, đừng làm hỏng chuyện của tôi.
” Thang Kiều An nói xong, xoay người rời đi.
Lãnh Tử Sâm nhìn bóng lưng của Thang Kiều An, vô cùng cạn lời: “Người phụ nữ này bị người nhà chiều hư rồi.
”
Mộ Thi Hàm gật đầu phụ họa: “Ừm.
”
Lãnh Tử Sâm nhớ lại ban nãy Mộ Thi Hàm nói rất thích anh, hỏi với vẻ hào hứng: “Này, cô bé, em thật sự thích anh à?”
Mộ Thi Hàm gật đầu: “Ừm, thích anh.
”
Sao có thể không thích cho được? Đây là người bằng lòng mạo hiểm tính mạng xông vào biển lửa cứu cô, đừng nói là thích, đời này dù phải cho anh mạng sống, cô cũng sẵn lòng.
Lãnh Tử Sâm ngơ ngác nhìn Mộ Thi Hàm, anh cảm thấy hình như vì mình quá vui mà ngớ ngẩn mất rồi.
Mộ Thi Hàm nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của Lãnh Tử Sâm, cảm thấy hơi buồn cười, sau lại nhớ đến đề nghị ban nãy Lãnh Tử Sâm nói với Thang Kiều An, không khỏi lo lắng hỏi: “Anh bảo cô Thang làm như vậy, có khi nào không tốt lắm không?”
“Sao lại không tốt? Tốt lắm đấy, chờ cô Thang ngủ với anh ta xong, anh ta sẽ không có tư cách đến trước mặt em nói thích em nữa.
”
Mộ Thi Hàm:!
Đột nhiên phát hiện, cậu ấm ăn chơi rất xấu bụng là chuyện gì thế này?
!
Mộ Thi Hàm cho rằng sớm muộn gì Long Giáp cũng sẽ tìm đến, nhưng đã ba ngày trôi qua vẫn không chút động tĩnh gì, Mộ Thi Hàm nghi ngờ kết quả điều tra của Đậu Nhật Khang có sai sót, nhưng cô biết Đậu Nhật Khang không thể sai được, bởi vì kiếp trước cô từng bị Long Giáp bắt cóc.
Cô nhớ lúc trước Lãnh Tử Sâm từng nói, cứ giao chuyện của Long Giáp cho anh xử lý, buổi tối về nhà, cô không nhịn được hỏi Lãnh Tử Sâm: “Tử Sâm, có phải anh từng đi tìm Long Giáp không?”
Lãnh Tử Sâm gật đầu: “Ừm, từng đi tìm.
”
“Anh đã làm gì anh ta?”
“Anh cho anh ta một ít tiền.
”
“Cho tiền?” Mộ Thi Hàm kinh ngạc.
“Đúng vậy, cho anh ta tiền, bảo anh ta đánh người họ Trang kia một trận.
” Lãnh Tử Sâm đáp rất thản nhiên, như thể đánh người là chuyện gì đó rất đương nhiên vậy.
“Anh làm vậy liệu có không ổn không?” Mộ Thi Hàm nhỏ giọng hỏi, thực ra trong lòng cảm thấy vô cùng thoải mái, phải vậy chứ, kẻ cặn bã như Trang Vĩ Tuấn nên bị bắt lại đánh cho một trận, nhớ đến lần trước sau khi anh ta bị Đỗ Tiến Hải và Đằng Thái Thành đánh, vết thương còn chưa lành hẳn, bây giờ lại bị đánh tiếp, Mộ Thi Hàm không nhịn được tưởng tượng rốt cuộc bây giờ anh ta thê thảm đến mức nào.
Lãnh Tử Sâm liếc cô: “Cô bé, em lộ tẩy rồi.
”
Mộ Thi Hàm nhìn anh với vẻ khó hiểu: “Hửm?”
“Em đang cười trộm, rõ ràng em thích cách anh xử lý như vậy, phải không?” Lãnh Tử Sâm buồn cười nói.
Mộ Thi Hàm sờ khóe môi của mình, ừm, rõ ràng như vậy sao?
Lãnh Tử Sâm bị hành động của cô chọc cười, anh kéo tay cô xuống, đặt lên môi hôn: “Em như vậy, anh rất vui, em nhân từ với tình địch của anh là tàn nhẫn với anh đấy.
”
Bờ môi ấm áp của anh cứ thế in dấu lên mu bàn tay cô, Mộ Thi Hàm chỉ cảm thấy trái tim mình run rẩy, người này không thể nói chuyện đàng hoàng được sao?
Mộ Thi Hàm rút tay về, hạ giọng lên tiếng: “Tình địch? Anh ta không xứng.
”
Lời này lại lần nữa chọc cười Lãnh Tử Sâm: “Cũng phải, người như anh ta sao có thể xứng làm tình địch của anh, ít nhất cũng phải như Hàn Bá Duy mới được, ừm, nhiều ngày trôi qua như vậy, không biết cô Thang kia đã thành công chưa.
”
Khóe môi Mộ Thi Hàm giật giật, xem ra anh thật sự hi vọng Thang Kiều An sẽ ngủ với Hàn Bà Duy, người này đúng là đủ xấu xa.
“Muốn ra ngoài đi dạo không?” Mộ Thi Hàm nhìn ra bên ngoài, lúc này trời đã mờ tối, đèn đường trong vườn hoa cũng được bật sáng, Mộ Thi Hàm đẩy Lãnh Tử Sâm chậm rãi dạo bước trong vườn hoa, Lãnh Tử Sâm nhìn đôi chân của mình cảm khái: “Cảm giác hai chúng ta bây giờ cứ như đôi vợ chồng già vậy, già đến mức chỉ có thể đi dạo.
”
“Nếu chúng ta thật sự có thể chung bước đến già cũng tốt lắm mà.
”
Lãnh Tử Sâm nghiêng đầu nhìn cô: “Cô bé, anh thấy em càng ngày càng biết nói chuyện đấy, xem ra lời đồn sai lệch rồi.
”
“Lời đồn gì ạ?”
“Nghe đồn tổng giám đốc Mộ kiệm lời ít nói, cao xa vời vợi, là kiểu nữ tổng giám đốc ngang ngược lạnh lùng điển hình.
”
“Vậy sao? Nếu em tệ như thế, tại sao anh còn đồng ý lấy em?”
“Không, anh cảm thấy em không tệ chút nào, như thế rất tốt, tốt đến độ khiến người ta vui mừng khôn xiết.
” Lãnh Tử Ngôn nhìn cô chằm chằm, nói với vẻ nghiêm túc.
Mộ Thi Hàm nhìn dáng vẻ nghiêm chỉnh của anh, trái tim đột nhiên trở nên vô cùng mềm mại: “Tử Sâm, cảm ơn anh.
”
“Cô ngốc.
”
!.