“Cút ra ngoài.
” Bạch Ngọc Lan chưa kịp nói hết lời, Lãnh Tử Sâm đã lạnh lùng ngắt lời cô ta.
Bạch Ngọc Lan bắt gặp ánh mắt như muốn ăn thịt người kia của Lãnh Tử Sâm thì đồng tử hơi co lại, mắt đỏ hoe, tủi thân nói: “Tử Sâm, em làm vậy cũng là vì muốn tốt cho anh thôi mà.
”
“Tôi đã bảo cô cút ra ngoài, cô không hiểu tiếng người à?” Lãnh Tử Sâm giật lấy hoa hồng trên tay cô ta, ném lên người cô ta: “Từ nay về sau đừng để ông đây gặp lại cô nữa.
”
Những bông hồng được gói đẹp đẽ trên người cô ta rơi xuống đất, cánh hoa đỏ tươi rơi lả tả, có thể nhìn ra được Lãnh Tử Sâm đã ném mạnh thế nào.
Bạch Ngọc Lan nhìn bó hoa hồng rụng rơi trên mặt đất, nước mắt rơi lã chã: “Lãnh Tử Sâm, sao anh lại tàn nhẫn với em như vậy? Rõ ràng là anh biết em! ”
“Nếu như cô còn không đi, tôi sẽ gọi bảo vệ đấy.
” Lãnh Tử Sâm mất kiên nhẫn, tiếp tục đuổi người như không nhìn thấy nước mắt của cô ta.
“Lãnh Tử Sâm, anh thật vô tình, đồ đểu, tôi! tôi hận anh.
” Bạch Ngọc Lan che miệng, chạy nhanh ra ngoài.
Mộ Thi Hàm nhìn theo bóng dáng của Bạch Ngọc Lan, thầm thở dài, phải nói sao đây? Giờ phút này, bỗng cô thấy có chút thông cảm cho Bạch Ngọc Lan, thật ra thích một người mà không được đáp lại cũng là một chuyện rất đáng buồn.
Lãnh Tử Sâm không quan tâm Bạch Ngọc Lan bị mình chọc cho tức phát khóc, anh nhìn Mộ Thi Hàm, lo lắng nói: “Cô ngốc, đừng nghe mấy lời vớ vẩn của cô ta, bây giờ đã là thời nào rồi mà vẫn còn có người mê tín như vậy, đúng là ngu hết thuốc chữa.
”
Lãnh Tử Sâm không quan tâm đến những chuyện này, đương nhiên Mộ Thi Hàm cũng sẽ không quan tâm, cái gì mà có mệnh khắc chứ, toàn là lời vô căn cứ, vả lại cô dám chắc vụ tai nạn của Lãnh Tử Sâm là có chủ đích, chẳng hề liên quan gì đến mệnh của cô cả.
Chỉ là không biết phía ba mẹ Lãnh Tử Sâm có nghe được tin gì không? Không biết họ sẽ nghĩ thế nào nhỉ?
Mộ Thi Hàm thấy Lãnh Tử Sâm căng thẳng nhìn cô, chắc là lo cô nghĩ linh tinh, cô vội trấn an: “Anh yên tâm, em không tin mấy chuyện này đâu, chỉ cần anh không để ý là được.
”
“Đương nhiên là anh để ý rồi.
” Lãnh Tử Sâm cả giận nói.
Mộ Thi Hàm sững sờ một lúc, chưa kịp nói gì thì đã nghe Lãnh Tử Sâm nói tiếp: “Anh để ý những người đó dám vu khống em như vậy, nếu để anh biết ai lan truyền mấy lời vô căn cứ này, anh sẽ xé nát miệng kẻ đó.
”
Mộ Thi Hàm ngây người nhìn anh, giờ phút này, trong lòng cô như có một dòng nước ấm chảy qua, dòng nước ấm ấy lan ra toàn thân như dòng máu vậy.
Hồi lâu sau, cô nhỏ giọng hỏi: “Lãnh Tử Sâm, sao anh lại tốt với em như vậy?”
“Em hỏi cái gì thế? Em là người sẽ làm vợ anh, anh không đối xử tốt với em thì tốt với ai?” Lãnh Tử Sâm trả lời mà không cần suy nghĩ.
“Vậy! tại sao anh lại bằng lòng để em làm vợ anh? Có bao nhiêu cô gái thích anh, sao anh lại chọn em?” Mộ Thi Hàm tiếp tục hỏi.
Lãnh Tử Sâm sửng sốt, đúng vậy, tại sao anh lại chọn cô? Vì cô xinh đẹp ư? Nhưng mà không phải anh chưa gặp ai xinh đẹp hơn cô, là vì tài năng của cô à? Chà, có vẻ như điều này thuyết phục hơn đấy, thế nhưng anh thực sự vì điều này sao?
Thấy Lãnh Tử Sâm không trả lời được, Mộ Thi Hàm cũng không để ý, đang định chuyển chủ đề thì nghe Lãnh Tử Sâm nói: “Làm gì có nhiều tại sao thế? Anh bằng lòng là được.
”
Mộ Thi Hàm khá hài lòng với câu trả lời này, anh bằng lòng, còn lý do nào trọn vẹn hơn nữa đâu chứ?
Lãnh Tử Sâm thấy Mộ Thi Hàm cúi đầu không nói gì, hỏi ngược lại: “Còn em? Danh tiếng của anh rất tệ, tại sao em lại đồng ý lấy anh?”
“Em thấy anh rất tốt.
”
Một câu nói đơn giản như vậy thôi cũng đã khiến anh cười toe toét, anh cũng không hy vọng vào việc cô gái kia sẽ nói được lời gì ngọt ngào, nhưng cô nói ra câu này khiến anh rất vui.
Mộ Thi Hàm nhìn anh đang cười một cách ngốc nghếch, chỉ thấy buồn cười, kiếp trước mỗi lần họ gặp nhau chỉ toàn là đâm thọc nhau, cô ghét anh vô cùng, nhưng bây giờ, sau khi đổi cách ở chung với anh, cô mới nhận ra rằng người đàn ông này đáng yêu biết bao.
!
Không biết Lãnh Trọng Quân và Diêu Mộng Phạn cố ý hay thế nào, khi Mộ Thi Hàm ở bệnh viện với Lãnh Tử Sâm, họ chưa từng xuất hiện lại, đến cả cơm tối cũng là người làm đưa tới, mà cơm tối còn có cả phần của Mộ Thi Hàm.
Ăn cơm xong cũng đã hơn tám giờ tối, lo ngày mai Mộ Thi Hàm còn có việc phải làm, Lãnh Tử Sâm giục cô về nhà nghỉ ngơi.
Mộ Thi Hàm cũng biết mình không thể ở trong viện với Lãnh Tử Sâm cả ngày được, hôm nay cô rảnh một ngày, cũng là do đã tranh thủ lắm rồi, huống hồ bệnh viện Thiên Thần là tài sản của nhà họ Lãnh, Lãnh Tử Sâm là con cả nhà họ Lãnh, cô không phải lo anh sẽ xảy ra chuyện gì trong bệnh viện.
Ban đêm bệnh viện yên tĩnh hơn ban ngày rất nhiều, Mộ Thi Hàm bước ra khỏi khu phòng bệnh, đi qua khu vườn yên tĩnh, chậm rãi đi về phía bãi đỗ xe.
Cô đi tới xe của mình, định mở cửa lên xe thì thấy một người bất ngờ từ trong bóng tối chạy ra.
Mộ Thi Hàm ngẩng đầu lên, bắt gặp vẻ mặt tức giận của Bạch Ngọc Lan.
“Họ Mộ kia, sao cô lại ích kỷ như vậy? Biết mình là sao chổi rồi sao còn bám dính lấy Lãnh Tử Sâm? Cô không biết xấu hổ à?” Bạch Ngọc Lan chạy tới trước mặt Mộ Thi Hàm, thở hổn hển.
Mộ Thi Hàm đứng im nhìn cô ta, không nói gì, chỉ yên lặng nhìn cô ta trút giận.
Bạch Ngọc Lan nói tiếp: “Tôi nói cho cô biết, đừng tưởng bây giờ anh ấy thích cô thì anh ấy sẽ là của cô, anh ấy là kẻ trăng hoa, thay đàn bà nhanh hơn thay quần áo, sớm muộn gì cũng có ngày anh ấy chán cô mà thôi, anh ấy sẽ tàn nhẫn bỏ rơi cô, đến lúc đó cô có khóc thì cũng đã muộn rồi.
”
Bạch Ngọc Lan nhìn vào mắt Mộ Thi Hàm, muốn nhìn ra một chút hoảng hốt trong mắt cô, nhưng Mộ Thi Hàm nghe được lời cô ta nói lại thờ ơ như người ngoài cuộc, ánh mắt trong veo không hề gợn sóng.
Bạch Ngọc Lan thấy mình như sắp phát điên rồi, thật sự không hiểu Mộ Thi Hàm là quái vật gì, cô ta đến khiêu khích cô, nhưng cô vẫn thờ ơ, hơn nữa nghe cô ta cố ý bôi nhọ Lãnh Tử Sâm, cô cũng làm như chẳng liên quan gì đến mình, rốt cuộc đây là loại phụ nữ gì thế?
Thấy cô ta nói xong rồi, Mộ Thi Hàm mới chậm rãi mở miệng: “Cô nói xong rồi à?”
“Cô! ” Bạch Ngọc Lan cảm giác mình như đấm vào cục bông vậy, cơn giận của cô ta không có chỗ nào để xả.
“Nói xong rồi thì tránh ra.
”
Mộ Thi Hàm nói xong câu đó liền mở cửa, lên xe, ngay khi Bạch Ngọc Lan tránh ra, cô lập tức lái xe đi.
Bạch Ngọc Lan nhìn Mộ Thi Hàm với vẻ không dám tin, cô cứ thế mà đi ư? Cô ta nói với cô như vậy mà cô không hề đáp trả? Người này kiệm lời quá rồi đấy? Mà thái độ vừa rồi của cô ta cũng rất tệ, cô ta nghĩ rằng ít nhất cô sẽ cãi nhau với cô ta một trận, nhưng không ngờ cô lại không làm vậy.
Ngay lúc Bạch Ngọc Lan đang bối rối, Mộ Thi Hàm bỗng lùi xe lại, hạ cửa kính xe xuống nhìn Bạch Ngọc Lan, thản nhiên nói: “Lần sau, trước khi nói người khác không biết xấu hổ, hãy nghĩ xem rốt cuộc hành vi của mình không biết xấu hổ đến mức nào.
”
Mộ Thi Hàm nói xong, lập tức lái xe đi, Bạch Ngọc Lan nhìn đuôi xe mà Mộ Thi Hàm đi xa, đần mặt ra.
.