Cô nhìn chữ ký trên bản thiết kế, chỉ có một con bướm màu tím, mặc dù kiếp trước cô không có làm về mảng thời trang, nhưng đại danh Tử Điệp lúc đó lại vang danh trên toàn quốc.
Cô bé này vậy mà lại là nhà thiết kế Tử Điệp mà vài năm sau sẽ nổi tiếng trên cả nước.
Mộ Thi Hàm bỗng có một ý tưởng, sau đó nhìn cô bé nói: "Em có bằng lòng gia nhập công ty chị, thành lập nhãn hiệu thời trang cho riêng mình không? "
Cô bé kinh ngạc đến trợn tròn mắt: "Gia nhập công ty chị, thành lập nhãn hiệu thời trang riêng ấy ạ? "
Mộ Thi Hàm gật đầu: "Đúng vậy, chị rất thích thiết kế của em, nếu như em đồng ý gia nhập, về vấn đề tiền lương chị sẽ phối hợp hết sức mình.
"
"Chị nói thật sao? " Cô bé kinh ngạc đến nỗi hít thở lỡ mất nửa nhịp, mặc dù không biết Mộ Thi Hàm có mục đích gì, nhưng có người thích thiết kế của cô, niềm tin vừa mới bị dập tắt lại được nhen nhóm lên.
Mộ Thi Hàm gật đầu, sau đó đưa cho cô bé một tấm danh thiếp: "Nếu em nghĩ kỹ rồi thì có thể đến bất cứ lúc nào.
"
Cô bé run rẩy nhận lấy danh thiếp, khi cô nhìn thấy năm chữ "Tổng giám đốc Mộ Thị" thì choáng váng luôn rồi.
Tập đoàn Mộ Thị ở thành phố A này đã rất có tiếng tăm rồi, là nơi mà bao nhiêu sinh viên vừa tốt nghiệp mơ ước mà không được, cô bé không ngờ đến, người nhìn trúng thiết kế của cô vậy mà lại là tổng giám đốc tập đoàn Mộ Thị, điều này làm nhất thời có cảm giác bị bánh nhân thịt từ trên trời rơi xuống đè trúng.
Cô bé mặc dù rất kinh hỷ nhưng lý trí vẫn còn đó, cô cẩn thận hỏi: "Theo như em biết thì sản nghiệp của tập đoàn Mộ Thị không có mảng thời trang.
"
"Em đến thì sẽ có.
" Mộ Thi Hàm nói xong liền quay người rời đi.
Em đến thì sẽ có, bên tai của cô bé cứ vang lên mãi câu nói này, thời khắc này, trái tim cô đập rất nhanh, cô cảm thấy mình không ôm lấy thì trái tim muốn nhảy ra khỏi lòng ngực luôn rồi.
Sự nhiệt huyết và tình cảm mạnh mẽ chỉ thuộc về giới trẻ, trào ra từ trong lồng ngực của cô là loại tham vọng đạt được sự nghiệp riêng cho chính mình, làm thế nào cũng không ngăn lại được.
"Em muốn đi theo chị.
" cô bé hét lớn một câu với bóng lưng của Mộ Thi Hàm, có lẽ là bởi vì quá kích động nên có thể nghe ra được, trong giọng nói của cô còn có vài phần run rẩy.
Mộ Thi Hàm quay đầu lại, gật đầu với cô: "Lúc nào cũng hoan nghênh em đến.
"
------
Sau khi rời khỏi quán trà, Lãnh Tử Sâm nhìn Mộ Thi Hàm hỏi: "Em tự tin với cô bé kia như vậy sao? "
Đó chẳng qua chỉ là một sinh viên đại học vẫn còn ngồi trên ghế nhà trường, Mộ Thi Hàm vậy mà lại để cô bé đó tự thành lập một thương hiệu riêng của mình, hơn nữa còn hỗ trợ đầy đủ về tiền bạc, sự can đảm này thật sự không phải người bình thường có được.
Mộ Thi Hàm gật đầu: "Ừm, em rất tin tưởng em ấy.
"
Sao lại không tin tưởng cho được chứ? Đó là bậc thầy ngành thiết kế trong tương lai đó, hôm nay đi uống trà vậy mà lại nhặt được bảo bối.,
Lãnh Tử Sâm cong môi cười: "Nếu đã như vậy, cô bé đó nhất định sẽ là bậc thầy ngành thiết kế trong tương lai rồi.
"
Mộ Thi Hàm nghi hoặc nhìn anh: "Sao anh lại nói như vậy? "
"Vì bà xã anh nhìn trúng người ta đó.
"
"Anh tin tưởng em vậy sao? "
"Đương nhiên rồi, vợ anh là thiên tài cơ mà.
" Lãnh Tử Sâm một bộ đắc ý.
Mộ Thi Hàm:…
Mặc dù biết lời này của Lãnh Tử Sâm là đang thổi phồng, nhưng trong lòng cô vẫn rất vui, niềm vui lan rộng trong tim.
Lãnh Tử Sâm nghiêng đầu, nhìn thấy biểu cảm trên mặt của bé con, muốn bao nhiêu dịu dàng liền có bấy nhiêu dịu dàng, tâm trạng của anh cũng không tự chủ được mà tốt lên rất nhiều.
Hai vợ chồng chầm chậm đi trên đường, đúng lúc này có mấy nhân viên điều dưỡng mặc áo blouse trắng đang đuổi theo một người bệnh nhân.
Chỉ nghe thấy bọn họ hét: "Thôi Bách Lâm, đứng lại, anh đừng có chạy nữa, chúng tôi thấy anh rồi…"
Thôi Bách Lâm, Mộ Thi Hàm cảm thấy cái tên này nghe quen quen, cô nghi hoặc nhìn về phía người đàn ông mặc quần áo bệnh nhân đang bị nhân viên điều dưỡng giữ lấy, trong mắt thoáng có một tia ngờ vực.
Không bao lâu sau, người bệnh nhân đó liền bị tóm được, hai nhân viên điều dưỡng nam một trái một phải giữ chặt anh ta, mà Mộ Thi Hàm cũng nhìn rõ được khuôn mặt của anh ta.
Thôi Bách Lâm sau khi bị người ta bắt được, vẫn còn ra sức giãy giụa: "Các người thả tôi ra, thả ra mau, tôi biết khinh công, tôi biết bay, tôi phải đi phiêu bạt giang hồ, không thèm chơi với các người…"
"Không được, khinh công của anh trước mắt còn chưa đạt đến trình độ để đi phiêu bạt giang hồ, trước tiên quay về cùng chúng tôi tu luyện cẩn thận lại đã.
" Nhân viên điều dưỡng lớn tuổi hơn nghe lời anh ta nói, nghiêm túc nói.
"Sao có thể? Rõ ràng tôi đã biết bay rồi…"
"Hôm qua khi anh bay từ tầng hai xuống suýt nữa đã ngã gãy chân rồi, anh vẫn còn cần tu luyện thêm mới được.
"
"Không có, tôi không có ngã gãy chân, chân tôi vẫn còn lành lặn đây nè, tôi thật sự biết bay, các người giữ tôi lại là muốn học trộm võ công của tôi chứ gì? "
"Không phải, chỗ chúng tôi vẫn còn rất nhiều bí tịch, anh theo chúng tôi về tiếp tục tu luyện, như vậy mới có thể bay càng cao càng xa.
"
"Thật sao? "
"Đương nhiên rồi.
"
"…"
Mộ Thi Hàm nghe giọng bọn họ càng ngày càng xa, cuối cùng cũng nhớ ra, cô thấp giọng nói: "cái người bệnh nhân lúc nãy, hình như là anh họ của Thôi Giai Kỳ, anh ta sao tự nhiên lại điên vậy? "
Lúc trước khi Thôi Giai Kỳ còn sống ở nhà họ Mộ, Thôi Bách Lâm từng đến tìm cô ta, Mộ Thi Hàm có chút ấn tượng với anh ta.
Lãnh Tử Sâm gật đầu: "Không sai, là anh ta.
"
Mộ Thi Hàm nghi hoặc: "Anh cũng biết anh ta? "
"Ừm, là anh khiến cho anh ta biến thành bộ dạng như bây giờ đó.
" Lãnh Tử Sâm rất bình tĩnh nói ra câu này.
Mộ Thi Hàm kinh ngạc: "Tại sao? "
"Em còn nhớ thời gian trước em suýt bị một chiếc xe máy đâm vào không? "
Mộ Thi Hàm gật đầu: "Đương nhiên là nhớ rồi.
"
Sao có thể không nhớ được chứ? Lúc đó kích thích như vậy, nguy hiểm như vậy, cả đời này cô cũng không thể quên được.
"Là trò của Thôi Bách Lâm, có lẽ là anh ta giúp Thôi Giai Kỳ đối phó em.
"
Mộ Thi Hàm nhăn mày: "Sao anh không nói với em? "
Mộ Thi Hàm cũng cho người đi điều tra rồi, nhưng Thôi Bách Lâm làm việc quá kín kẽ, phái Mọ Thi Hàm không tra được thông tin có ích gì cả, đến tận bay giờ người của cô vẫn còn đang điều tra.
"Chuyện mới gần đây, anh nghĩ là đã giải quyết giúp em rồi thì cũng không cần phải nói với em nữa, khiến em lại không vui.
"
Mộ Thi Hàm:…
Lẽ nào, cô trùng sinh quay về là để bật hack sao? Từ lúc có Lãnh Tử Sâm ở bên, hình như chuyện gì cũng không đến tay cô giải quyết?
Lãnh Tử Sâm nhìn cô cứ ngơ ngác không nói chuyện, nhỏ giọng hỏi: "Aiya, em tức giận rồi sao? Anh thật sự không phải cố ý không nói cho em biết đâu, chỉ là anh có dùng chút thủ đoạn với anh ta, sợ em biết rồi sẽ thấy anh quá tàn nhẫn.
"
Mộ Thi Hàm lắc đầu: "Không có, em cảm động còn không kịp nữa là, sao có thể tức giận được chứ? Chỉ là em đột nhiên cảm thấy mình có chút thừa thãi.
"
"Sao em lại thừa thãi được chứ? "
"Dường như việc gì cũng có anh giải quyết hết giúp em rồi, em chả cần làm gì cả, đây không phải thừa thãi thì là gì? "
Lãnh Tử Sâm buồn cười nói: "Mấy chuyện nhỏ nhặt này ngược lại anh có thể giải quyết được, nhưng có những việc bắt buộc phải để em tự mình làm mới được.
"
"Việc gì? " Mộ Thi Hàm rất tự nhiên hỏi một câu.
"Sinh em bé.
"
Mộ Thi Hàm:…
Sao đang nói lại ngoặt sang chuyện này vậy? Không thấy cái nội dung trò chuyện này có chút vượt ra ngoài phạm vi rồi sao?.