Năm ấy ta vừa tròn mười sáu tuổi, mẫu thân nói với ta, rằng ta phải gả cho thái tử, trở thành thái tử phi của hắn. Thái tử phi thứ hai.
Thái tử phi trước đó là đường tỷ của ta, nhưng không may mấy tháng trước nàng đột nhiên mắc căn bệnh lạ qua đời. Lúc Đông Cung truyền tin ra ngoài, suy nghĩ đầu tiên của ta chính là, A Chước vừa mới mất, ắt hẳn thái tử phải đau lòng khôn nguôi. Bởi vì cả cái kinh thành này đều biết, thái tử và thái tử phi là một đôi tiên đồng ngọc nữ, ân ái yêu thương nhau đến nhường nào.
“Trời đất tác hợp”, “kề vai sát cánh”, những câu này dường như chỉ dành riêng cho hai người họ. Ấy vậy mà giờ đây, A Chước chết còn chưa đến nửa năm, thái tử đã vội vàng tái giá, đã vậy thái tử phi kế tiếp lại là đường muội của A Chước! Loại chuyện mất hết nhân tính này ta thật sự không làm nổi.
Cũng vì lẽ này mà ta nhất quyết chôn mình trong chăn, dùng hết sức bình sinh hét to: “Con không gả! Con không gả!”
Mẫu thân kéo ta ra khỏi chăn, dịu dàng khuyên bảo: “A Giảo nghe lời, gả cho thái tử có gì không tốt đâu? Đợi sau này thái tử lên ngôi, con chính là hoàng hậu, là nữ nhân được khắp thiên hạ tôn kính.”
Mặt ta giàn giụa nước mắt, sụt sùi như chú mèo hoa: “Làm hoàng hậu thì có gì tốt? Có cho con làm hoàng đế con cũng quyết không gả!”
Mẫu thân rất mau mất hết kiên nhẫn, sắc mặt đã không còn dịu dàng như trước nữa, lạnh lùng nói: “Không muốn gả cũng phải gả, chuyện này không phải do con quyết định!”
Ta oan ức đến méo miệng: “Tại sao thái tử nhất thiết phải lấy nữ nhi của Thôi gia làm thái tử phi của hắn chứ?”
Mẫu thân hơi ngừng lại một chút, sau đó mới nói: “Hắn không dám không lấy.”
Ta càng thấy tủi thân: “Nếu đã vậy, chẳng phải vẫn còn A San và A Vũ đó sao? Hai tỷ ấy một người lớn tuổi hơn con, một người xinh đẹp hơn con, tại sao không chọn?”
Mẫu thân chỉ hận rèn sắt không thành thép, đay nghiến nhìn ta: “A Giảo, con là đích nữ, bây giờ người thích hợp gả đi nhất chỉ có mình con thôi.”
Bà còn nói, chọn thái tử phi không quan trọng vấn đề tuổi tác hay tài sắc, nhưng nhất định phải là con vợ cả. Vậy nên ta mới bất hạnh bị đâm trúng.
Ta không muốn gả cho thái tử, ngoại trừ việc hắn là tỷ phu của ta, quan trọng hơn chính là, người ta thật sự muốn gả, là Trữ vương.
Trữ vương là ngũ hoàng tử, thân mẫu là Hứa Huệ phi. Trữ vương và ta xấp xỉ tuổi nhau, là thanh mai trúc mã của ta, hai chúng ta cũng coi như mặc chung một cái quần lớn lên. Ta hiểu hắn đến nỗi chỉ cần hắn hé miệng ta đã biết hắn định nói gì. Trữ vương béo lên hay gầy đi, cao lên hay không, ta chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra.
Trước khi đến tuổi cập kê, hầu như ngày nào ta và Trữ vương cũng chơi đùa với nhau. Hứa Huệ phi còn trêu, nói muốn ta làm con dâu của bà. Bệ hạ nghe vậy, tuy không mở miệng vàng dùng lời ngọc ban hôn, nhưng cũng ngấm ngầm chấp thuận. Nếu bệ hạ đã ngầm cho phép, vậy thì đương nhiên ai cũng nghĩ tương lai ta nhất định sẽ là Trữ vương phi. Nhưng ngày hôm nay, người mà ta luôn tâm tâm niệm niệm muốn gả, lại không phải Trữ vương.
Có lẽ mọi người đã quên câu chuyện xưa cũ kia, nhưng ta những tưởng thái tử chắc chắn sẽ không dễ quên như vậy. Không biết thái tử có hiểu để ta làm thái tử phi của hắn là chuyện vô cùng hoang đường hay không?
Ta lén đi Trữ vương phủ một chuyến, người hầu trong phủ nói Trữ vương đã vào cung rồi. Ta nhớ hôm nay không phải ngày mười lăm. Theo Tổ chế, hoàng tử thành niên nếu không có chỉ thì không được phép tiến cung. Nếu giờ này hắn tiến cung, chắc hẳn đã có sự cho phép của Hứa Huệ phi.
Nhiều năm qua Hứa Huệ phi bệnh tật triền miên. Nàng như một mỹ nhân được tạc bằng nước, khi nói chuyện có thể cảm nhận rõ hơi thở mỏng manh, hơn nữa dịu dàng hiền dịu cực kì.
Ta nói, được, ta chờ hắn trở về.
Mãi đến ngày thứ ba hắn mới về. Khi nhìn thấy sắc mặt tiều tụy của hắn, ta vội lo lắng hỏi: “Bệnh của Huệ phi nương nương thế nào rồi? Có khá lên được chút nào không?”
Hắn không trả lời, chỉ dùng ánh mắt kỳ quái nhìn ta đăm đăm, dùng chất giọng lạnh như băng nói: “Muội đến đây làm gì?”
Ta giận đến nỗi nhảy dựng lên: “Ta đã chờ huynh ba ngày rồi! Ta có lời muốn nói với huynh.”
Nhưng vẻ mặt hắn lại càng trở nên lạnh lùng. Hắn chưa từng tỏ thái độ lạnh nhạt thế này với ta, đột nhiên ta không còn thấy giận nữa, nhỏ giọng hỏi hắn: “Có phải huynh đã biết chuyện ta phải gả cho thái tử rồi không? Có phải huynh giận vì chuyện này không?”
Hắn đáp: “Không, muội muốn gả cho ai thì gả cho người ấy.”
Ta không kiềm chế nổi nữa, quát vào mặt hắn: “Phải, ta có gả cho ai cũng không gả cho huynh!”
Nói xong tức giận lao ra khỏi Trữ vương phủ, còn chưa chạy đến đầu phố đã nghe phía sau truyền đến từng tiếng “lộc cộc” gấp gáp của vó ngựa. Ta quay đầu nhìn lại, đúng là Trữ vương. Hắn xoay người chắn ngang ta, từ trên cao nhìn xuống ta.
Ta cũng không hề tỏ ra yếu thế, đanh mặt trợn mắt nhìn hắn chằm chằm. Hắn bất đắc dĩ cười, vươn tay về phía ta: “Lên.”
Tay hắn vừa thon dài vừa có lực, đến nỗi vì quá tái nhợt mà lộ ra đôi phần yếu ớt. Ta lưỡng lự một lúc, cuối cùng vẫn tiến lên nắm lấy tay hắn. Hắn dùng lực kéo ta lên, thân thể ta chao đảo nửa vòng trên không trung rồi vững vàng ngồi trên lưng ngựa. Con ngựa hí dài một tiếng, nhanh như chớp phi về phía Nam, đi qua phố Chu Tước, vượt qua cổng Minh Đức, lao về hướng kinh thành.
Cung Thiên Thần nằm trên núi hướng Tây Nam kinh thành, do gia tộc cúng tế, trước là nơi quan sát hiện tượng thiên văn, sau này được tu sửa, trở thành hành cung cho hoàng đế dừng chân nghỉ mát. Bây giờ đương độ cuối thu, đường núi thưa thớt, hành cung tịch mịch. Trữ vương ôm ta xuống ngựa, sau đó bước nhanh vào Thanh Lương điện. Trong Thanh Lương điện, bóng cây tiêu điều, cỏ dại um tùm, may mắn ở một nơi góc điện vẫn còn sót lại vài cọng hoa quế, mùi thơm dập dờn quanh sân.
Ta nhìn Trữ vương đi tới một gốc cây quế, đào lên một vò rượu.
Ta biết vò rượu này. Bởi vì ba năm trước chính ta đã tự tay chôn nó. Ba năm trước, ngày A Chước trở thành thái tử phi, lúc chúng ta đang chôn rượu hoa quế thì bị mấy người họ bắt gặp.
A Chước cười trêu ta: “A Giảo toàn nghĩ ra mấy trò quái đản thôi.”
Lúc ấy thái tử nói gì nhỉ?
À, hắn không nói gì, chỉ mỉm cười nhìn A Chước, thỉnh thoảng liếc mắc nhìn chúng ta vài lần, dường như thấy bộ dạng bọn ta trêu đùa dưới tàng cây rất thú vị.
Sau đó hắn đuổi người hầu đi, bốn người ngồi trong điện trống không cùng nhau uống rượu ngắm vầng trăng sáng. Lúc ta đã ngà ngà say, có chút mê man ngã vào lòng A Chước, còn Trữ vương vẫn ngồi nói chuyện cùng thái tử. Bọn họ nói gì ta không nghe rõ, cũng không nhớ rõ. Ta chỉ nhớ trời đêm hôm ấy đặc biệt sáng, ánh trăng đặt biệt tròn, ngân hà trải dài, những vì sao như kéo dài rơi xuống nhân gian.
Từ trước đến nay ta luôn ngưỡng mộ A Chước. Tỷ ấy nhã nhặn đoan trang, có đủ đức nghệ, là trưởng nữ của Thôi gia, cũng là tất cả kiêu ngạo của Thôi gia. Nhưng đáng tiếc, nữ nhân toàn vẹn ấy đã về với cát bụi. Ta thở dài một hơi, lúc định thần lại đã thấy Trữ vương đang cầm vò rượu bước tới. Hắn lại dùng loại ánh mắt kì quái ấy nhìn ta, sau đó xé giấy dán trên nắp vò rượu.
“Uống rượu cùng ta.” Hắn nói.
Trữ vương rót đầy một chén rượu, không nói một lời, chỉ ngửa cổ uống cạn. Hắn uống vừa nhanh vừa gấp, tựa như có ai chọc tức hắn vậy. Nếu đã đồng ý uống cùng hắn rồi, hắn uống hai chén, ta nào dám chỉ uống có một.
Đêm lạnh gió lay, trăng sáng mây treo. Ta hơi ngấm men say, khom lưng ghé vào bàn đá không buồn động đậy. Chén rượu tuôn dọc bên tay, từng giọt rượu trong suốt từ từ chảy xuống, thấm ướt cả ống tay áo của ta.
Trữ vương nãy giờ vẫn luôn trầm mặc đột nhiên dùng chân đá đá ta: “Này!”
Hắn không nhịn được hỏi: “Muội thật lòng muốn gả cho thái tử?”
Ta cố gắng mở to đôi mắt đã lờ đờ say, làm ra vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, sau đó gật đầu.
Trữ vương siết chặt tay, hung tợn trừng mắt nhìn ta, hắn còn làm ra vẻ thiếu điều đánh ta nữa thôi, nhưng cuối cùng chỉ thở dài một tiếng, thương xót nói: “Thôi Giảo, người khác bảo muội làm cái gì thì muội làm cái ấy, muội đã từng một lần để bản thân mình tự quyết định chưa?”
Ta bất đắc dĩ giải thích cho hắn nghe: “Ta chưa từng muốn gả cho thái tử, nhưng ta là nữ nhi của Thôi gia. Dù Thôi gia có gả ta cho kẻ mù loà hay một tên ăn mày, ta cũng phải vui vẻ mà gả.”
Trữ vương cười nhạt một cái, không nói thêm gì nữa, một lúc lâu sau hắn mới nghiến răng nghiến lợi: “Qua đêm nay, với ta mà nói, muội đã không còn là Thôi Giảo mà ta quen, về sau cũng đừng tới tìm ta nữa.”
Ta sửng sốt: “Ta là ai?”
“Muội là thái tử phi.”
“Ừm.” Ta buồn buồn đáp lại lời hắn.
Thật ra ta đã sớm đoán được, có điều, ta không cam lòng.
Ta không cam lòng bản thân không biết đấu tranh, an phận chấp nhận vận mệnh của mình. Chí ít ta cũng phải đi hỏi, mà hiện tại đã hỏi xong rồi. Ta rất khó chịu, cạn một ly rồi lại một ly, uống đến khi say mèm không còn nhận thức, mơ mơ hồ hồ thiếp đi trong cơn say.
Lúc ta bị người khác đánh thức, là Trữ vương đang đứng bên cạnh ta.
Hắn nghiêm mặt nói: “Muội nên về rồi.”
Rượu làm đầu ta đau nhức như muốn nổ tung, ta mơ màng hỏi hắn: “Lẽ nào từ nay về sau thật sự không thể tới tìm huynh nữa ư?”
Trữ vương như vô tình dò xét nhìn ta, sau đó xoay người rời đi. Ta ngẩn ngơ ngồi nhìn bóng lưng của hắn, bên miệng bỗng chảy qua mùi vị mằn mặn.
“Khóc gì chứ?” Ta vừa lau nước mắt vừa tự mắng mình: “Thôi Giảo, ngươi đúng là đồ ngốc!”
Bởi vì ta ở bên ngoài cả đêm không về, nên mẫu thân không cho ta bước chân ra khỏi cửa nữa. Bà giam ta trong một biệt viện, giống như đang nhốt một con chim trong lồng hoàng yến, cơm ngon áo đẹp, người hầu như nêm. Cô mẫu của ta, cũng chính là đương kim Thôi hoàng hậu phái ma ma tốt nhất trong cung qua đây dạy ta quy củ. Ma ma rất nghiêm khắc, có lúc còn dùng một cây thước thật dài đánh vào mu bàn tay ta.
Lần này có lẽ mẫu thân giận thật rồi, thấy ma ma đánh ta cũng không màng đến nữa. Ma ma nói, Thôi Tam tiểu thư, người không được thua kém, thái tử phi trước kia không hề không hiểu chuyện như người. Ta bị đòn đau chưa từng rơi một giọt nước mắt, trong lòng thầm nhủ, sao có thể so sánh ta với A Chước được? A Chước hơn ta về mọi mặt.
Đêm say hôm ấy như một giấc mộng hư ảo, sau khi tỉnh lại người mơ quên không còn một mảnh vụn. Trong lòng ta dạo này thường cảm thấy trống rỗng, làm thế nào cũng không quay về khoảng thời gian vô lo vô nghĩ trước đây được nữa.
Mùa xuân bốn năm trước, thái tử đại hôn, mười dặm sắc đỏ, trăm họ chung vui, tứ hải chúc mừng. Hắn cưới A Chước, từ ấy phu thê ân ái, cử án tề mi.
Mùa xuân bốn năm sau, thái tử lại đại hôn lần nữa. Hắn cưới ta, không khí ngày hỉ hôm nay, đã từng thuộc về một người đã khuất.
A Chước mới mất chưa được bao lâu, không thích hợp tổ chức quá phô trương, nhưng ta biết mẫu thân không muốn ta tủi thân, nên dù không hô phong hoán vũ, nhưng đồ cưới khi vào Đông Cung tuyệt đối không thua gì A Chước.
Đông Cung vì ta đến mà tưng bừng hẳn lên, những đồ trang trí đỏ rực rửa trôi đi lớp tuyết trắng nhuộm màu u ám. Bầu trời tang thương đã từng hiện hữu trên khuôn mặt nhuốm đầy giọt lệ nay đã không thấy tăm hơi, chỉ còn lại không khí mừng vui dào dạt. Mũ phượng khăn choàng, đốt pháo mừng vui, câu nói cát tường như ý còn chưa dứt đã là vô tận tiếng sáo tiếng đàn.
Cuối cùng cũng có người vén khăn voan đỏ của ta lên. Đồ cưới đỏ thẫm, màu đen của mũ miện, trước ngực thêu kim tuyến hình ngũ trảo long mãng chỉ dành riêng cho thái tử. Cưỡi mây đạp gió, trông rất sống động.
Thái tử nhìn không rõ tâm tình, yên lặng cùng ta uống rượu giao bôi. Tỷ phu. Nghĩ đến đây, lòng ta chợt run lên, chút rượu trong chén dường như cũng hoảng loạn theo mà rơi xuống. Thái tử mặt không cảm xúc. Đợi người trong điện đã đi hết, chỉ còn lại hắn và ta, ta lại càng thấy mất tự nhiên.
Cuối cùng thái tử là người mở miệng trước: “A Giảo, khuê danh của nàng là A Giảo đúng không?”
Ta cắn đôi môi đỏ mọng, cúi đầu đáp: “Phải.”
Thái tử nhẹ nhàng nâng mặt ta lên, ta hốt hoảng nhìn vào con ngươi đen láy thâm trầm của hắn. Đột nhiên hắn khẽ cười: “Dung mạo của nàng rất giống tỷ tỷ nàng, đặc biệt là đôi mắt, quả thật giống nhau như đúc…” Hắn thì thào như nói mớ, lấy tay che lên mắt ta. Bóng tối lập tức bao trùm, trên môi như có mưa xuân dịu dàng lướt qua, là môi của hắn.
Vị Ương Cung nguy nga tráng lệ, khí thế ngút trời. Trong điện là nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ, hoàng hậu Thôi thị. Bà ngồi trên ghế phượng rực rỡ như gấm, dung mạo xinh đẹp, uy nghi vạn phương, từ ái hỏi ta: “Sau lễ đại hôn, thái tử có đối xử tốt với con không?”
Ta trả lời: “Thái tử đối xử với con rất tốt.”
Hoàng hậu tỏ vẻ hài lòng, khóe miệng cong lên: “Đã ngồi lên đài cao rồi, thì hãy nghĩ cách giữ được ân sủng. Nữ nhi của Thôi gia không có ai là phế vật. A Giảo, con sẽ không làm cô thất vọng phải không!?”
Ta đáp: “Sẽ không.”
“Đứa trẻ ngoan, bước lên đây cho cô nhìn.”
Hoàng hậu vỗ vỗ tay ta, sâu xa nói: “Tuy thái tử là trưởng tử của bệ hạ, nhưng không phải con ruột bổn cung. Nếu không phải vì dưới gối bổn cung trơ trọi, phải nhận nó làm con thừa tự, nó cũng không dễ gì leo lên vị trí thái tử. Cho nên, nếu nó đối xử với con không tốt, cứ nói với bổn cung. Con là nữ nhi của Thôi gia, tuyệt đối không được để người khác bắt nạt.”
Ta trả lời: “Dạ.”
Hoàng hậu đưa ngón tay ngắt đóa mẫu đơn trong bình, mắt phượng hiện lên một tia lơ đễnh: “A Giảo, hiện tại cô có thể bảo vệ con, bảo vệ Thôi gia, nhưng sau này thì sao? Mai này nếu cô không còn nữa, con sẽ làm sao đây?”
Ta lại đáp: “Đến lúc ấy, sẽ do A Giảo tiếp tục kéo dài ân sủng của thánh thượng.”
Hoàng hậu thở dài một tiếng: “A Giảo, con đã trưởng thành rồi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT