Nhiệt độ của thời tiết tháng tám lên tới bốn mươi độ. Trong cái không
khí nóng đó đối với một thành phố ở Giang Nam như Tư Thành thì còn mang
theo chút hơi ẩm.
Bão lũ như cơn cuồng phong thi nhau ập đến, sắc
trời lập tức trở nên xám xịt, mây đen ùn ùn kéo đến gần trong gang tấc
hệt như muốn đè lên cửa sổ kính sát đất ở văn phòng của Đàm Lễ.
Trời còn chưa rơi xuống hạt mưa nào, nhưng cách một lớp kính dày cũng có thể cảm nhận được bầu không khí ngột ngạt.
Điều hòa trung tâm vốn đang tản gió mát mẻ đột nhiên lại bị ngắt điện, cánh
quạt “vù vù” tắt ngúm, đồng thời tất cả màn hình máy tính cũng đen xì
theo.
“Có vẻ cả tòa nhà này đều bị cúp điện rồi.” Trợ lý đẩy cửa đi
vào: “Bên bảo an mới đi lên báo, có thể hôm nay không cung cấp được yeutruyen.net điện.”
Đàm Lễ gật đầu rồi nhìn xuống đồng hồ đeo tay: “Được rồi, vậy nhân lúc trời chưa mưa thì để mọi người tan làm sớm một chút, trên đường đi nhớ cẩn
thận.”
“Tôi đã biết.” Trợ lý đóng cửa và rời đi.
Đàm Lễ mở laptop lên tiếp tục hoàn thành công việc còn dang dở trong tay sau đó gửi văn kiện đi.
Bên ngoài, trên bầu trời xám xịt bất chợt xuất hiện một tia chớp chói lòa rồi kèm theo đấy là tiếng sấm “Đùng!”
Đàm Lễ vừa đứng lên thì bỗng bị choáng, đầu đau như muốn nứt ra.
Anh vội ngồi xuống, cảm giác đau nhức càng ngày càng dữ dội giống như có
ngàn vạn cây kim đâm vào thái dương, đèn trên trần nhà bỗng nhiên sáng
lên rồi lại vụt tắt, tiếng sấm lại vang lên một lần nữa giống như hòa
cùng tiếng dòng điện.
Bên tai anh bỗng có vài giọng nói vang lên, có
người gọi anh là chồng, có người gọi anh là Đàm Lễ, anh cảm thấy thân
thể mình khẽ lắc lư.
“Thầy giáo Đàm…” Rồi bỗng nhiên cánh tay anh bị lay lay nhẹ vài cái: “Thầy giáo Đàm…”
Đàm Lễ chợt mở mắt ra, cảm giác đau đớn như châm cứu dần dần giảm bớt.
Nhưng tất cả hình ảnh trước mắt dường như không quá chân thực nên anh
lại nhắm mắt lại để đợi cho đến khi cảm giác nhói buốt kia biến mất, anh mới mở mắt ra lần nữa, nhưng cảnh tượng trước mắt vẫn không đúng lắm.
Đáng lẽ phải là bàn làm việc rộng yeutruyen.net rãi, máy tính và một loạt các tài liệu dịch thuật, còn nên có ảnh chụp
chung của anh và Thời Sơ Thần. Nhưng giờ đây nó lại được thay thế bằng
chiếc bàn làm việc bằng gỗ, máy tính, một cuốn sách giáo khoa trung học
và một đống bài kiểm tra dày đặc.
Vẫn có ảnh chụp nhưng chỉ có một mình Thời Sơ Thần.
“Thầy giáo Đàm…” Trước mắt anh có một bàn tay vươn ra, các ngón tay trắng nõn thon dài, nhẹ nhàng lắc tay anh: “Thầy thấy không thoải mái chỗ nào
sao?”
Đàm Lễ nhìn chủ nhân của bàn tay, trước mắt đúng là Thời Sơ Thần mà anh rất quen thuộc nhưng có sao lại cảm giác xa lạ.
Bộ dáng của cô lúc này trông y hệt bảy năm trước.
Bảy năm trước ư?
“Bây giờ là…mấy…” Đàm Lễ ngập ngừng hỏi.
Cô nhanh nhẹn bật điện thoại lên: “Ba giờ rồi.” Thời Sơ Thần mới đi vệ
sinh rồi quay lại đã phát hiện tình trạng của gia sư có vẻ không ổn lắm.
Đàm Lễ coi lại thời gian hiện trên màn hình điện thoại di động của cô rồi
giật mình nhận ra ngay cả điện thoại di động cũng là chiếc iPhone 4 mà
hiện tại rất ít người dùng, màn hình nhỏ hơn rất nhiều, anh híp mắt mới
thấy rõ là ngày 1 tháng 4 năm 2012.
Ngày Cá tháng Tư.
Anh không biết có nên tin rằng đây là một trò đùa hay không. Vậy mà anh lại quay ngược về bảy năm trước rồi.
Bảy năm trước…
“Thầy giáo, hay là thầy về nhà nghỉ ngơi sớm một chút đi?” Thời Sơ Thần hỏi anh.
Đàm Lễ tạm thời còn chưa thích ứng được việc mình bị xuyên không tới đây
nên không biết nên đối mặt với cô như thế nào, anh giả vờ bình tĩnh gật
đầu: “Vậy thứ bảy tuần sau…”
“Hả? Thứ bảy tới anh sẽ lên lớp dạy cho em sao?” Cô thì thầm một câu: “Không phải là gia sư Kiều sao?”
“Hả?” Đàm Lễ không hiểu.
“Không phải thầy nói hôm nay gia sư Kiều có việc, vì quen biết nên thầy đến dạy thay sao? Tuần tới vẫn là thầy dạy ạ?”
Dạy thay sao? Không phải vậy chứ. Đàm Lễ cau mày, chẳng lẽ xuyên không tới đây nên chuyện cũ giữa bọn họ đã xảy ra thay đổi sao?
Gia sư Kiều là ai? Đàm Lễ không nhớ rõ bạn bè của anh có người nào họ Kiều.
Và nếu tất cả đều thay đổi, vậy có phải là… Cô không thích anh nữa không?
Nghĩ đến đây, anh lại thấy đau đầu.
Ơ động đất à, đấy là quảng cáo web đang đi lên
Lúc tiễn thầy giáo kỳ lạ này đi, Chu Thu Bình hỏi cô: “Thầy giáo này thế nào?”
“Hả…” Thời Sơ Thần suy nghĩ một lúc: “Cũng tạm được nha, không ngừng giảng
kiến thức, hơn nữa thầy ấy giảng con nghe rất dễ hiểu. Nhưng con vẫn
thích Kiều Tiểu Yến hơn, gia sư này chẳng thèm nói chuyện với con câu
nào, con không thích người lạnh lùng như vậy đâu.”
Chu Thu Bình cười cô: “Kiều Tiểu Yến đến đây để dạy học cho con thì hết một nửa thời gian hai người nói chuyện phiếm rồi.”
“Dạy học như vậy mới vui mà ~”
“Lo học tập cho tốt đi cô nương.” Vẻ mặt Chu Thu Bình nghiêm túc: “Đừng chỉ ham chơi. Không đến lúc đó lại chẳng thi nổi vào Đại học bây giờ.”
“Được rồi được rồi mà mẹ.” Thời Sơ Thần gật gù trả lời qua loa: “Con đi giải đề đây.”
Đàm Lễ dựa vào trí nhớ của mình trở về trường học. Vừa bước vào tòa nhà giảng dạy đã bị một giọng nữ gọi lại: “Đàm Lễ.”
Anh quay đầu lại nhìn nhưng lại không có chút ấn tượng nào với cô gái trước mặt đang đi tới.
“Cậu vừa kết thúc giờ dạy sao? Hôm nay tôi thực sự làm phiền cậu rồi.” Kiều
Tiểu Yến cảm ơn anh: “Nếu không có anh giúp tôi dạy lớp của Sơ Thần thì
luận án của tôi đã chẳng xong nổi.” Cô ấy thì thầm: “Nghe đâu nghiên cứu sinh tốt nghiệp mới vào rất nghiêm túc đấy.”
Kiều Tiểu Yến lớn hơn
Đàm Lễ một khóa, tháng 7 năm nay sẽ tốt nghiệp nghiên cứu sinh, mà gần
đây còn có một bài luận văn cần phải hoàn thành vì vậy rất bận đến tối
mắt tối mũi.
Nhưng trùng hợp ở chỗ hôm nay cũng có buổi dạy thêm cho Thời Sơ Thần nên đành phải mặt dày nhờ mãi Đàm Lễ mới chịu giúp đỡ.
“Kiều…” Anh nói ngập ngừng: “Đàn chị.”
“Đàn chị cái gì mà đàn chị chứ, tôi chỉ lớn hơn cậu có nửa tháng, cứ gọi tôi là Kiều Tiểu Yến được rồi.” Dừng một lúc cô ấy lại tiếp tục hỏi anh:
“Cô nhóc kia không gây thêm phiền phức gì cho cậu chứ? Thật ra con bé
rất thông minh nhưng mà đặc biệt ham chơi.”
Biết “Gia sư Kiều” là một người phụ nữ nên Đàm Lễ lập tức thở phào nhẹ nhõm, anh lắc đầu: “Không có, không phiền phức đâu ạ.”
Kiều Tiểu Yến cảm thấy hôm nay Đàm Lễ rất kỳ lạ, nhưng vừa nghĩ đến tương
lai của mình nên cô ấy cũng không có tâm tư đi đoán xem rốt cuộc Đàm Lễ
kỳ lạ ở chỗ nào.
“Ầy, cũng không biết sau này còn có thời gian dạy
thêm cho con bé hay không nữa.” Kiều Tiểu Yến vốn có ý định chăm chỉ làm thêm ngoài giờ để giảm bớt một ít gánh nặng của gia đình, nhưng cô ấy
lại sắp tốt nghiệp nên càng lúc càng bận rộn. Nếu không phải Thời Sơ
Thần và cô ấy rất hợp nhau thì cô ấy đã muốn từ bỏ công việc này từ lâu
rồi.
“Thật ra…” Đàm Lễ suy nghĩ: “Gần đây tôi rất rảnh, những môn học của học kỳ này cũng kết thúc rồi, tôi có thể giúp đỡ chị.”
“Thật sao?” Kiều Tiểu Yến vui vẻ: “Cũng không có mấy buổi học nữa đâu, tầm
ngày bảy tám chín tháng sáu này con bé sẽ thi đại học, nên hai tháng này cũng chỉ dạy thêm bảy tám tiết thôi. Lúc tôi bận quá thì có thể đành
làm phiền cậu vậy, còn lúc không bận tôi có thể tự đi dạy là được, phí
gia sư sẽ chia cho cậu.”
Tuy rằng Kiều Tiểu Yến biết với gia thế của Đàm Lễ chắc hẳn là cũng không quan tâm số tiền này.
“Được.” Đàm Lễ dứt khoát đồng ý: “Về chi phí…bàn sau nha.”
Nói chuyện với Kiều Tiểu Yến được hai ba câu thì anh nhận được điện thoại của mẹ mình là Trương Bội Niên.
“Không phải con nói là sẽ về nhà ăn cơm à? Sao còn chưa về nữa, mẹ và ba con đã nấu xong cơm nước từ lâu rồi này.”
Sau khi cúp điện thoại, Đàm Lễ lại dựa vào trí nhớ để về nhà.
Tất cả mọi thứ đều đã thay đổi và người ba của anh vốn đang bị bệnh phải nằm liệt giường bây giờ lại đang rất khỏe mạnh.
“Tối nay con ở lại hay trở về?” Trương Bội Niên hỏi anh.
“Con về ký túc xá.”
“Ký túc xá sao? Con không sống ở Gia Uyển sao?” Trương Bội Niên khó hiểu.
Trong trí nhớ trước đây, căn nhà ở tiểu khu Gia Uyển là căn nhà cũ anh mua
sau khi làm việc, bây giờ lại biến thành căn nhà ngoài trường của anh
thời đại học sao.
“À, buổi chiều con khuân đồ giúp bạn học ở ký túc xá, mà có đồ để quên ở chỗ cậu ấy nên phải đi lấy.”
“Vậy à.” Trương Bội Niên trêu chọc anh: “Con mà cũng có lòng vui vẻ đi giúp đỡ người khác ư? Có phải là bạn nữ không?”
“Ký túc xá nữ con không vào được.” Đàm Lễ giải thích.
“Biết rồi biết rồi, không phải chỉ đùa một chút thôi sao.” Trương Bội Niên chỉ vào chiếc xe bên ngoài sân: “Có lái xe đi không?”
Đàm Lễ suy nghĩ một lúc rồi gật đầu.
Lúc bước lên xe, anh nghĩ tất cả mọi thứ đang thay đổi theo hướng tốt.
Nhưng chỉ có thái độ của Sơ Thần đối với anh là xa lạ, lạnh lùng.
Nhưng nếu như việc ngoài ý muốn này đã được định trước. Với phản ứng đầu tiên của Đàm Lễ là anh có thể nắm lấy cơ hội này hay không? Cùng với Thời Sơ Thần bắt đầu một lần nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT