Thấy tôi đã tháo được chiếc vòng, mẹ của Lương Thiệu Văn quay phắt sang nhìn hắn.
Lương Thiệu Văn cũng vô cùng kinh ngạc: "Sao em tháo ra được? Không phải anh ta..."
Ý Lương Thiệu Văn là con ma kia đã nhận định tôi, cái vòng này sẽ không thể tháo ra được.
Nhưng hắn đâu biết cái vòng lại do chính con ma kia tháo xuống giúp tôi.
Tôi lười giải thích với hắn, chỉ liếc nhìn bà ta, dù bà ta có nhận hay không tôi đã bọc nó trong mấy lớp khăn giấy, trực tiếp đặt xuống bàn trà.
Thấy vòng ngọc bị tháo xuống, mẹ Lương Thiệu Văn lộ rõ sự hoang mang, gương mặt tái mét, ánh mắt sợ hãi.
Tôi xoay người nhìn mọi người trong phòng, nói: "Mọi người ở đây làm chứng giúp, cái vòng giá trị tám chữ số này đã được trả về chủ cũ."
Hết câu, tôi lập tức bỏ đi.
"Dư Tâm!" Lương Thiệu Văn vẫn muốn đuổi theo tôi lại bị em trai và cậu tôi giữ lại.
Mẹ tôi vội đuổi theo ra ngoài, nói với tôi: "Mẹ về nấu cho con bát hoành thánh, đói rồi đúng không?" Rồi bà hỏi tôi, "Cái vòng siết chặt như vậy, sao con lấy xuống được?"
Tôi muốn nói là con ma kia đã giúp tôi tháo xuống, nhưng thấy bà đau lòng, tôi nhẹ giọng: "Con ngâm tay trong xà bông rồi tháo ra."
Mẹ ậm ờ "Ừ" một tiếng, cầm tay tôi: "Tháo ra được thì tốt, chúng ta về thôi."
Về đến nhà, mẹ bận rộn dưới bếp gói cho tôi mười mấy viên hoành thánh.
Ăn xong một bát, tôi cảm thấy bụng mình ấm hơn nhiều, mẹ liền bảo tôi nằm ở sô pha ngủ một giấc, còn bà ngồi cạnh gói những viên hoành thánh còn lại.
Có lẽ do đã tháo vòng ngọc xuống, lần này con ma kia không còn tới tìm tôi.
Có điều trong lúc mơ màng, tôi nghe mẹ nói chuyện điện thoại, bà thật sự rất tức giận, lạnh lùng nói: "Nhà nó dám làm ra chuyện này, ba nó sống chết liên quan gì tới chúng ta? Bắt buộc phải hủy bỏ hôn lễ, bọn họ có đồng ý hay không tôi mặc kệ, dù gì Dư Tâm cũng về nhà rồi, những thứ hôm qua bọn họ gửi chúng ta không cần nữa. Ông cứ để họ làm lớn chuyện đi, dù có thể nào Dư Tâm cũng không thể gả vào nhà họ Lương!
Nghe cách mẹ nói chuyện, cứ như nhà họ Lương không đồng ý hủy bỏ hôn lễ, hơn nữa hình như ba của Lương Thiệu Văn lại chết rồi.
Tôi và Lương Thiệu Văn chưa đăng ký kết hôn, chỉ mới tổ chức tiệc cưới, gia đình hắn có đồng ý hay không cũng không có ích gì, chẳng qua lỗ ít tiền cộng thêm cãi vả mà thôi.
Tôi sợ mẹ lo, thầm nghĩ về con ma đó.
Tối qua ở linh đường, với dáng vẻ kia, anh ấy hình như cũng rất... Khụ!
Sau đó cũng không có gì quá đáng, biết tôi không muốn về nhà họ Lương, anh liền giúp tôi tháo cái vòng ra.
Hình như là một người cực kỳ ấm áp.
Đầu óc tôi bắt đầu suy nghĩ bậy bạ, điện thoại của mẹ cứ reo không ngừng, dần dần mẹ không thèm bắt máy nữa, trực tiếp khóa di dộng.
Sau đó hình như mẹ luôn ở bên cạnh gói hoành thánh, thỉnh thoảng lại nhìn tôi, giúp tôi đắp chăn đàng hoàng.
Tôi cũng nằm im, chợp mắt được một lúc.
Đến tận giờ cơm tối, mọi người mới về, ai nấy đều trông vô cùng mệt mỏi.
Mấy cô dì lại hỏi thăm tôi, tôi trả lời qua loa mấy câu, tỏ ý cảm ơn, mẹ tôi bảo tối qua một mình tôi giữ linh đường nên sợ, kêu tôi về phòng trước, còn mình đi nấu hoành thánh cho cả nhà.
Tôi nằm cả buổi chiều nên không muốn ngủ nữa, mấy thứ trang trí trong phòng thứ dẹp được mẹ tôi đều đã dẹp, thứ đổi được mẹ tôi cũng đã thay, nhưng trên tường vẫn còn vết keo dán chưa gỡ hết khiến bức tường trở nên rất xấu xí.
Tôi dựa vào cửa nghe lén mọi người nói chuyện.
Hình như nhà họ Lương một mực phản đối chuyện hủy bỏ đám cưới, còn nói bố của Lương Thiệu Văn lại sắp chết rồi, nếu chuyện này chưa được giải quyết xong, có lẽ ông ấy vẫn còn nguy kịch.
Mợ tôi thăm dò xem tại sao nhà tôi muốn hủy hôn, bà nói hoàn cảnh gia đình nhà họ Lương rất tốt, điều kiện của bản thân Lương Thiệu Văn cũng không tệ, nhà người ta đã nhượng bộ đến mức mọi điều kiện đều có thể bàn bạc, tương lai tôi chưa chắc tìm được mối tốt như vậy.
Mẹ tôi không tiếp lời, cậu tôi bực bội gào lên: "Dư Tâm không đồng ý nghĩa là không đồng ý. Điều kiện có tốt thế nào thì liên quan gì sao? Là con bé gả đi chứ không phải bà gả đi, nếu bà muốn thì bà tự gả qua nhà đó đi."
Mợ tôi còn định phản bác, nhưng cô tôi đã vội nói mình phải đi, nhờ mẹ tôi gói một phần hoành thánh để về có thể nấu bữa tối, nhờ vậy mà câu chuyện rẽ sang hướng khác.
Đề là người thân trong gia đình, đợi mọi người đi hết, mẹ mới bảo tôi ra.
Bốn người cả nhà chúng tôi ngồi ở sô pha, thỉnh thoảng ba nhìn tôi, muốn nói lại thôi.
Chần chờ một lúc lâu, ông mới lên tiếng: "Không phải con xin nghỉ ở nhà mấy hôm nữa sao? Ba nghe người trong công ty nói có một bệnh viện tâm lý rất tốt, con đi thử xem, cứ đến đó nghe tư vấn một chút, con thấy sao hả?"
Nghe mẹ kể tôi gặp ma, ba tưởng tôi sợ hãi đến mức mắc chứng rối loạn hoang tưởng.
Tôi cười lắc đầu: "Con không sao, thật ra không có chuyện gì đâu."
Đến giờ em trai tôi vẫn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nó vẫn khoác vai tôi, an ủi: "Nếu Lương Thiệu Văn còn dám tới tìm chị, chị cứ gọi cho em, em gọi mấy anh em của em tới đánh hắn một trận, gặp lần nào đánh lần đó."
Tôi vỗ vỗ tay em trai mình: "Được, thế em gọi mọi người tới lấy đồ hôm qua đưa đến nhà họ Lương về đi, bên trong có rất nhiều của hồi môn mẹ tặng chị đấy."
"Việc này thì em không dám." Em trai lập tức lắc đầu, thẳng thắn thừa nhận, "Nhà họ Lương là địa bàn của Lương Thiệu Văn, em có dẫn bao nhiêu người qua cũng chưa chắc đòi được đồ về." Nói rồi, nó nhìn sang mẹ tôi, "Không lấy được thì không cần nữa, không phải mẹ còn tiết kiệm một khoảng để em lấy vợ sao, em quyết định giao phần đó cho chị, coi như là em bồi thường cho chị đấy."
Mẹ đá em tôi một cái: "Chỉ biết nói nhảm, vợ tương lai của mày còn chưa thấy đâu đã đòi quyết định thay người ta." Nói tới đây, bà nhìn tôi, "Đừng nghĩ nhiều, thứ nên lấy về thì vẫn phải lấy về, không cần sợ họ, tạm thời không gấp."
Tôi chợt nhận ra vẫn là gia đình mình tốt nhất, mọi người có gì nói đó.
Không giống khi ở nhà họ Lương, rõ ràng tôi không muốn đi giữ linh đường nhưng mẹ vẫn khuyên tôi đi, bảo tôi nên nghĩ cho tương lai sau này.
Có lẽ sợ tôi lại đau lòng, em trai chỉ tán gẫu một lúc, không nhắc lại quá khứ nữa.
Mẹ tôi ngồi kể chuyện phiếm về họ hàng, nhờ tiệc cưới mà mọi người mới tụ tập đông đủ nên. Nói chuyện một lúc, cả gia đình đều thấy thoải mái hơn, tối qua ba mẹ tôi đều không ngủ được, tôi khuyên họ đi ngủ trước.
Nhưng mẹ tôi lại nói: "Hôm nay ba con vừa uống rượu vừa hút thuốc, cổ họng khó chịu, tối nay chắc chắn sẽ ngáy to, hay để mẹ ngủ với con nhé."
Nói rồi bà còn đá ba tôi một cái, ba tôi ừ ừ, sau đó một mình về phòng.
Tôi hiểu ý mẹ, bà sợ tôi tối nay lại gặp ác mộng, thế nên đồng ý.
Lên giường nằm, mới đầu mẹ còn ôm tôi, an ủi tôi, nhưng sau một lúc bởi vì quá mệt, bà cũng ngủ thiếp đi.
Tôi đã nằm cả buổi chiều, thật sự không ngủ được nữa, hơn nữa trong lòng cứ cảm thấy chuyện này e rằng không dễ giải quyết như vậy.
Khó khăn lắm mới mơ mơ màng màng, tôi lại chợt có cảm giác sau lưng nóng lên, sau đó loáng thoáng nghe có ai đang gọi mình: "Dư Tâm, Dư Tâm..."
Âm thanh mơ hồ không chân thật lắm, nhưng lại khá quen thuộc, tôi theo phản xạ cố gắng lắng tai nghe.
Lờ mờ cảm nhận giọng nói ấy mỗi lúc một gần, cùng lúc đó một bàn tay kéo tôi lại, ôm tôi vào lòng, thấp giọng gọi: "Dư Tâm!"
Tôi lập tức giật mình tỉnh giấc.
Lại phát hiện bản thân đang đi chân trần đứng bên cửa sổ, hơn nữa cánh cửa ấy còn đang mở toang.
Gió đêm thổi vào.
Tôi nhớ rõ mình đang nằm trên giường, trong mơ màng nghe ai đó gọi tên tôi, sao bây giờ bản thân lại ở bên cửa sổ?
Tôi sợ tới mức toàn thân lạnh toát, xoay người thì thấy con ma kia đang ôm chặt mình.
Theo bản năng nhớ tới những câu chuyện ma từng đọc trên mạng, nào là quỷ cưới vợ, nào là minh hôn, nhận sính lễ của ma quỷ sẽ chết, kết thành vợ chồng với ma...
Lẽ nào anh ta muốn giết tôi, để tôi thành ma rồi gả cho anh ta sao?
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm giác hai chân mềm nhũn.
Nếu khi nãy con ma này không kéo tôi lại, tôi cứ theo âm thanh đi về phía trước, không phải đã nhảy xuống rồi sao?
Nhưng con ma kia lại cẩn thận giữ chặt tôi lại, ôm lấy tôi, thì thầm: "Mấy hôm tới em cẩn thận một chút, nhà họ Lương còn muốn bắt em về, sống không được, sợ là chết cũng sẽ bắt em chôn trong mộ phần tổ tiên nhà họ Lương. Em tìm cơ hội lấy bức tranh kia về đây, như thế tôi có thể bảo vệ được em."
Bức tranh mà anh nói là bức tranh treo ở linh đường hôm đó?
Anh nói muốn bảo vệ tôi, vậy lý do khi nãy tôi suýt chút mộng du nhảy xuống dưới rốt cuộc là gì?
Chuyện giết người trong mơ tương tự không phải là khả năng của ma quỷ sao?
Hơn nữa nếu bây giờ tôi chết để tiện cho Lương Thiệu Văn lấy vợ khác, bọn họ nên trực tiếp phủ nhận quan hệ với tôi mới đúng.
Giết tôi, rồi chôn tôi ở mộ phần nhà họ Lương để làm gì?
Tôi nhìn người đàn ông trước mặt, bỗng cảm thấy sự việc này càng phức tạp.
Tôi cẩn thận đóng cửa sổ lại, ngồi xuống thở dốc, hỏi nhỏ: "Anh có thể nói tôi biết đây là chuyện gì không?"
Tạm gác chuyện xảy ra ở linh đường, hình như anh luôn giúp đỡ tôi.
Chuyện một người một ma tạm gác sang một bên đi đã, hiện tại tôi chỉ muốn biết đây rốt cuộc là chuyện thế nào.
Người đàn ông kia dường như muốn nói gì đó, di động của tôi đột nhiên đổ chuông cùng với tiếng gõ cửa liên hồi.
"Tìm em kìa." Người đàn ông cười lạnh, kéo tay tôi, viết vào lòng bàn tay mấy chữ, sau đó thì thầm, "Tên anh là Mạc Thiệu Văn."
"Thiệu Văn?" Nhìn nét chữ anh viết trên tay mình, phát âm tương tự, nhưng nét chữ lại không phải Lương Thiệu Văn.
Đam Mỹ HayMạc Thiệu Văn cười khổ: "Nhà họ Lương đang giữ hai bức tranh, một bức vẽ anh, một bức vẽ em, em nhất định phải bắt họ trả nó lại."
Tôi còn hỏi nữa, nhưng chớp mắt Mạc Thiệu Văn đã biến mất.
Lúc này, ba mẹ và cả em trai tôi hình như cũng bị tiếng ồn đánh thức.
Cửa bị đập rầm rầm cùng với tiếng Lương Thiệu Văn hét gọi tên tôi: "Dư Tâm! Dư Tâm!"
Mẹ tôi giật mình tỉnh dậy, quay sang nhìn tôi: "Ở yên trong phòng đừng ra ngoài, để ba mẹ ra xem thế nào, đừng làm ầm khiến cả chung cư không ngủ được."
"Con đi với mọi người." Nghĩ đến âm thanh đã gọi tôi trong mơ, tôi vô cùng bất an, hơn nữa cũng biết bản thân cứ trốn tránh cũng không giải quyết được gì.
Mẹ tôi suy nghĩ, cuối cùng gật đầu, nhìn qua thấy tôi đi chân trần bèn vội lấy dép đến cho tôi: "Con mang dép vào trước đi."
Ra ngoài phòng khách, tôi thấy cửa đã mở, ba và em trai đang che chắn, Lương Thiệu Văn và chú của hắn đứng bên ngoài, sắc mặt hai người trắng bệch.
Thấy tôi bước ra, Lương Thiệu Văn lập tức quỳ xuống dọa ba tôi vội đóng cửa lại: "Mày quỳ cũng vô ích thôi, đừng làm ầm ĩ nữa, về đi!"
Lương Thiệu Văn và chú hắn cố hết sức đẩy cửa ra, chen chân vào khe hở, nói với tôi: "Dư Tâm, khi nãy ba anh ở bệnh viện thật sự chết rồi, trước khi chết còn gọi tên em."
Lại chết?
Tôi sững sờ đứng yên một chỗ. Tại sao một lý do lại dùng đến hai lần, chẳng lẽ bọn họ không kiêng kỵ chuyện này sao?
Lương Thiệu Văn đau khổ nói tiếp: "Dư Tâm, em đi xem thử một lần đi, xem thử rồi em sẽ biết, lần này anh thật sự không lừa em, ba anh thật sự mất rồi!"
Lương Thiệu Văn và ba hắn không có vẻ đau buồn, ngược lại là sợ hãi nhiều hơn.
Ba tôi vẫn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, ngơ ngẩn quay đầu nhìn tôi và mẹ, ý muốn hỏi chúng tôi nên làm sao đây.
Người chết là chuyện lớn, hơn nữa ba của Lương Thiệu Văn cũng khá thân với ba tôi. Tôi và hắn yêu nhau hơn ba năm, từ lần đầu tiên hai bên gia đình gặp nhau đến lúc đính hôn, nếu không phải đêm tân hôn xảy ra chuyện, quan hệ của hai gia đình chắc chắn vẫn sẽ rất tốt.
Thỉnh thoảng ba của Lương Thiệu Văn có việc lên thành phố, lần nào cũng tới rủ ba tôi uống rượu, thỉnh thoảng còn hẹn ba tôi đi câu cả, cả hai y hệt bạn bè.
Lần này nhìn dáng vẻ của Lương Thiệu Văn hình như không phải giả.
Gia đình tôi bàn bạc lại, tôi không đi, một mình ba tôi đi thử xem, cũng coi như hết tình hết nghĩa.
Nhưng Lương Thiệu Văn lại nhất quyết muốn tôi đi, nói là trước khi ba hắn chết cứ luôn gọi tên tôi.
Tôi dĩ nhiên không thể đi, chỉ cần đi, thái độ thả lỏng, một khi nhà họ lại muốn có qua có lại, có những chuyện sẽ rất khó từ chối.
Cho nên ba tôi trực tiếp đẩy Lương Thiệu Văn và chú hắn ra ngoài, sau đó bảo em tôi đóng cửa lại, nói: "Để ba đi thử xem!"
Em trai nhanh nhẹn đóng cửa lại, nhìn tôi: "Chị, chị đi ngủ tiếp đi, để em nằm ngoài sô pha trông chừng."
Nhưng bây giờ ai mà ngủ được nữa, tôi cứ cảm thấy chuyện này vô cùng kỳ lạ, trong đầu toàn mấy câu Mạc Thiệu Văn nói, dù tôi sống hay chết nhà họ Lương vẫn nhất quyết bắt tôi về, phải chôn ở mộ phần nhà họ.
Còn tiếng ai đó gọi tôi trong mơ, cả chuyện tôi bị mộng du suýt chút nhảy ra khỏi cửa sổ, tôi bắt đầu hoài nghi lời Mạc Thiệu Văn nói là thật hay giả.
Càng nghĩ càng sợ, tôi vội cùng mẹ tìm một bộ phim để xem.
Còn chưa xem hết một tập đã nhận được điện thoại của ba, ông nói ba của Lương Thiệu Văn ở bệnh viện thật sự chết rồi, khi chết còn có chi tiết kỳ lạ.
"Ba mới đến nhà xác xem, mặt và tay ông ấy đều nổi ban." Giọng ba khàn khàn như cố kìm nén cảm xúc, "Ba đã nhờ chủ nhiệm Viên hỏi thăm, chủ nhiệm nói từ tình trạng thi thể thì ba của Lương Thiệu Văn đã chết hai ngày, hơn nữa tốc độ phân hủy rất nhanh. Nhưng sáng nay bác sĩ mới kiểm tra, các chỉ số đều bình thường, chỉ là đến tôi lúc giao ca ông ấy cứ nói mình sắp chết, kiểm tra lại không thấy có vấn đề gì. Cuối cùng đến nửa đêm thì ông ấy chết thật, còn biến thành dáng vẻ này, con nói xem có kỳ lạ không?"