Ba tôi cũng hoảng sợ, vội quát một tiếng.

Ngay khi mẹ giơ tay định bắt lấy tôi, mèo đen đã trườn lên vai tôi, phóng người lên, đẩy ngã mẹ té xuống đất.

Mẹ tôi la hét chói tay, sau khi ngã xuống đất không ngừng giãy giụa, răng va chạm nhau, miệng sùi bọt mép, đảo mắt liên tục.

Giống như bị động kinh vậy!

Nhưng mẹ tôi chưa từng bị động kinh!

Tôi sợ tới mức kéo tấm thảm trên sô pha nhét vào miệng mẹ, tránh để bà tự cắn đầu lưỡi.

Mà con mèo đen còn gây thêm chuyện, nó đá vào trán mẹ tôi một cái, ngưỡng dài cổ, kêu một tiếng dài.

Ba tôi cố gắng giữ mẹ tôi lại, bảo tôi mau gọi cấp cứu, còn bảo tôi đưa con mèo kia đi.

Ngay khi tôi vươn tay định ôm con mèo, mèo đen vốn đã được thuần hóa đột nhiên chạy đến ban công, cào cào cửa sổ kính.

Móng vuốt mèo sắc bén cào trầy mặt kính, phát ra âm thanh chói tai.

Sau âm thanh này, mẹ tôi đang co giật dưới đất cứ thế ngất đi.

Tôi đang sốt ruột chờ điện thoại cấp cứu kết nối, thấy mèo đen không nghe lời, đang định mặc kệ nó.

Nhưng lại thấy trong bóng đêm có một người đàn ông mặc đồ đen đứng trước cửa kính, toàn thân lạnh lẽo như có thể rút ra con dao bất cứ lúc nào.

Hơn nữa gương mặt, còn cả dáng người rất giống người đàn ông trong mộng xuân buổi chiều.

Trong lúc tôi sững sờ nhìn anh, anh cũng qua cửa kính nhìn tôi, mỉm cười.

Nụ cười ấy quen thuộc lắm!

Nhưng tôi đang ở tầng ba, ngoài ban công dù có lan can phòng hộ cũng không thể đứng như vậy đúng không?

Tôi cầm di động, băn khoăn định chạy đến trước cửa sổ nhìn cho rõ.

Chợt nghe đã kết nối được với đầu bên kia điện thoại, tôi hoàn hồn, mèo đen nhảy lên vai tôi, người đàn ông kia đã biến mất.

Vội nói tình hình của mẹ, đầu bên kia nói chỉ tôi cách sơ cứu, nói nếu gia đình có xe thì lập tức đưa đến bệnh viện, nhanh hơn xe cứu thương.

"Đi thôi!"

Ba cõng mẹ, tôi cầm chìa khóa, vội chạy xuống lầu.

Dù tôi có làm gì, con mèo đen vẫn ngồi trên vai tôi vững vàng.

Ông nội vội vã đuổi theo, bà nội ở sau thu dọn, bảo chính tôi phải cẩn thận, trước khi đi còn vội xé hai lá bùa treo ở cửa đưa cho tôi.

Còn chưa tới bệnh viện, mẹ tôi đã bắt đầu sốt cao, mặt đỏ bừng.

Dù đã có bằng lái ba năm nhưng tôi rất ít khi lái xe, lại gặp tình huống bất ngờ nên càng dễ hoảng.

Nhưng đêm nay, tôi cảm thấy mình chưa bao giờ lái xe vững như vậy.

Đến bệnh viện, thời điểm bác sĩ cấp cứu kiểm tra, tôi thấy chỗ trầy da do bị mèo cào trên tay mẹ đã chảy máu không biết từ khi nào.

Nhớ lại việc mẹ đột nhiên trở nên kỳ lạ, luôn miệng bảo tôi gả cho Tống Vũ, mèo đen vồ qua, bà liền ngất xỉu, tôi không khỏi quay đầu nhìn con mèo trên vai, nó hất cằm, ngạo nghễ nhìn tôi, nhếch miệng như đang cười.

Nụ cười này giống y đúng người đàn ông khi nãy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play