Lời Ngô Phương Vân nói cứ như bao đời gia đình cô ta đều có ý đồ với Bạch Nguyên Trạm vậy.
Nhưng nghe cô ta dùng từ "hàng secondhand" để miêu tả tôi, tôi liền tức giận.
Có điều nhìn con rắn cô ta đang cầm sắp phun nọc độc vào mặt Cố Vân Trạch, tôi không dám lộn xộn, có tức cũng chỉ biết nuốt vào bụng.
Cố Vân Trạch sắp kết hôn rồi...
Ngô Phương Vân là người phụ nữ kỳ lạ, tôi không dám tới gần.
Chỉ đành quay đầu nhìn Bạch Nguyên Trạm, xin anh giúp đỡ.
Bạch Nguyên Trạm nhìn Ngô Phương Vân chằm chằm: "Cô có cảm nhận được gì không?"
"Cảm nhận gì hả?" Ngô Phương Vân bật cười, nhìn tôi, "Thì ra người anh luôn muốn tìm là Chu Di. Thảo nào máu của cô ta có thể đánh thức anh. Tôi còn cố ý lên giường với Trương Hiển Minh nhưng chẳng thấy cô ta có gì đặc biệt cả."
Trời ạ!
Tôi có gì đặc biệt liên quan gì tới việc cô ta ngủ với Trương Hiển Minh?
Mỗi câu Ngô Phương Vân nói đều khiến tôi cảm thấy ghê tởm y hệt con rắn độc trong tay cô ta.
Lại nghe Bạch Nguyên Trạm nói: "Nhà họ Ngô các cô nuôi rắn bao thế hệ, mê hoặc lòng người, thu được vận may. Vậy cô có nhận thấy vận may của mình đang tiêu tan không?
"Tiêu tan thế nào được? Có đầu rắn của anh trấn giữ, vận may của nhà họ Ngô chúng tôi sao có thể tiêu tan?" Ngô Phương Vân cười lạnh, còn muốn nói gì nữa nhưng con rắn cô ta dùng để uy hiếp Cố Vân Trạch đột nhiên quay đầu, nhào về phía cô ta.
Chính lúc này, Cố Vân Trạch phản đòn đẩy Ngô Phương Vân ra.
Anh co chân chạy, vừa chạy vừa gọi tôi: "Chu Di, em chạy đi!"
Con rắn độc kia bổ nhào vào mặt Ngô Phương Vân, cắn cô ta một cái, đồng thời thân rắn chui ra khỏi ống tay áo quấn lấy cổ cô ta.
"Bạch..." Ngô Phương Vân bị rắn độc cắn, dùng sức kéo thân rắn quấn lấy cổ ra, còn duỗi tay về phía Bạch Nguyên Trạm, "Cứu tôi... Đầu rắn..."
"Tự làm bậy thì đương nhiên không thể sống." Bạch Nguyên Trạm đẩy tôi một cái, nhẹ giọng, "Em với Cố Vân Trạch ra ngoài trước đi, tôi tìm được đầu rắn sẽ đi tìm em."
Lúc này Cố Vân Trạch đã chạy ra ngoài sân, những con rắn được nuôi bị kinh động, lập tức bò ra.
Không biết có phải do vách tường quá cao hay không, thay vì bò ra ngoài, chúng lại bò vào phòng.
Tôi liếc nhìn Ngô Phương Vân bị rắn cắn, lại nhìn Bạch Nguyên Trạm, theo bản năng sờ mặt dây huyết xà: "Thế có đưa anh cái này không?"
Hình như khi mặt dây huyết xà ở bên tôi, Bạch Nguyên Trạm sẽ trở nên lợi hại.
Nếu bảo tôi chạy trước, để lại thứ này cho anh, chắc anh sẽ lợi hại hơn đúng không?
"Em giữ đi." Bạch Nguyên Trạm đẩy tôi, thoáng nhìn Cố Vân Trạch đã chạy tới cổng, "Mau đi đi."
Mắt thấy vô số rắn độc chen chúc bò vào, tuy sợ nhưng nhớ Bạch Nguyên Trạm nói chúng sẽ không cắn tôi, tôi vẫn to gan chạy ra ngoài.
Nơi tôi chạy qua, tất cả rắn độc đều nhường đường.
Chạy thẳng ra ngoài, Cố Vân Trạch kéo vai tôi cùng chạy.
Tôi quay đầu nhìn, chỉ thấy Bạch Nguyên Trạm duỗi tay nắm lấy đầu Ngô Phương Vân như đang tìm gì đó trên đầu cô ta.
Mà những con rắn độc kia đã trườn tới, quấn quanh Ngô Phương Vân.
Cố Vân Trạch đậu xe ở nơi khá khuất, sau khi đẩy tôi lên xe, không đợi Bạch Nguyên Trạm, anh lập tức đạp ga chạy.
Tôi cũng biết không cần chờ Bạch Nguyên Trạm nhưng vẫn hơi lo lắng.
Vuốt ve mặt dây huyết xà trên cổ tay, tôi hỏi: "Lúc Ngô Phương Vân khống chế anh, không phải con rắn kia rất ngoan sao? Sao nó lại đột nhiên không nghe lời nữa?"
"Bạch Nguyên Trạm bảo em rải tiền để phát tán sự giàu có của cô ta. Rắn tham lam hơn kim thiềm, lại là rồng nhỏ, rất tham tiền tài. Nhà họ Ngô nuôi rắn để tụ vận may lại." Tâm trạng Cố Vân Trạch hơi tồi tệ, "Cũng nhờ em may mắn, không biết chuyện gì nhưng vẫn đòi được cô ta 10.000 tệ. Lúc tới em rải tiền đầy đường, chắc chắn sẽ có người nhặt. Một người nhặt thì thôi, đây là trăm người nhặt, kế này lợi dụng lòng tham của con người để phá tài vận của cô ta. Tiền tài như nước, nếu dâng lên sẽ cứ tiếp tục, một khi bắt đầu rò rỉ, nó sẽ như vỡ đê. Nhà bọn họ dựa vào đà lên của mình để trấn áp rắn độc, một khi yếu thế, rắn độc đương nhiên sẽ phản công."
Cố Vân Trạch lắc đầu, quay đầu nói với tôi: "Cho nên đừng dùng mấy thứ bà môn tà đạo."
Tôi cảm nhận sâu sắc triết lý này, vuốt ve mặt dây huyết xà: "Liệu Bạch Nguyên Trạm có tìm được đầu rắn của mình không?"
Hơn nữa anh không có đầu, sao có thể xuất hiện?
"Em không cần lo cho anh ta, sau này em sẽ thăng chức rất nhanh, quan tâm Tần Cầm nhiều một chút là được." Cố Vân Trạch lái xe, ám chỉ, "Cũng không uổng công hôm nay anh thiếu chút bị rắn cắn chết."
Tôi phát hiện từ khi biết Bạch Nguyên Trạm, thái độ Cố Vân Trạch trở nên rất quái lạ.
Về đến nhà, Bạch Nguyên Trạm vẫn không xuất hiện, thỉnh thoảng tôi vuốt ve mặt dây huyết xà, vô cùng lo lắng.
Cố Vân Trạch lại đảm bảo không sao, còn thản nhiên đi làm.
Đêm đó, thành phố chúng tôi bùng nổ một tin chấn động.
Có một hộ gia đình tự nuôi rắn ở ngoại ô gặp sự cố, chủ nhà bị rắn mình nuôi cắn chết.
Hàng ngàn con rắn tụ tập trong phòng, đội cứu hỏa của thành phố ập tới, đồng thời thảo luận với cục bảo tồn động vật hoang dã xem giải quyết số rắn này thế nào.
Khi phóng viên có mặt tại hiện trường kêu gọi mọi người đừng tự ý nuôi rắn, tôi thấy có hai nhân viên đưa Trương Hiển Minh đang hoảng sợ ra khỏi biệt thự, lên xe.
Xuất phát từ lòng tốt, tôi gọi điện cho ba mẹ Trương Hiển Minh, gửi họ xem video hắn ngoại tình với cấp trên.
Ba mẹ hắn không phải người vô lý, đêm đó lập tức chạy tới, không hề trách tôi.
Hôm sau, công ty tôi gọi điện, nói khách hàng lớn ban đầu hủy hợp đồng đang tìm đối tác, nhưng tìm tới tìm lui vẫn không tìm ai phù hợp.
Vì tôi nỗ lực cứu vãn, bọn họ thấy tôi có thành ý và thái độ nên quay lại tìm tôi.
Đây có lẽ đúng với lời Cố Vân Trạch nói, vận may một khi tới sẽ tới không ngừng.
Tôi hỏi xin Tần Cầm một miếng vải ren đen che mặt dây huyết xà trên cổ tay, tránh cho người khác nhìn thấy, rồi đi làm.
Dù gì cuộc sống vẫn tiếp diễn.
Thời điểm thuận lợi, quả thật rất thuận lợi.
Tin tức khách hàng lớn quay lại đã truyền khắp nơi.
Những khách hàng vốn kiếm chuyện với tôi có lẽ cũng sợ không hợp tác được với chúng tôi sẽ không tìm được ai phù hợp, chi bằng làm hòa với chúng tôi.
Người gặp việc vui tinh thần cũng tốt, cơ thể tôi dần khỏe lại.
Sau khi xử lý xong công việc với khách hàng lớn, không thể cứ làm bóng đèn trong nhà vợ chồng sắp cưới người ta.
Cho nên đi cùng Cố Vân Trạch, tôi quay lại nơi mình thuê xem.
Ý anh là dọn sạch những thứ Trương Hiển Minh để lại.
Cuối cùng, chúng tôi tìm được lồng sắt nuôi ba con "kim thiềm" mượn vận trong ngăn tủ ngoài ban công và đồ ăn của chúng.
Vì tôi đã mấy ngày không về, hơn nữa Trương Hiển Minh cũng nhận định giúp hắn đổi vận là do mặt dây huyết xà cho nên sau khi đặt ở đây, ban đầu còn cho ăn một chút, về sau dần mặc kệ.
Ba con "kim thiềm" kia đã sắp hư thối.
Cố Vân Trạch nói không phải chúng chết đói, mà vì tôi có đại tiên huyết xà Bạch Nguyên Trạm che chở, vận may quá vượn, chúng không mượn được nên bị phản phệ chết.
"Chúng chuyển vận may của em cho Trương Hiển Minh, trong bụng chúng chắc chắn có tờ giấy viết sinh thần bát tự của Trương Hiển Minh, em có muốn mổ ra xem không?" Cố Vân Trạch xách lồng sắt lên, quơ quơ với tôi.
Tôi vội lắc đầu, tỏ ý không quan tâm.
Tần Cầm phải thử đồ cưới nên không tới, nếu có Tần Cầm, Cố Vân Trạch chắc chắn sẽ nho nhã lịch sự, nhưng Tần Cầm không ở đây, anh liền lấy cóc chết hù người.
Chờ Cố Vân Trạch xử lý xong, tôi gọi đội ngũ dọn dẹp tới, rồi dọn về.
Mỗi đêm cầm mặt dây huyết xà trong tay, tôi không còn mơ giấc mơ kia, cũng không còn cảm giác bị đè nặng nữa.
Có lẽ sau khi tìm được đầu rắn, Bạch Nguyên Trạm đã bỏ đi.
Không biết vì sao, nghĩ tới anh, tôi luôn cảm thấy đau lòng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT