Cơ thể tôi khi ấy rất khó chịu, tưởng là bị cảm nên không chú ý quá, chỉ súc rửa chút thôi.
Tìm mấy viên thuốc cảm uống, lại đo nhiệt độ, thế mà tới 40 độ, vừa đứng lên trời đất liền quay cuồng.
Gọi cho Trương Hiển Minh, hắn không bắt máy, cố gắng một tin nhắn, hắn cũng không trả lời.
Nhưng bây giờ đã hơn 20 giờ, hắn không có việc làm, sao còn chưa về?
Mà Trương Hiển Minh không hề trả lời tin nhắn của tôi, cũng không gọi lại cho tôi.
Thật sự không chịu nổi, tôi chỉ đành gọi cho bạn thân Tần Cầm, nhờ cô ấy đưa tôi vào bệnh viện.
Lúc Tần Cầm tới, tôi mở cửa, vừa thấy cô ấy liền không trụ được, trực tiếp ngất di.
Tôi tỉnh lại bởi vì tiếng Tần Cầm nói chuyện đánh thức, toàn thân vẫn còn nhức mỏi.
Cô ấy quát nhẹ với di động: "Công việc quan trọng hay Chu Di quan trọng? Anh tới nhìn một cái cũng không được à?"
Thấy tôi đã tỉnh, cô ấy lập tức nhẹ giọng lại, mỉm cười với tôi: "Trương Hiển Minh mới nhận chức, công việc khá bận, nhờ tớ tới chăm sóc cậu mấy ngày. Cậu cảm nặng phải ở bệnh viện ba bốn ngày, coi như tớ trả cậu tình cảm cậu từng chăm sóc tớ đi."
Đầu tôi đau như muốn vỡ ra, nhìn cái gì cũng xoay vòng vòng, biết Tần Cầm đang trấn an tôi, tôi cũng chỉ cười cười.
Trước đây cô ấy đụng phải tra nam, mang thai sinh con, ở chỗ tôi, là tôi chăm sóc, không ngờ phong thủy lại đổi dời.
Quá mệt, tôi không có tâm trạng hỏi Trương Hiển Minh tìm được công việc gì, lại thiếp đi.
Ở bệnh viện tám ngày, đêm nào tôi cũng sốt, luôn có cảm giác có thứ lạnh băng quấn lấy mình.
Như nằm mơ, lại vô cùng chân thật.
Mỗi lần tỉnh lại, cả người tôi đều đầy mồ hôi, sức khỏe cứ mãi không khỏe lên được.
Tôi bắt đầu cảm thấy không đúng lắm, nhưng đêm nào Tần Cầm cũng ở với tôi, không hề phát hiện cái gì.
Mãi đến ngày tôi xuất viện, Trương Hiển Minh chỉ tới hai lần, một lần là giữa trưa, hắn cùng cấp trên tới thăm một khách hàng nằm viện, tiện thể qua thăm tôi, lúc đi có mang rất nhiều trái cây và đồ dinh dưỡng nhưng chưa nói hai câu đã vì một cú điện thoại mà đi vội.
Một lần là hơn 22 giờ trước hôm xuất viện, hắn mới tan làm, mang cháo tới cho tôi, còn cả lẩu cay cho Tần Cầm.
Trong điện thoại rõ ràng nói bận đến không có thời gian ăn cơm nhưng mặt mày lại hồng hào, tinh thần sáng láng.
Lúc ấy tôi còn hơi chóng mặt nhưng cũng đã khá hơn một chút, khi Trương Hiển Minh đút cháo cho tôi, tôi thấy trên cổ tay hắn đeo một sợi dây, sợi dây đó hình như dùng tơ hồng và tóc bện thành.
Bên dưới sợi dây là một mặt dây thủy tinh bằng máu.
Mặt dây đó được điêu khắc vô cùng tinh tế, hoa văn bên trong hình như là rắn.
Theo cổ tay Trương Hiển Minh đong đưa, máu bên trong cũng lung lay, có lẽ do hiệu ứng ánh sáng, tôi thế mà nhìn thấy con rắn vặn vẹo quanh giọt máu kia...
"Linh thật đấy. Chu Di, em đúng là phúc tinh của anh." Thấy tôi nhìn mặt dây kia, Trương Hiển Minh hào hứng kể, "Công việc lần này anh tìm được thật sự tốt lắm, là công ty lớn, tiền lương còn cao hơn em, không tính thời gian thử việc, vừa nhận chức đã giúp anh tăng giá bảo hiểm gấp năm lần, không gian thăng tiến cũng lớn lắm."
Nhắc tới công việc mới, hai mắt hắn đều tỏa sáng: "Có điều cạnh tranh cũng khốc liệt. Chờ em xuất viện, em cho anh thêm chút máu giúp anh làm mặt dây chuyền máu, sau đó dùng tóc đan thành một sợi dây đổi vận mang trên cổ đi, như vậy anh sẽ càng có lợi thế."
Nghe Trương Hiển Minh còn muốn làm mặt dây máu, tôi chỉ cảm thấy buồn cười.
Đặc biệt là nghĩ tới việc lần này mình nằm việc là do vết thương ở ngón tay bị nhiễm trùng, hơn nữa còn mất máu quá nhiều.
Hắn ta không hề áy náy, thậm chí còn bảo tôi làm thêm một cái?
Vả lại hoa văn mặt dây bằng máu kia là rắn, càng xem càng quý dị!
Tôi bực bội đứng dậy, cười lạnh nói: "Thứ này khiến anh tự tin hơn cũng coi như có giá trị. Nhưng anh lại mê muội như vậy không tốt lắm đâu!"
Sắc mặt Trương Hiển Minh lập tức trầm xuống, tức giận với tôi: "Không phải anh chỉ muốn thăng chức thôi sao? Anh tự biết hai tháng nay ở chỗ em, mọi chi phí đều của em, em khinh thường anh. Bây giờ lương của anh cao hơn em rồi, chờ anh ổn định, tiết kiệm được chút tiền sẽ mua nhà, chúng ta kết hôn, không cần em bỏ tiền ra được chưa? Chỉ cho chút máu thôi, nhân lúc còn ở bệnh viện..."
Tôi thấy anh mất kiên nhẫn, cổ họng đột nhiên nghẹn lại, nói không ra lời.
Cũng vì tôi một mực từ chối, không vui kết thúc cuộc trò chuyện, cho nên khi tôi xuất viện hắn chỉ gọi một cú điện thoại bảo phải cùng cấp trên đi gặp khách hàng, nói Tần Cầm lái xe đưa tôi về.
Tôi và Trương Hiển Minh là bạn cấp ba, năm mười một thời điểm chuẩn bị thi cử để chia khối, hắn ngồi trước tôi, tôi giỏi tiếng Anh, yếu vật lý, hắn thì ngược lại, bởi vậy chúng tôi hỗ trợ lẫn nhau.
Hắn luôn là nhân vật nổi trội của trường, dù là gương mặt, thành tích, thể thao hay các mặt khác đều vô cùng xuất sắc.
Trên sân bóng rổ, chỉ cần anh bước ra, sẽ có rất nhiều cô gái mua nước và khăn giấy ở bên chờ anh.
Nhảy street dance cũng rất khá, thế cho nên trong buổi tiệc Nguyên Đán lớp mười hai, vốn chỉ có lớp mười và lớp mười một biểu diễn, nhà trường đặc cách cho anh biểu diễn một tiết mục.
Bởi vì một khi Trương Hiển Minh lên sân khấu, bầu không khí sẽ trở nên sôi động, toàn trường la hét hoan hô.
Hắn kiêu ngạo tự tin, hưởng thụ khoái cảm đi đến đâu cũng trở thành tiêu điểm.
Khi đó nói tôi không rung động là nói dối, nhưng tôi chưa từng nghĩ sẽ ở bên hắn, dù gì cả hai vốn cách nhau quá xa.
Thi đại học, thành tích của hắn tốt hơn tôi, lúc điền nguyện vọng, hắn bảo tôi chờ hắn, sau khi tốt nghiệp đại học, chúng tôi sẽ cùng đến một thành phố làm việc, sau đó mua nhà, kết hôn, định cư...
Trong khái niệm của Trương Hiển Minh, những việc đỉnh cao của cuộc sống như mua nhà mua xe phải thực hiện được trước khi kết hôn.
Hắn tự tin, không cho phép bạn bè ném phân vào mặt mình.
Lên năm tư, không phải tôi qua trường của hắn thì hắn tới trường tôi, tất cả vé tàu tôi đều cất trong một cái hộp, đã đầy.
Sau đó hắn học lên, tôi đi làm, lại hai năm nữa.
Chúng tôi yêu xa sáu năm, mọi thứ đều thay đổi khi hắn bắt đầu đi tìm việc làm.
Người từng là nhân vật nổi trội của trường như hắn dù thế nào cũng không chấp nhận được sự thật hắn học giỏi hơn tôi, bằng cấp tốt hơn tôi nhưng lúc đi tìm việc, tiền lương lại không cao bằng tôi.
Có lúc không phải so sánh với tôi thì là so sánh với những người bạn không học lên của hắn, nói chung hắn chỉ muốn mình giỏi hơn người ta.
Đi phỏng vấn những công ty trước, theo tôi phúc lợi của hắn đều rất khá, nhưng hắn cứ so đi so lại, luôn có người bạn vượt trội hơn mình, cho nên hắn luôn từ chối.
Dần dần suy nghĩ trở nên lệch lạc, hắn càng ngày càng kém, suốt hai tháng, ban đầu từ tràn ngập tự tin đến bây giờ mê muội những thứ này.
Lúc tôi xuất viện về nhà, trong nhà vô cùng hỗn loạn, Trương Hiển Minh cũng không ở đây. Tần Cầm mua cơm hộp cho tôi, vì việc trang trí phòng tân hôn gặp chút vấn đề nên cô ấy xin lỗi đi trước.
Tôi lục tìm những tấm vé tàu cao tốc đó, lật từng cái xem, không hiểu tại sao Trương Hiển Minh lại biến thành dáng vẻ như bây giờ.
Đêm đó Trương Hiển Minh về rất muộn, cả người toàn mùi rượu nhưng lại rất hào hưng, nói hắn được làm việc với đối tác lớn, chỉ cần dự án này thành công hắn sẽ được thăng chức, đến khi đó tiền lương sẽ cao hơn, cấp trên còn đồng ý thưởng hắn một chiếc xe.
Tôi chỉ yên lặng nghe, không ngờ Trương Hiển Minh càng nói càng hăng say, kéo tay tôi cùng đi tắm, miệng đầy mùi rượu nói lại những lời thề non hẹn biển ngày xưa.
Đơn giản là tiền lương của hắn càng ngày càng cao, để hắn nuôi tôi, sau này tôi không cần đi làm, tôi chỉ cần chăm sóc hắn là được.
Càng nói tôi càng cảm thấy cơ thể hắn hưng phấn, càng ngày càng phấn khởi.
Không biết có phải ảo giác của tôi không, theo tâm trạng hưng phấn của hắn, mặt dây bằng máu đeo trên cổ tay hắn hình như rực đỏ hơn, có vẻ còn phát ra ánh sáng.
Trong mơ hồ, tôi lại thấy con rắn kia bắt đầu vặn vẹo.
Trương Hiển Minh còn quá đáng đẩy tôi lên giường, tôi mới xuất viện, nào có tâm trạng hùa theo hắn, cũng kháng cự, nhưng hắn cứ như nổi điên.
Trong lúc giằng co, tôi đột nhiên cảm giác có một luồng khí lạnh, sau đó Trương Hiển Minh đau đớn rên lên, vội nâng tay, mặt dây bằng máu đeo trên cổ tay xuất hiện một vết ngấn đỏ như muốn chặt đứt cổ tay hắn ta.
Trương Hiển Minh đau đến mức mặt cũng vặn vẹo, hắn trừng mắt liếc nhìn tôi, hừ một tiếng rồi bỏ vào phòng tắm.
Lúc chạy, mặt dây huyết xà treo bên dưới tơ hồng đan với tóc đen đeo trên cổ tay hắn đong đưa, tôi ngồi trên giường lạnh lùng nhìn, luôn có cảm giác quỷ dị khó mà miêu tả.
Trương Hiển Minh mới tắm xong thì nhận cú điện thoại của cấp trên, còn chưa bắt máy, hắn đã vội vàng ra ngoài.
Trong đầu tôi chỉ có mặt dây máu của hắn.
Đêm ấy, giấc mơ kia càng chân thật...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT