Ngày hôm đó vô cùng hỗn loạn.

Tôi chỉ nhớ mình bị mẹ chồng đẩy ngã đụng tường, cơn đau vốn nhỏ vì giải cổ lập tức trở thành cơn đau thắt dữ dội, một lượng máu lớn chảy ròng ròng.

Sau đó là A Bàn bò tới cửa, mở cửa ra, kế tiếp là mấy dì hàng xóm tới dạy tôi đan len hoảng sợ hét lên.

Nghe tiếng phụ nữ la hét, mẹ chồng như bị kích thích, cầm nửa bình hoa thủy tinh trực tiếp xông ra ngoài.

Tôi dựa vào tường, bụng nhỏ quặn đau, toàn thân run rẩy.

Nhìn mấy lỗ thủng đầy máu trên người, đặc biệt là lỗ thủng trên cổ không ngừng chảy máu của Mẫn Duệ Kỳ.

Hắn há mồm như muốn nói gì đó với tôi, trong ánh mắt thế mà có ý cười.

Nhưng hắn không nói được, tiếng thét ngoài cửa ngày càng chói tai, ngay lúc tôi đau đến sắp hôn mê, Chu Kim Sí dẫn theo bảo vệ xông vào, bế tôi lên, chạy ra ngoài cửa.

Tôi nằm trong lòng Chu Kim Sí nhìn bảo vệ dùng khăn trải giường che miệng vết thương cho Mẫn Duệ Kỳ, hình như hắn duỗi tay về phía tôi, nhưng Chu Kim Sí bế tôi đi quá nhanh, tôi cũng không biết Mẫn Duệ Kỳ muốn nói gì.

Sau đó, tôi hôn mê trong bệnh viện ba ngày, Chu Kim Sí liên lạc với bác sĩ phẫu thuật cho tôi.

Cảnh sát tới mấy lần, nhưng tôi chỉ biết hôm đó A Bàn đột nhiên vác bụng bầu tìm tới cửa, Mẫn Duệ Kỳ gấp gáp về nhà, mẹ chồng đưa họ vào phòng, đột nhiên nổi điên.

Về sau tôi mới biết không phải ba của Mẫn Duệ Kỳ bỏ đi, mà ông ta dẫn người phụ nữ đã mang thai con của mình về nhà đòi ly dị với mẹ chồng, mẹ chồng nổi điên, vô tình giết cả hai người họ, chôn ở đất trồng rau sau nhà, nói với bên ngoài bọn họ bỏ nhà ra đi.

Mấy dì hàng xóm trong chung cư nhất trí cho rằng mẹ chồng bị người phụ nữ bụng to kia chọc giận, hơn nữa vốn đã giết người, bây giờ gặp A Bàn đang mang thai tới tìm con trai mình, cho nên mới nổi điên.

A Bàn và Mẫn Duệ Kỳ đều bị thương nặng, hơn nữa mẹ chồng còn lao ra đại khai sát giới, không ai dám tới gần, trì hoãn quá lâu, cả hai đều không thể cứu sống.

Ngược lại là mẹ chồng, bà ta cầm mảnh thủy tinh chạy ra đường, gặp ai cũng đâm, đâm hai dì tới dạy tôi đan len bị thương, bị hộ gia đình tầng dưới khống chế, không bị thương gì, nhưng cứ điên điên khùng khùng.

Sau khi xuất viên, tôi cùng Chu Kim Sí đi thăm mẹ chồng, bà ta vốn điên cuồng nhưng khi thấy tôi thì lập tức tươi cười tủm tỉm.

Lại là dáng vẻ cong môi, híp mắt, nhe răng cười nhẹ.

Tôi chỉ cho bà ta xem ảnh chụp gia đình tôi, bỏ đi mà không nói gì cả.

Đêm đó mẹ chồng chết ở bệnh viện tâm thần, không có thương tích, cũng không giống trúng độc, không ai biết tại sao bà ta chết.

Tôi sinh non, xin công ty cho nghỉ một tháng, căn nhà trước đây đương nhiên không thể ở, vì thế tôi dọn tới căn chung cư nhỏ ba mẹ mua cho tôi.

Chu Kim Sí mới về nước, hình như không quá bận, thỉnh thoảng mượn cớ xem cổ độc đã giải sạch chưa mà tới thăm tôi.

Vấn đề bồi thường bảo hiểm vẫn do Hồ Kỳ xử lý, thời điểm giao kết quả cho tôi, cô ấy còn tiếc nuối nói: "Vốn tưởng sắp được làm mẹ nuôi rồi."

Tôi ôm bụng, nhìn Chu Kim Sí nuôi con bọ cạp trong bình thủy tinh ở ban công, tiễn cô ấy đi.

[Hết bộ 2]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play