Khi tôi mang thai sắp đến tháng thứ tư, gia đình Trần Dật Thanh thay phiên ra trận, khuyên tôi phá đi.
Ban đầu là tận tình khuyên bảo, dần dần chuyển sang lời lẽ cay độc.
Nhà bọn họ không thích tôi, cảm thấy tôi vừa tốt nghiệp lại có con chẳng khác nào lừa Trần Dật Thanh kết hôn.
Lúc mới biết tôi có thai, mẹ của Trần Dật Thanh còn thuyết phục: "Tần Cầm à, con gái cũng phải có sự nghiệp của riêng mình, con xem con mới tốt nghiệp đang trong giai đoạn việc làm, bây giờ sinh con thì có tốt không? Dì cũng muốn tốt cho con mà thôi."
Tôi và Trần Dật Thanh là bạn học chung đại học, hắn theo đuổi tôi, yêu đương ba năm, tốt nghiệp xong tôi vì hắn mà ở lại thành phố này.
Nhưng tôi đến từ nông thôn, gia đình Trần Dật Thanh luôn chê tôi, cảm thấy tôi không xứng với con trai nhà họ.
Tôi nghĩ phá thai tổn thương cơ thể, vốn ôm hy vọng nói với họ dù sao đứa bé này cũng là cháu của họ, càng hy vọng Trần Dật Thanh khuyên được ba mẹ mình.
"Tần Cầm, con cái sau này chúng ta vẫn sẽ có mà." Ban đầu Trần Dật Thanh còn ôm tôi, nhẹ nhàng dỗ tôi, "Chúng ta mới tốt nghiệp, đây thật sự không phải thời điểm có em bé."
Đến cuối cùng, ba của Trần Dật Thanh lạnh lùng nhìn tôi, mẹ hắn thậm chí mắng mỏ: "Cô tưởng sinh đứa bé này ra là có thể gả vào nhà tôi sao? Đứa bé này còn không biết là của ai, nói không chừng Dật Thanh nhà tôi chỉ đang bị mày đổ vỏ thôi."
Cãi nhau nhiều lần, Trần Dật Thanh không còn an ủi tôi nữa, mỗi lần mẹ hắn chỉ trích tôi, hắn chỉ hút điếu thuốc trong im lặng.
Bị tôi hỏi liên tục, hắn cũng chỉ trả lời bằng một câu: "Con sau này sẽ có, bây giờ không vội."
Nghe thế, trái tim tôi như tro tàn.
Một đứa bé đối với hắn chỉ thế thôi sao?
Nhưng phá nó với tôi mà nói gây ra thương tổn lớn cỡ nào, hắn căn bản không biết.
Thậm chí vì đứa nhỏ này, tôi đã nghĩ tới việc từ bỏ công việc vất vả ở nhà mày, ở nhà viết văn, dùng tiền nhuận bút nuôi chính mình và con, sẽ không ảnh hưởng tới Trần Dật Thanh.
Hơn nữa tôi và nhà họ Trần bọn họ không có liên quan gì.
Tôi chưa kết hôn đã mang thai, một mình nuôi con là điều hoàn toàn có thể.
Nhưng dù vậy, nhà họ Trần vẫn sợ tôi lợi dụng đứa bé để tống tiền họ, còn nói lỡ tôi gặp chuyện gì, không phải nhà họ Trần bọn họ phải nuôi đứa bé này sao?
Có lần tôi sang thành phố kế bên công tác mấy ngày, mẹ của Trần Dật Thanh còn tưởng tôi bỏ trốn.
Bà ta gọi điện cho tôi, mắng nhiếc: "Cô đừng hòng lén sinh con rồi bế một đứa về đòi nhận tổ tông. Tần Cầm, tôi nói cho côi biết, nhà tôi sẽ không nhận đứa bé này!"
Khi đó tôi vừa bị đối tác mắng một trận, còn nhận cú điện thoại này, một mình ở khách sạn ôm chăn khóc cả đêm.
Gọi cho Trần Dật Thanh, hắn chỉ nói: "Mẹ anh không có ý xấu, bà ấy chỉ sợ em lén sinh đứa bé ra thôi."
Lúc ấy nghe hắn nói, tôi biết đứa bé này với tôi là đứa con, còn với họ là sự uy hiếp.
Cuối cùng, tôi vẫn không dám nói với ba mẹ, theo Trần Dật Thanh và mẹ hắn tới bệnh viện tư nhân phá thai.
Bác sĩ ở bệnh viện đó có quan hệ với nhà họ Trần rất tốt, sẽ không để tôi giữ lại thông tin gì, cũng sẽ không ảnh hưởng tới tôi.
Tôi biết "ảnh hưởng" mà họ nói là gì, là ám chỉ sau khi tôi và Trần Dật Thanh chia tay, không ảnh hưởng đến cuộc hôn nhân của tôi sau này.
Đúng là thấu đáo!
Sau khi thanh toán và cầm hóa đơn, Trần Dật Thanh và mẹ hắn một trái một phải ngồi cạnh tôi, như sợ tôi bỏ chạy.
truyen bac chienMẹ của Trần Dật Thanh liếc nhìn cái bụng hơi phồng lên của tôi, lạnh lùng nói: "Đã bảo mày phá sớm đi, thời điểm mới một tháng chỉ cần uống thuốc là được, cần gì phải chịu khổ thế!"
Tôi nắm chặt tay vịn ghế, cố gắng kiềm chế cảm xúc.
Trần Dật Thanh cũng chỉ mất kiên nhẫn kêu: "Mẹ."
Mẹ hắn vò hóa đơn, nhìn tôi với ánh mắt khinh thường.
Chính vì ánh mắt đó, tôi biết mình và Trần Dật Thanh không còn khả năng nữa rồi.
Bởi vì Trần Dật Thanh không hề có ý bảo vệ tôi.
Mơ màng vào phòng phẫu thuật, tôi nằm trên giường, hai chân cuộn tròn mở lớn, bày ra tư thế rất xấu hổ.
Lặng lẽ nghe tiếng điều dưỡng chuẩn bị dụng cụ.
Tôi nhìn đèn phẫu thuật tới lóa mắt, đột nhiên không hiểu tại sao mình lại đồng ý yêu Trần Dật Thanh, sao lại đồng ý quan hệ không an toàn với hắn đến mức có đứa bé này.
Khi đó hắn ôm tôi, dỗ tôi: "Chỉ một lần, một lần thôi được không? Sẽ không dễ có thai như vậy, nếu có thì chúng ta sinh nó ra."
Rõ ràng chính hắn nói sinh ra...
Bao nhiêu đau đớn ập tới, dụng cụ lạnh băng tiến vào cơ thể, tôi đau đế rùng mình.
Đến khoảnh khắc rửa sạch tử cung cuối cùng, tôi cảm thấy bụng mình muốn xả hết ra ngoài, nhưng cả quá trình bác sĩ và điều dưỡng đều lạnh nhạt.
Xong xuôi, bác sĩ rửa tay rồi nói với hộ lý: "Ba đứa bé nói muốn xem, cho cậu ta xem đi."
Nghe vậy, tôi vốn đau đến mức muốn ngất đi lập tức bừng tỉnh, nói với bác sĩ: "Đừng xem!"
Nhưng bác sĩ kia thân với nhà họ Trần hơn, chỉ lạnh lùng nhìn tôi: "Thai nhi bốn tháng chỉ có chút phôi thai và máu loãng, không có gì đáng sợ, cậu ta muốn xem thì cho cậu ta xem đi."
Trong lúc bác sĩ nói chuyện, hộ lý đã vén màn giường bệnh ra.
Tôi thoáng nhìn thì thấy Trần Dật Thanh cúi đầu xem, tay thế mà còn cầm cái nhíp kẹp vào trong khay.
Sợ hãi cùng ghê tởm ập tới, tôi không hiểu trước đây sao mình lại yêu được con người Trần Dật Thanh này!
Kế tiếp là hoa mắt chóng mặt, tôi trực tiếp ngất đi.