Tôi và Mẫn Duệ Kỳ kết hôn đã hơn một năm, không hề dùng biện pháp tránh thai nhưng đến giờ vẫn chưa có em bé, mẹ chồng vốn dĩ luôn tươi cười với tôi sắc mặt cũng dần trở nên tệ đi.
Có khi tôi xuống lầu gặp mấy dì hàng xóm, bọn họ đều cố tình gọi tôi lại: "Thư Dao, đi làm hả?" Sau đó, họ cho tôi xem con trẻ nhà mình, "Cháu và Duệ Kỳ nhà mình cũng mau sinh một đứa đi, đáng yêu lắm. Mẹ chồng cháu tốt như vậy, cháu chỉ cần sinh thôi, không cần lo việc nuôi nấng đâu."
Hoặc là đụng người thẳng tính, dì ta sẽ nói thẳng: "Thư Dao à, kết hôn đã hơn một năm cũng nên có con rồi. Nếu không mẹ chồng cháu sẽ lo lắm!"
Mỗi lần tôi đều miễn cưỡng cười đáp vâng, Mẫn Duệ Kỳ cũng trả lời cho có lệ: "Bọn cháu còn trẻ, chuyện đó cứ từ từ."
Sau đó mỗi lần ra ngoài, mấy dì vẫn khuyên tôi, nhưng ánh mắt nhìn tôi lại càng ngày càng không đúng, thỉnh thoảng còn nhìn bụng tôi, sau đó khe khẽ nói với nhau gì đó.
Thậm chí có lần tôi ra thang máy không chú ý, vô tình đụng trúng một dì, đang định xin lỗi, dì đó nhìn tôi, chanh chua nói: "Thảo nào vội vàng gả chồng, thì ra là không sinh được! Mẹ Mẫn đúng là đáng thương, cầu cháu đến muốn khóc! Nhưng gà mái không thể đẻ trứng thì làm được gì!"
Lúc ấy tôi giận đến run người, cuối cùng là Mẫn Duệ Kỳ kéo tôi lại.
Nhưng dì ta vẫn khinh thường nhìn tôi, thời điểm nhìn Mẫn Duệ Kỳ lại là thương hại.
Về đến nhà, tôi hỏi thẳng mẹ chồng: "Mẹ, có phải mẹ nói gì với mấy dì trong chung cư không?"
Chúng tôi đi làm mỗi ngày, còn mẹ chồng mỗi sáng đều hẹn mấy dì đi ăn sáng, buổi tối sẽ học khiêu vũ với nhau, có khi còn gọi người ta đến nhà ăn cơm, chăm con cho nhà người ta, cả khu chung cư không ai không biết mẹ chồng tôi.
Nửa năm đầu kết hôn, mấy dì đó gặp tôi đều khen tôi may mắn, gặp được mẹ chồng tốt.
Đến giờ, vì không có con, bản thân mẹ chồng không dám nói tôi nên đi than thở với mấy dì hàng xóm, hại tôi bị họ tấn công.
Mẹ chồng chỉ cười hì hì bưng đĩa trái cây đã gọt sẵn: "Mẹ không nói gì cả." Nhưng đôi mắt lại ngắm bụng tôi, vẻ mặt bất lực, còn nhiệt tình cầm túi cho tôi, "Thư Dao, mau rửa tay rồi ra ăn trái cây đi."
Có câu không thể vả mặt người đang cười, nhìn mẹ chồng tươi cười hòa thật, tôi thật sự giận không nổi.
Chỉ đành nghẹn một bụng về phòng, Mẫn Duệ Kỳ ở ngoài hình như giả lả hai câu: "Mẹ, sau này mẹ đừng ra ngoài nói bậy với mấy dì kia nữa. Cái gì là Thư Dao không sinh được con chứ? Câu này ai nghe cũng thấy khó chịu."
"Không nói, thật sự không nói mà!" Mẹ chồng tỏ vẻ đau lòng.
Tôi ngồi trên giường, tâm trạng vô cùng tồi tệ.
Tôi và Mẫn Duệ Kỳ là bạn học đại học, quen nhau trong hội sinh viên, anh là học trưởng của cô, mặt mũi tuấn tú, cũng rất có ý chí tiến thủ.
Tuy gia cảnh không tốt, khi anh còn nhỏ ba anh chạy theo người phụ nữ khác, một mình mẹ anh nuôi anh trưởng thành, vào đại học nhờ học bổng nhưng anh không hề keo kiệt, thậm chí còn tự tin ga lăng.
Lúc tôi năm hai, anh theo đuổi tôi, nhân duyên của anh cực tốt, dù là bạn học, bạn cùng phòng của tôi hay bạn cùng trường đều nói tốt cho anh.
Nhưng ba mẹ tôi luôn cảm thấy gia cảnh của Mẫn Duệ Kỳ là rào cản, cho nên khi ấy tôi không đồng ý.
Đợi lên năm ba, ba mẹ tôi gặp tai nạn qua đời, Mẫn Duệ Kỳ giúp tôi xử lý rất nhiều chuyện, khoảng thời gian mất mát đó, là anh ở bên tôi, tôi mới dần chấp nhận anh.
Sau khi tốt nghiệp, anh ấy ở lại trường làm việc, tôi tìm công việc làm gần đó, hai người cứ thế mà kết hôn, chỗ ở hiện tại đương nhiên là nhà tôi.
Tôi vốn không muốn sống với mẹ chồng nhưng Mẫn Duệ Kỳ nói tôi phải đi làm, còn nấu cơm làm việc nhà sẽ rất vất vả, đón mẹ tới bà có thể chia sẻ công việc với tôi.
Khi đó tôi đã gặp mẹ chồng mấy lần, đúng là người dễ gần.
Tuy anh không nói nhưng tôi biết anh không muốn để mẹ sống một mình, thêm sự đồng tình với mẹ chồng, tôi đồng ý cho bà tới đây.
Nhưng bây giờ tôi hối hận rồi, mới sống chung một năm, hình như mọi người chỉ biết tôi có một mẹ chồng tốt.
Chỉ là có gì đó không đúng lắm, không cần mẹ chồng nói tôi, mấy dì hàng xóm đều đã biết, cho dù không nói thẳng, ánh mắt nhìn tôi như tôi là sỉ nhục ghim trên cột.
Đang nghĩ ngợi, Mẫn Duệ Kỳ đã đi vào ôm vai tôi: "Đừng buồn, có lẽ mẹ muốn bồng cháu quá nên thuận miệng nói mấy câu thôi."
Ta cúi đầu im lặng.
Mẫn Duệ Kỳ nhẹ nhàng khuyên: "Thư Dao, hay là chúng ta sinh một đứa đi."
"Vâng." Tôi nghĩ nghĩ, chuyện sinh con đúng là không tránh được, nên gật đầu.
Khoảng thời gian sau đó, tôi và Mẫn Duệ Kỳ thường xuyên tới bệnh viện kiểm tra, cả hai đều không có vấn đề nên bác sĩ kê chút acid folic và calci cho tôi uống.
Nhưng uống mấy tháng vẫn không thấy gì, ánh mắt mấy dì hàng xóm nhìn tôi càng kỳ lạ.
Vừa thấy tôi, họ liền nói nhà mình có cách dưỡng khí bổ huyết, uống vào rất tốt; hoặc là nói thẳng mình quen bác sĩ, điều dưỡng phụ khoa.
Cứ như chắc chắn tôi không sinh được vậy, tất cả đều hận không thể cống hiến bí phương sinh con giấu trong đáy hòm cho tôi.
Dần dần ngoại trừ đi làm, tôi không dám bước ra khỏi cửa.
Năm sau, mẹ chồng từ dưới quê lên mang theo rất nhiều đồ sấy.
Bà còn kéo tôi xuống bếp, đưa một phương thuốc cho tôi: "Thư Dao, cô của Kỳ Duệ cho mẹ phương thuốc này, con tìm ai xem trước đi. Nếu được, chúng ta uống thử được không?"
Bà ấy thần bí như vậy, không cần nghĩ cũng biết là thuốc cầu thai.
Tôi nhận lấy đọc lướt qua, bên trên không ghi nguồn gốc, chỉ viết chi tiết tên và liều lượng thuốc, đều là những thứ bổ khí huyết bình thường.
Đối diện với ánh mắt chờ mong của mẹ chồng, tôi bất lực gật đầu.
Hôm sau, tôi và Mẫn Duệ Kỳ không dám tìm người quen, cố tình lái xe qua thành phố khác, tìm một hiệu thuốc hỏi thăm.
Người ta nhận phương thuốc, liếc nhìn chúng tôi, liền ngộ ra: "Chị đang chuẩn bị mang thai đúng không? Phương thuốc này phải uống ít nhất nửa tháng. Muốn bốc thuốc không?"
Tôi vốn định tìm thêm một người nữa để hỏi, nhưng Mẫn Duệ Kỳ trực tiếp trả lời: "Bốc đi." Sau đó anh ôm eo tôi, dỗ dành, "Uống nửa tháng thử xem, được không?" Thấy tôi còn không vui, anh cười hì hì, "Bảo người ta bốc thêm một phần, em muốn một chén, anh cũng uống một chén. Nếu đã là chuẩn bị mang thai, dựa vào đâu chỉ có một mình bà xã đáng yêu của anh uống chứ, anh cũng muốn uống cùng!"
Anh vẫn luôn khom lưng cúi đầu, cười hi hi ha ha như vậy.
Tôi theo phản xạ cười nhạo, không so đo với anh nữa, nghĩ cùng lắm thì bịt mũi uống một hơi thôi.
Sáng sớm hôm sau, tôi bị đánh thức bởi mùi thuốc, cho dù đóng cửa lại cũng ngửi thấy.
Mẫn Duệ đi làm xa nên dậy sớm hơn tôi, lúc tôi xuống giường vào bếp thì trong lúc nấu thuốc, mẹ chồng hình như đang giết ếch xanh.
Hiện tại là đầu xuân, là thời điểm ếch xanh giao phối đẻ trứng, rất dễ bắt nhưng không nên ăn.
Tôi đang định bảo mẹ chồng đừng giết thì đã thấy bà mở bụng ếch xanh, móc trứng ếch xanh ra, cẩn thận đặt vào chén.
Trứng ếch xanh không ăn được, mẹ chồng không vứt vào thùng rác, bỏ vô chén làm gì?
Tôi đang muốn hỏi, mẹ chồng đã thấy tôi, vội buông con ếch vừa chặt đầu xuống, cười nói: "Dậy rồi à? Mau đi đánh răng rửa mặt đi, dưới bếp bẩn lắm, làm dơ đồ của con thì sao đây? Mẹ đang nấu món cháo tôm mà con thích này!"
Tay bà đầy máu ếch, nhưng trên mặt lại là nụ cười hì hì, khắp người đầy mùi tanh. Tôi nghĩ có thể là chính bà muốn ăn, cho nên không hỏi nữa.
Đến khi tôi rửa mặt xong quay lại bếp, con ếch kia đã bị ném vào thùng rác, mà trứng ếch cũng không thấy đâu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT