Tuy rằng Lý Tô biết như vậy là không đúng, nhưng ông trời à, sao ông có thể bởi vì vậy mà trừng phạt cô như thế chứ?

Cô nghĩ cả đời mình còn chưa làm chuyện xấu gì hết mà? Ông trời ơi, sao ông có thể đùa cợt với cô như vậy chứ?

Tạ Quế Hoa nổi giận đùng đùng gọi Lý Chí Quân rời giường, quả nhiên bà thấy được Lý Chí Quân ngáy khò khò ngủ ở trên giường.

Bà tức khắc tức giận đến cực điểm, bà xông lên trước nhéo vào eo Lý Chí Quân một cái.

Việc này không phải bình thường không xảy ra. Con trai của bà dù có ngỗ nghịch ra sao nhưng vẫn không dám động thủ với bà.

Bà đâu nghĩ rằng một lần sẽ thất sách, vậy mà anh dám trực tiếp đẩy bà ngã xuống mặt đất.

Sức lực lớn này, suýt nữa làm cho cái eo già của bà bị gãy. Bà nằm trên mặt đất, mãi vẫn không dậy nổi, chỉ có thể không ngừng rên rỉ ở chỗ đó.

Mà lúc này Lý Tô đã hoàn toàn ngu người.

Khi Tạ Lan Hương mang theo bọn trẻ về nhà, phát hiện mẹ chồng nhà mình bị đỡ lên trên giường của mình. Mà chồng của mình, im lặng rụt đầu ngồi ở trên ghế.

Tạ Quế Hoa vẫn luôn miệng chửi bới, không có một câu lời hay.

Tuy rằng ngày thường Tạ Lan Hương kiến thức qua công phu mắng chửi người của Tạ Quế Hoa, nhưng thường là đối với người ngoài, rất ít khi bà mắng người trong nhà thậm tệ đến thế.

Cô ấy lập tức hơi nghi hoặc, rốt cuộc Lý Chí Quân làm cái gì, chọc đến Tạ Quế Hoa mắng anh như vậy.

Những lời như “Lợn chết, trâu chết, người chết nhiều như vậy rồi, tại sao mày còn chưa chết quách đi?” còn nói ra được sao?



Nhưng mà dường như sau khi Tạ Lan Hương tiến vào phòng, Tạ Quế Hoa lập tức ngậm miệng.

Khi không có ai thì bà mắng như thế nào đều được. Con dâu và cháu trai đã trở lại, bà vẫn phải cố kỵ mặt mũi con trai mình một chút.

Thật ra mắng lâu như vậy, sự tức giận của Tạ Quế Hoa cũng biến mất gần như không còn. Đặc biệt là khi bà mắng, Lý Chí Quân vẫn luôn cúi đầu không nói một lời nào, đại khái cũng là biết sai rồi. Hơn nữa, cuối cùng còn ôm mình lên trên giường, cũng xem như là có chút lương tâm.

Nhưng mà sức lực đẩy kia cũng thật là lớn, bà nằm lâu như vậy rồi, eo vẫn còn hơi đau đớn.

Tạ Quế Hoa nhớ đến cơ thể mình, bà vừa động đậy thì eo đau đến nỗi bà ta lập tức nhe răng trợn mắt: “Quân Tử à, con còn không ôm mẹ về nhà sao?”

Vốn dĩ nội tâm Lý Tô hoảng loạn, nghe thấy Tạ Quế Hoa kêu người, ngay từ đầu không phản ứng lại đó là gọi mình. Vì thế Tạ Quế Hoa nâng cao giọng, gọi một lần nữa.

Thật ra tiếng địa phương này cũng không khó hiểu nhiều lắm. Lý Tô ngồi ở chỗ kia nghe Tạ Quế Hoa mắng một hồi lâu, cũng nghe hiểu không ít. Cô cũng hiểu rõ, Quân Tử đó chính là gọi cô. Sau đó là ý muốn cô ôm Tạ Quế Hoa trở về.

Đến bây giờ Lý Tô vẫn chưa hiểu rõ rốt cuộc chuyện gì xảy ra, nhưng nghĩ là Tạ Quế Hoa bị thương do mình, cuối cùng cô khom lưng ôm Tạ Quế Hoa kiểu công chúa.

Đây là một sự kinh hách khác.

Lúc ấy khi đẩy Tạ Quế Hoa xuống mặt đất, nhìn Tạ Quế Hoa vẫn luôn thống khổ rên rỉ. Cô vốn định nâng người dậy là tốt rồi, kết quả cô nhẹ nhàng ôm người ta lên.

Đến bây giờ cô vẫn chưa hiểu rõ, tại sao sức lực của mình trở nên lớn như vậy.

Ôm Tạ Quế Hoa ra khỏi phòng, Lý Tô hơi há hốc mồm. Căn bản cô không biết Tạ Quế Hoa sống ở nơi nào, nên đưa người đến chỗ nào đây?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play