Biết rõ đối phương không biết chữ nhưng lại bắt nàng ta đọc thuộc kinh Phật, không biết phải đọc thuộc đến năm nào tháng nào mới hết hòm sách kia?Nếu Hoàng hậu nương nương ở trên trời có linh, chắc hẳn cũng sẽ rất vui mừng!Nghe thấy Lưu ma ma cảm khái, Minh Huyên thầm nghĩ, chuyện gì có gì kỳ quái chứ? Tục ngữ thường nói, nếu nam nhân đáng tin thì heo mẹ cũng có thể leo cây! Thà tin trên đời này có ma chứ đừng tin mồm miệng của nam nhân! Coi những lời ngon tiếng ngọt khi tình nồng là thật, chẳng phải là kẻ ngốc sao?“So đo với kẻ ngốc chỉ có thể là kẻ ngốc!” Khi Dận Nhưng đang lén lút hỏi đã hả giận hay chưa, Minh Huyên ngạc nhiên nói.

Vừa dứt lời, nàng đã nghi hoặc nói: “Mỗi ngày điện hạ đều có nhiều chuyện phải làm, phải học tiếng Mông, tiếng Hán, còn phải đọc thuộc thơ Đường thơ Tống, thế mà vẫn có tâm tư nhiều chuyện?”“Nhiều chuyện là gì vậy?” Dận Nhưng nghiêng đầu hỏi: “Là câu nói trong Kinh Dịch sao?”Minh Huyên bị nghẹn họng, dưới ánh ánh mắt tò mò của thái tử, nàng vẫn giải thích cho cậu bé cách giải thích thông thường nhất của nhiều chuyện.

Đầu óc Dận Nhưng quay vòng, nhưng vẫn có thể ghi nhớ những từ ngữ mới mình mới nắm giữ.

Năm mười hai tuổi, bởi vì bị bệnh nên Nạp Lan Dung Nhược đã bỏ lỡ kỳ thi đình, kỳ thi mùa xuân lần này chỉ cần bổ sung thi Đình, cuối cùng đạt được thành tích là đứng thứ bảy trong đệ nhị giáp.

Tào Dần không nhịn được mỉm cười cảm thán ngay trước mặt Khang Hy: “Vốn tưởng rằng chỉ cần dựa vào mặt mũi của Dung Nhược, ít nhất cũng có thể là Thám Hoa lang đấy!”Khang Hy nghe vậy cũng không nhịn được bật cười, mặt mũi của Dung Nhược thực sự có thể xứng với Thám Hoa Lang, nhưng hắn phải suy xét rất nhiều thứ, Dung Nhược lại là người mà mình ngưỡng mộ nên phải đè x uống một chút, tên tuổi nằm trong mười người đứng đầu đã là tốt lắm rồi.

Thậm chí còn bởi vì Nạp Lan Minh Châu mà Nạp Lan Dung Nhược mơ hồ bị đồn đãi là đệ nhất tài tử của Đại Thanh!“Tào thị vệ, ngươi thật nhiều chuyện! Nếu ngươi đi thi khoa cử, có thể đứng thứ mấy?” Dận Nhưng tò mò hỏi.

Tào Dần bị thái tử hỏi, nhưng lại không dám nói dối ở trước mặt Hoàng thượng, nếu là mấy năm trước, hắn ta đương nhiên sẽ tự tin không thua kém gì người khác, nhưng mấy năm nay làm ngự tiền thị vệ, hắn ta ít nhiều cũng hơi lơ là sách vở.

Bây giờ luận về học vấn, hắn ta đương nhiên không thể sánh bằng Nạp Lan Dung Nhược.

“Thế nào là nhiều chuyện?” Nhìn thấy vẻ mặt của Tào Dần, Nạp Lan Dung Nhược đứng bên cạnh nở một nụ cười dịu dàng với thái tử, nhẹ nhàng hỏi.

Dận Nhưng nghiêng đầu nhìn Nạp Lan Dung Nhược, vẻ mặt hiếu kỳ hỏi: “Nạp Lan thị vệ không biết ư?” Nạp Lan thị vệ bác học đa tài thế mà lại không biết?Di mẫu nói bản thân mình kiến thức hạn hẹp, quả nhiên là khiêm tốn! Không hiểu tại sao nhưng Dận Nhưng vẫn có chút kiêu ngạo!“Nô tài không biết, mong thái tử điện hạ giải thích nghi hoặc.

” Nụ cười rạng rỡ trên mặt Nạp Lan Dung Nhược không hề thay đổi, tiếp tục nói.

Dận Nhưng ngồi trên đùi Khang Hy, quay đầu lại nói: “Cô không nói cho ngươi, ngươi thử đoán xem?”“Ha ha ha! Ngươi cũng có ngày hôm nay.

” Tào Dần không nhịn được bật cười.

Khang Hy sờ sờ bím tóc nhỏ của thái tử bảo bối, cười nói: “Bảo Thành nói cho Nạp Lan thị vệ nghe đi! Nể mặt hắn giúp con giải quyết nhiều câu hỏi trong quyển sách nhỏ như vậy?”“Chính là… Chính là… Không làm chuyện của mình mà chỉ thích lo chuyện bao đồng, lan truyền tin tức, nói bậy khắp mọi nơi và nói xấu người khác!” Dận Nhưng thở dài, sầu não nói.

Khi biết nhiều chuyện có nghĩa như thế này, cậu bé còn rất buồn bã, dù sao cũng là di mẫu nói cậu bé nhiều chuyện trước.

Nhưng sau đó di mẫu lại nói, thích náo nhiệt là bản tính của con người, chỉ cần không nghe sai đồn sai, không suy đoán linh tinh và nói bậy khắp nơi thì nó sẽ không có nghĩa xấu, mà chỉ là một lời trêu chọc.

.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play