Ngự Hàn nhét bức Quan Công về, lại thò tay vào balo lục lọi.

Trong lúc đó Tạ Tư Hành cứ nhìn y chằm chằm, chỉ sợ y sẽ lấy ra món đồ kinh khủng nào đó.

Nhưng Ngự Hàn cất tranh Quan Công rồi lại lấy ra một đống tranh còn đông đủ hơn cả thần minh tụ họp, bày từng cái một trước mặt Tạ Tư Hành.

“… Đây là?” Tạ Tư Hành nhìn lướt qua đống tranh, chau mày bày tỏ nội tâm hoang mang của mình.

Ngự Hàn nhăn mặt: “Sao, khó hiểu lắm à?”

Y lấy tay đập đập lên tranh, nghe giọng như sắp đi choảng nhau: “Cầu hôn!”

Tạ Tư Hành: “…”

Nghe thấy hai chữ “Cầu hôn”, trong mắt Tạ Tư Hành lóe lên vẻ ngạc nhiên, sau đó nhanh chóng chìm vào một khoảng trầm lặng.

Hắn nhìn Ngự Hàn thật sâu, nuốt hết những lời định nói trở vào, chỉ nói một câu sâu xa: “Thì ra là thế.”

Tạ Tư Hành ngừng lại một lát rồi hỏi: “Sao em lại muốn làm vậy?”

“Không phải hôm đó anh muốn lắm rồi à.” Ngự Hàn hất cằm, lời ít ý nhiều: “Thấy người khác cầu hôn.”

Tạ Tư Hành nhíu mày: “Tôi… muốn?”

Hắn bắt đầu nhớ lại, rốt cuộc ngày đó hắn đã thể hiện như thế nào mới có thể khiến Ngự Hàn hiểu nhầm mình đang ngưỡng mộ người khác.

Ngự Hàn cưng chiều nói: “Đừng chối nữa, anh không cần che giấu bản thân trước mặt tôi.”

Lúc ấy Tạ Tư Hành nhìn cảnh tượng kia tới xuất thần, Ngự Hàn liếc mắt là nhận ra ngay hắn cũng muốn kiểu cầu hôn trang trọng như vậy.

Ngự Hàn khéo hiểu lòng người, tất nhiên phải thỏa mãn nguyện vọng nhỏ nhoi của hắn.

Mà ngày đó lấy được chân kinh từ người đi trước, Ngự Hàn đã biết mình nên làm như thế nào.

Lúc nghe thấy câu “Dồn hết tâm huyết, có phong cách riêng, còn phải thật chân thành”, trong lòng Ngự Hàn lập tức lóe lên ý tưởng.

Y đã chuẩn bị thật lâu, sắp xếp nghi thức y cho là đặc biệt nhất cho Tạ Tư Hành, cũng là nghi thức trang trọng nhất, nghiêm túc nhất: Bái lạy trời đất, dâng kính thần minh.

Nhưng vấn đề là Ngự Hàn không biết lúc cầu hôn cần lạy vị thần nào, cho nên để an toàn, cứ mỗi một vị thần y lại mua một bức tranh, đến lúc đó lấy ra bái lạy.

Ngự Hàn còn giải thích lý do chuẩn bị tranh Quan Công: “Lúc chuẩn bị không để ý, tiện tay bỏ vào luôn, không có ý muốn chọc giận anh.”

Chẳng qua dù có liên quan tới thần minh hay không, chỉ cần được y cúi lạy thì đều phải chúc phúc cho y và Tạ Tư Hành.

Ngự Hàn tự tán thưởng suy nghĩ tuyệt diệu này của mình, chắc chắn nghi thức hoàn hảo không chút tì vết như y suy tính là nghi thức đầu tiên từ trước tới nay!

Tạ Tư Hành ừ khẽ: “Tôi biết rồi.”

Có thể để Ngự Hàn tự hạ mình giải thích cho hắn cũng là chuyện khó gặp.

Hắn thoáng dừng lại, nói: “Vì mang những thứ này mà em đeo balo đi cả ngày?”

Ban đầu còn không chịu cho hắn nhìn, làm hắn tưởng bên trong cất giấu báu vật gì.

Vậy mà toàn là mấy bức tranh và những món đồ vặt vãnh kỳ lạ.

Tạ Tư Hành không nén nổi cười, lại không biết nên hình dung tâm trạng phức tạp lúc này của mình như thế nào.

Không ngờ y với Ngự Hàn lại tâm linh tương thông tới thế.

Ngự Hàn hừ một tiếng: “Đã nói là bất ngờ rồi, để cho anh nhìn thì còn ý nghĩa gì.”

“Đừng lề mề nữa.” Ngự Hàn châm b3 que hương nhét vào tay Tạ Tư Hành: “Còn lề mề sẽ bỏ lỡ giờ lành.”

Y vất vả chọn ngày lành tháng tốt, còn đợi đến lúc chập tối cũng chỉ để làm chuyện lớn.

Trong tay Tạ Tư Hành đột nhiên có thêm ba nén nhang, hương khói mờ ảo trắng đục uốn lượn bay lên làm nhòa đi nét mặt hắn, không thấy rõ trên mặt hắn có phải có nụ cười dịu dàng hay không.

Hắn cụp mắt nhìn ba nén nhang dài mỏng trong tay.

Đời này Tạ Tư Hành chưa từng cầu thần bái Phật.

Hắn không phải loại người ký thác toàn bộ hi vọng vào thần Phật, những điều hư vô mờ mịt ấy không phải tín ngưỡng có thể cứu vớt hắn, cũng như một người rơi xuống nước lúc sắp chìm vào đáy biển không muốn nắm chặt sợi dây thừng.

Tạ Tư Hành không tin trên đời này có thần có thể cứu vớt người đau khổ, bằng không vì sao hắn lại hãm sâu vào vũng bùn luân hồi vô tận, không mảy may nhìn thấy tia nắng bình minh.

Tạ Tư Hành nhìn Ngự Hàn, y còn đang chờ hắn cùng hoàn thành nghi lễ trang nghiêm.

Ở đường chân trời giáp mặt thành phố, sau bả vai gầy của Ngự Hàn, ánh sáng rọi qua khe hở mây vươn tới, phản chiếu bức tranh đậm màu trên mặt sông, đến cả tim hắn cũng trở nên chậm chạp, muốn khiến thời gian mãi dừng lại ở giây phút này.

Tạ Tư Hành bỗng nhận ra, tia sáng phá tan bóng tối mà hắn muốn thật ra đã sớm ở bên cạnh hắn.

Từ ánh bình minh đến ráng chiều trải xuống đều như một ngọn lửa dập mãi không tắt, ngay cả khi ở trong đêm tối vô tận vẫn cháy phừng phực.

“Còn đứng đó làm gì?” Ngự Hàn nhíu mày hỏi: “Có phải anh không muốn làm lễ không?”

“Không phải.” Tạ Tư Hành hoàn hồn, nói: “Bắt đầu đi.”

Lúc này Ngự Hàn mới hài lòng: “Vậy anh đọc theo tôi, trên có Chư Thiên Thần Phật, Hoàng Thiên Hậu Thổ làm chứng, Ngự Hàn bằng lòng nên duyên bạc đầu với Tạ Tư Hành, sống chết có đôi, may rủi tương trợ, phúc họa bên nhau, giúp nhau lúc hoạn nạn. Kẻ nào phiền đến người của tôi tất sẽ chết!”

“…”

Tạ Tư Hành: “Ngự Hàn?”

Ngự Hàn: “Đứng đó làm gì, đọc đi!”

Tạ Tư Hành im lặng hồi lâu, lẳng lặng nhìn mặt Ngự Hàn.

Cuối cùng dưới sự cố chấp của y, hắn khó hiểu đọc hết lời thề đã bị Ngự Hàn xuyên tạc, còn uống cạn một chén rượu kê cay nồng.

Nhìn Ngự Hàn vui vẻ cắm nhang vào lư hương y mang tới, Tạ Tư Hành nghĩ, chỉ cần Ngự Hàn vui là được, không cần phải để ý tới sống chết của hắn.

“Được rồi.” Ngự Hàn nói: “Kết thúc buổi lễ!”

Y nói xong còn quay lại cười nói với Tạ Tư Hành: “Sao hả, bất ngờ chưa?”

Lúc này Tạ Tư Hành đã thoát khỏi bóng tối, cười nói: “Ừ, đâu chỉ là bất ngờ.”

Còn có thể xưng là chuyến đi mạo hiểm nhất cuộc đời, suốt kiếp không thể nào quên.

Thấy Tạ Tư Hành thích nghi lễ mình chuẩn bị, Ngự Hàn đắc ý cười một tiếng, kiêu ngạo nói: “Tôi từng xem thường quần hùng, từng vung kiếm đấu phá thương khung, lấy máu nhuộm giang sơn, nhưng lại không địch lại nụ cười khuynh thành của anh!”

Khóe miệng Tạ Tư Hành cứng đờ, chần chờ nói: “… Đây cũng là một trong số các nghi thức?”

Ngự Hàn: “Không phải, đây là lời chân thành của tôi.”

Tạ Tư Hành thở phào, suýt nữa còn tưởng mình cũng phải đọc như thế.

Nghi thức Ngự Hàn chuẩn bị đã kết thúc, mặt trời phía xa dần lặn xuống, du thuyền lên đèn không biết từ lúc nào, rọi sáng một khoảng trời nho nhỏ.

Ngự Hàn híp mắt nói: “Tối rồi.”

Tạ Tư Hành khẽ ừ, ngắm cảnh mặt trời lặn một lát cùng Ngự Hàn, đột nhiên nhỏ giọng hỏi: “Em thích nơi này không?”

Ngự Hàn: “Anh đang nói du thuyền à? Dù là anh lừa tôi đến nhưng vẫn thích.”

Dù sao cũng do Tạ Tư Hành chăm chút thiết kế cho y, rất vừa ý Ngự Hàn.

Y lười biếng tựa vào lan can, gió sông thổi bay tóc trên trán, để lộ đôi mắt trong veo thấy đáy.

“Nếu có thể đi một vòng đến đại dương bao la thì tốt biết mấy.” Ngự Hàn nhìn ra xa: “Du thuyền do giám đốc Tạ bỏ một khoản tiền khổng lồ không nên chỉ đi vòng trên sông.”

Tạ Tư Hành ừ một tiếng: “Em muốn đi ngắm biển à?”

Ngự Hàn: “Ừ.”

Y ứng tiếng xong lại nhớ ra gì đó, nghiêng đầu nhìn Tạ Tư Hành, thong thả nói: “Nếu anh không muốn thì…”

“Nếu em muốn, tôi sẽ đi với em.” Tạ Tư Hành ngắt lời y, quay đầu nhìn lại.

Ngự Hàn ngắm nghía hắn một lát, nở nụ cười nghiền ngẫm: “Anh không sợ nữa à?”

Tạ Tư Hành cũng cười: “Hình như em hiểu nhầm tôi hơi nhiều.”

“Chẳng lẽ không phải?” Ngự Hàn nhướng mày: “Ngày đó anh rơi vào bể phải nhờ tôi kéo lên.”

Nhắc tới chuyện này, Tạ Tư Hành chỉ thấy bất đắc dĩ: “Không phải em đẩy tôi xuống ư?”

Ngự Hàn khựng lại: “Lỡ tay mà thôi.”

Một lần sẩy tay của y khiến Tạ Tư Hành bị bệnh mấy ngày.

Có lẽ Ngự Hàn cũng nhớ tới chuyện ấy, cho nên không nói nữa.

Hai người lẳng lặng ngắm cảnh sông thêm một lát.

Gió trên mặt sông dần trở lạnh, Ngự Hàn lại không hề thấy gì, chỉ đột ngột cất tiếng: “Mà thật ra anh không cần phải lo.”

Y không quay lại, cũng không nhìn Tạ Tư Hành, chỉ trông ra xa, thản nhiên nói: “Chúng ta vừa ăn thề, dù anh rơi xuống biển tôi cũng sẽ cứu anh lên.”

Tạ Tư Hành nao nao.

Ngự Hàn nói tiếp: “Có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, nếu Ngự Hàn này đã quyết chung hoạn nạn với anh thì sẽ không bao giờ bỏ mặc anh, đây là điều mà người đàn ông như tôi phải làm.”

“Tôi là người biết giữ lời, cho nên anh có thể yên tâm giao cho tôi, chắc chắn tôi sẽ không phụ lòng anh. Dù sao anh có đốt đèn lồng cũng khó mà tìm được người đàn ông tốt đầu đội trời chân đạp đất như tôi.”

Ngự Hàn chỉ lo nói, không phát hiện ánh mắt Tạ Tư Hành nhìn mình càng lúc càng nóng cháy, hệt như muốn hút y vào cùng chìm xuống.

Nhân cơ hội hiếm có ngày hôm nay, Ngự Hàn có mấy lời muốn thổ lộ, đang định nói tiếp, trời đất bỗng quay cuồng, lúc bình tĩnh lại, y đã bị Tạ Tư Hành ôm vào ngực.

Ngự Hàn sửng sốt một lát rồi nhanh chóng phản ứng.

Yes! Giống hệt như trong tưởng tượng!

“Cảm động vậy à?”

Bên ngoài Ngự Hàn tỏ ra khó hiểu, thật ra là cực kỳ đắc ý, y biết mà, không ai có thể giữ vững tỉnh táo quá ba phút dưới thế tấn công mãnh liệt của y.

Tạ Tư Hành ôm Ngự Hàn vào ngực, cánh tay siết quanh eo y, dùng sức ấn trước người mình, cằm chống vào hõm vai y.

Hắn rầu rĩ ừ một tiếng.

Sau khi Ngự Hàn nói ra mấy lời kia, nhịp tim hắn nhanh đến bất thường, thậm chí còn nóng lên.

Ngự Hàn rất hưởng thụ kiểu ôm người đẹp vào lòng thế này, nhưng ôm một hồi y lại thấy sai sai.

Ánh đèn bên bờ sông chập chờn, xung quanh chỉ có tiếng hít thở rõ ràng, mà Tạ Tư Hành ghé vào tai y phả từng hơi thở, vừa trầm vừa nặng.

Hắn ôm y rất chặt, chặt đến mức như muốn Ngự Hàn hòa cùng một thể với mình, dù bây giờ thế giới hủy diệt cũng sẽ không buông ra.

Cảm giác xa lạ dần lan rộng trong lòng, Ngự Hàn nhíu mày, bàn tay khẽ vỗ lên lưng Tạ Tư Hành: “Này, anh không sao chứ?”

Tạ Tư Hành trầm giọng: “Ngự Hàn, em biết mình đang nói gì không?”

Ngự Hàn: “Nói thật chứ sao.”

Tạ Tư Hành bật cười: “Rõ ràng là đang tỏ tình.”

Ngự Hàn mắc nghẹn: “… Anh nói sao thì là vậy đi.”

Gã đàn ông cười khẽ, lập tức ôm chặt Ngự Hàn hơn.

Hai cơ thể ôm chặt lấy nhau dưới từng đợt gió lạnh, truyền hơi ấm lẫn nhịp tim cho nhau.

“Tôi cũng vậy.”

“… Cái gì?”

Tạ Tư Hành ghé vào tai y thì thầm: “Tôi nói là, tôi cũng vậy.”

Ngự Hàn ngẩn ra mấy giây, cả giận nói: “Dám cướp lời tôi, anh đã được tôi đồng ý chưa?!”

Y nói dài như vậy, Tạ Tư Hành lại dám cướp lời y!

Tay Tạ Tư Hành ôm lấy eo y, nắm lại dỗ dành, cười nhẹ: “Vậy để tôi nói lại.”

Ngự Hàn hừ một tiếng, tỏ ý nghi ngờ hắn.

Tạ Tư Hành mỉm cười, chậm rãi nói: “Có lẽ tôi chưa từng nói với em, trước khi gặp được em trong quãng luân hồi dài dằng dặc, tôi đã gặp được rất nhiều người đến từ dị giới như em.”

Giọng hắn trầm thấp như đang kể lại một câu chuyện cũ, đầu ngón tay mân mê gáy Ngự Hàn: “Tôi đã gặp vô vàn linh hồn kỳ quái muôn hình muôn vẻ, lại không có ai đặc biệt như em. Đặc biệt tới mức đủ để khiến thế giới phải phai mờ trước em.”

“Tôi bắt đầu tò mò về em, muốn tìm hiểu em, cũng muốn biết mục đích của em khi tới đây. Ban đầu tôi đã từng nghi ngờ, nhưng càng tới gần em, tôi càng bị em thu hút, thậm chí sau này tôi đã nghĩ rất nhiều lần trên thế giới này sao lại có người tốt như em, tốt đến mức làm người ta muốn giấu em đi.”

“Những lời em vừa nói tôi cũng có thể làm được, mà em chỉ cần là chính mình, tỏa sáng như mặt trời, tôi nguyện mãi làm biển mây bay quanh em.” Hắn ngậm lấy vành tai Ngự Hàn, khàn giọng nói: “Tôi thuộc về em. Ngự Hàn, tôi yêu em.”

Đột nhiên bên bờ có vô số pháo hoa bắn lên, tựa như có du khách nào đó đi đến bờ sông châm pháo.

Tiếng pháo hoa bay lên nổ tung trên không trung xen lẫn với tiếng cười nói vui vẻ ven bờ lại không thể đả động Ngự Hàn.

Y trợn to mắt, nhất thời không tiêu hóa nổi lượng thông tin khổng lồ trong lời nói của Tạ Tư Hành.

“Anh…”

Tạ Tư Hành lại không để y nói tiếp, nghiêng người ngậm lấy môi y, đồng thời nuốt những lời y chưa kịp nói vào miệng.

Không biết bắt đầu từ lúc nào, cũng không biết khi nào mới kết thúc, bọn họ hôn từ ngoài boong tàu tới trong khoang thuyền, Ngự Hàn bị hắn khống chế, nhận lấy từng đợt hôn dày như mưa rơi.

Ngự Hàn vẫn chưa quen lắm, cũng không thông thạo các loại kỹ năng, trước đây đều là Tạ Tư Hành nhường y, bây giờ hiển nhiên biến thành Tạ Tư Hành chủ động hôn.

Nụ hôn tàn phá còn hơn bão tố khiến Ngự Hàn không thở nổi, chỉ có thể bị động để hắn dẫn dắt.

Cơ thể Tạ Tư Hành nóng như bàn ủi, hắn hôn y thật sâu, bọn họ từ boong tàu đến khoang tàu rồi lại tới trước cửa phòng nào đó, Tạ Tư Hành vừa mut m4t lưỡi y vừa mở cửa, nâng eo Ngự Hàn ôm vào trong phòng.

Mãi tới khi phần lưng chạm vào tấm nệm mềm mại, Ngự Hàn mới tỉnh táo khỏi cơn mê vì thiếu không khí.

“Chờ đã, Tạ Tư Hành… Anh vừa nói luân hồi gì?” Ngự Hàn th0 dốc, đôi mắt mờ mịt nhìn bóng người phía trên phủ xuống.

Cổ họng khô khốc như cá thiếu nước, đôi mắt lại ướt át sũng nước, lóe lên tia sáng mờ ảo.

Mắt Tạ Tư Hành tối sầm, cúi người hôn khẽ lên nốt ruồi nhỏ trên yết hầu y.

“Như em nghe thấy.”

Ngự Hàn ngơ ngẩn, thì ra còn có bug lớn hơn vụ y xuyên nhầm sách!

Đệt, nếu báo cáo việc này cho cục xuyên sách thì có thể nhận được bao nhiêu thành tựu đây.

Chẳng qua suy nghĩ này chỉ kịp lóe lên trong đầu, thậm chí còn chưa kịp hứng thú thì y đã bị những cái vu0t ve của Tạ Tư Hành làm mất đi khả năng suy nghĩ.

Cảm giác quen thuộc ùa lên, y cảm nhận thế tiến công dữ dội hơn hẳn trước đây của Tạ Tư Hành.

Nhưng bây giờ y đã không thể suy nghĩ vì sao Tạ Tư Hành lại trở nên như vậy, dây cung kéo căng trong lòng đứt phựt, y khàn giọng nói: “Chẳng trách…”

“Chẳng trách gì?”

“Chẳng trách… Bọn họ làm nhiệm vụ thất bại nhiều lần như vậy, ưm.” Ngự Hàn híp mắt: “Thì ra là vậy.”

Trong bóng tối không thấy rõ vẻ mặt Tạ Tư Hành, lại có thể cảm nhận rõ nhiệt độ và âu yếm của hắn, còn có tiếng cười khẽ.

“Dù không phải vì vậy, bọn họ cũng không thành công được.”

Ngón tay Tạ Tư Hành thuận đường luồn vào, mười ngón đan xen, chiếc giường đơn lún sâu.

Hắn khàn giọng: “Tôi nói rồi, tôi thuộc về em.”

Dù là quá khứ hay tương lai đều sẽ không thay đổi.

Ngự Hàn hừ khẽ, cũng không biết nghe được hay không.

Nhưng y vẫn không nén nổi tò mò: “Vậy nên… thật ra anh biết rõ từng phần kịch bản?”

“Ừ, tôi còn biết…” Tạ Tư Hành ghé vào tai y, ẩn giấu ý nồng: “Bây giờ đã đến kịch bản động phòng.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play