Hai người trong cuộc đang ngọt ngào không thôi, Tạ Tư Hành chau mày nhìn hồi lâu mới làm như không có việc gì dời mắt.

“Đi dạo tiếp không?”

Tạ Tư Hành quay đầu hỏi, lại đối diện với đôi mắt trong trẻo của Ngự Hàn.

Ngự Hàn dùng kinh nghiệm yêu đương có hạn của mình để lý giải biểu cảm phức tạp trên mặt Tạ Tư Hành từ lúc hắn bắt đầu nhìn chằm chằm.

Y lờ mờ nhận ra Tạ Tư Hành đang bị cảnh cầu hôn dao động, vì vậy mới nhìn tới xuất thần.

Nhớ tới lúc người đàn ông đeo chiếc nhẫn vào tay cô gái cùng vẻ vui mừng bất ngờ trên mặt cô, Ngự Hàn đã chắc mẩm trong lòng.

Thì ra Tạ Tư Hành thích những điều này.

Ngự Hàn trầm ngâm suy nghĩ.

Mãi tới khi Tạ Tư Hành nghiêng đầu, Ngự Hàn mới làm như không dời mắt đi, nói: “Ừ, đi dạo thêm một lát.”

Bọn họ vừa ra khỏi phòng ăn, Ngự Hàn ăn quá nhiều, bây giờ đi dạo một vòng cho tiêu cơm.

Cả hai đi dọc trên đài thủy tinh chưa được mấy bước, người đàn ông kia đã nhanh chóng phát hiện ra Ngự Hàn và Tạ Tư Hành cách đó không xa.

Người đàn ông nghiêng đầu nói gì đó với cô gái, chủ động tiến lên chào hỏi bọn họ.

“Anh Hàn.” Văn Chiêu cười nói: “Lâu rồi không gặp.”

Ngự Hàn đi lại gần mới phát hiện mình có quen biết người này.

Trước đó Kiều Lam và Phương Kỷ Minh đưa y đi làm quen không ít bạn mới, trong bữa tiệc lần trước y đã gặp mặt người tên Văn Chiêu này, cũng từng nói chuyện mấy câu.

Ngự Hàn nhớ ra, gật đầu nói: “Đúng là lâu rồi, không ngờ cậu cũng ở đây.”

Ngày nào y cũng bận làm việc, lâu rồi chưa đi tụ họp với đám Kiều Lam, đến cả số lần tới câu lạc bộ đua xe cũng ít hẳn, thậm chí Kiều Lam còn nói muốn chạy tới công ty bắt cóc y.

Văn Chiêu cười nói: “Giám đốc Tạ không nói với cậu à, tôi định cầu hôn vào hôm nay, chỉ có điều thời gian đặt trước gặp ít vấn đề, lại nhất định phải vào ngày hôm nay, cũng may giám đốc Tạ nhường khoảng sân phía ngoài này cho bọn tôi… À quên, tôi chưa kịp cảm ơn giám đốc Tạ.”

Tạ Tư Hành thản nhiên nói: “Việc nhỏ.”

Ngự Hàn chau mày nhìn Tạ Tư Hành.

Sao nghe như mấy người bọn họ không phải là hạng khách xoàng vậy?

Văn Chiêu cầu hôn xong còn phải hẹn hò, trò chuyện mấy câu với Ngự Hàn rồi dẫn bạn gái rời đi.

Có nhân viên tới thu dọn hiện trường, Ngự Hàn híp mắt nói: “Ý gì đây?”

“Tôi bao toàn bộ bốn mươi lăm tầng.” Nếu đã bị phát hiện, Tạ Tư Hành chỉ có thể thừa nhận: “Cậu chủ nhà họ Văn nói là bạn em, nên tôi tặng không gian phía ngoài cho cậu ta.”

Chẳng trách trừ bọn họ ra thì không có ai khác.

Chẳng qua đây là lần đầu Ngự Hàn biết có kiểu bao trọn thế này, nghi ngờ nói: “Vậy ý nghĩa là gì?”

Nhìn Ngự Hàn không biết gì, Tạ Tư Hành thoáng im lặng, nghiêng đầu nói: “Em không biết thật?”

Ngự Hàn ừ một tiếng, hỏi: “Ngoài yên tĩnh hơn thì còn gì nữa đâu?”

Tạ Tư Hành nghe vậy, cụp mắt quan sát nét mặt y.

Có lẽ Ngự Hàn không biết thật, ngẩng mặt lên nhìn hắn chờ câu trả lời.

Yết hầu Tạ Tư Hành trượt đi, ánh mắt nhìn y cũng càng lúc càng sâu.

Cuối cùng hắn không nhịn được nữa, bàn tay khẽ dùng sức kéo Ngự Hàn tới gần.

Mùi hương ngập tràn tính xâm lược ùa tới, hắn cúi người chạm lên môi Ngự Hàn.

Hơi thở nóng rực quấn lấy nhau, chỉ trong thoáng chốc đã tách ra.

“Còn có thể nhân lúc không có ai để làm vậy với em.”

Tạ Tư Hành lui ra sau, nói nhỏ: “Bây giờ đã biết chưa?”

Ngự Hàn ngẩn một lúc, sau đó lập tức phản ứng.

Dù trái tim khẽ rung động nhưng trên mặt vẫn tỏ ra không thèm quan tâm: “Chỉ vì thế?”

Tạ Tư Hành cười nói: “Ừ, chỉ vì thế.”

Hắn và Ngự Hàn đều có công việc riêng, thời gian ở bên nhau đã ít lại càng thêm ít, đương nhiên không thích khoảng thời gian riêng tư bị những người những việc không quan trọng làm phiền.

“Vậy thì nguyện vọng của anh thất bại rồi.” Ngự Hàn hừ cười, lười biếng hất cằm, ra hiệu cho Tạ Tư Hành nhìn nhóm nhân viên “Xem như chúng tôi không  tồn tại” thu dọn cánh hoa hồng và nến bên cạnh.

Chỗ nào cũng là người.

Tạ Tư Hành: “…”

Hắn bất đắc dĩ mỉm cười, ấn lòng bàn tay ấm áp lên khóe miệng Ngự Hàn đang cười trên nỗi đau của người khác: “Đi thôi.”

Bọn họ đi dạo thêm một lát, mãi tới khi Ngự Hàn thấm mệt mới đề nghị về nhà.

Đương nhiên Tạ Tư Hành không ý kiến gì, đi cùng Ngự Hàn rời khỏi đây.

Trên đường đi Ngự Hàn im lặng hơn lúc đến nhiều, Tạ Tư Hành cũng không chủ động nói chuyện.

Cả hai đều tỏ ra như thường, thật ra bụng đầy tâm sự lại ăn ý không nói ra miệng.

Ngự Hàn có tâm tư riêng, cho nên quên mất tối qua mình ngủ chung với Tạ Tư Hành, chuyển hướng định quay về phòng mình.

Một bàn tay sau lưng vươn ra ôm ngang y, giọng nói trầm thấp vọng tới: “Đi đâu?”

Ngự Hàn hoàn hồn, đầu tiên là cúi đầu nhìn bàn tay trên eo, sau đó mới sực nhớ.

À, đêm đến Tạ Tư Hành không có y sẽ không ngủ được.

Nghĩ đến đây, y cưng chiều mờ ám nói: “Biết rồi, lên giường chờ tôi.”

“…”

Tạ Tư Hành không biết nói gì với giọng điệu trăng hoa của y, tay véo nhẹ lên đường cong eo dẻo dai, cười nói: “Ừ, tôi chờ em.”

Câu nói mập mờ khiến Ngự Hàn nhớ lại tối qua.

Một vài hình ảnh xấu hổ lóe lên, trong đó còn kèm theo ánh mắt nóng cháy của Tạ Tư Hành và tiếng r3n rỉ của mình làm Ngự Hàn bỗng thấy căng thẳng: “À ừ, đi tắm đi!”

Y đẩy Tạ Tư Hành, quay người bước nhanh vào phòng tắm.

Tạ Tư Hành đứng đó, đôi mắt đen như mực nhìn bóng lưng vội vàng của y, khóe miệng khẽ nhếch lên.

Chờ đến lúc cả hai tắm xong phần mình, thời gian không còn sớm.

Ngự Hàn vừa nằm xuống giường, tay Tạ Tư Hành đã tự động ôm lấy, siết chặt y vào trong ngực.

Ngự Hàn vùng vẫy hai lần, phát hiện không tránh được cũng lười cử động.

Y nằm một lát, cằn nhằn nói: “Anh đổi cái giường lớn hơn đi được không?”

Ngủ sát nhau nóng muốn chết.

Mùa đông còn đỡ, nếu mùa hè còn ngủ sát nhau như vậy, Ngự Hàn nghĩ một lát, cảm thấy mình sẽ không chịu nổi hai người đàn ông mồ hôi đầm đìa ôm chặt nhau ngủ.

Tạ Tư Hành cúi đầu ngửi hương thơm lành lạnh trên người Ngự Hàn, nhỏ giọng nói: “Chật ư, tôi thấy vừa.”

Ngự Hàn định cãi vài câu, nhưng trong đầu bỗng lóe lên hình ảnh Tạ Tư Hành nhìn chằm chằm cảnh cầu hôn, lại nuốt ngược trở vào.

Y nhẫn nhịn nói: “Thôi, anh thấy vừa thì vừa.”

Nếu Tạ Tư Hành thích, vậy y sẽ thỏa mãn nguyện vọng nho nhỏ này cho hắn.

Ngự Hàn nói xong liền nhắm mắt chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, lại cảm thấy bàn tay trên người mình bắt đầu sờ chạm lung tung.

Tay Tạ Tư Hành ôm lấy y, đôi tay không nhẹ không nặng vu0t ve lưng y, cùng lắm chỉ quanh quẩn bên hông mà không luồn tiếp xuống dưới như đang nhẹ nhàng xoa bóp giúp Ngự Hàn, giữ nguyên lực độ, không sờ đến mức Ngự Hàn bốc lửa.

Ít nhất Ngự Hàn không có cảm giác bị mạo phạm, ngược lại còn cảm thấy Tạ Tư Hành xoa bóp dễ chịu, khiến cả cơ thể lẫn tinh thần thích thú.

Y đã bận rộn cả ngày, đêm nay còn đi dạo toàn bộ bốn mươi lăm tầng với Tạ Tư Hành, bây giờ rất mệt mỏi, mà hành động của Tạ Tư Hành làm dịu cơn mỏi mệt trên người y.

Ngự Hàn thầm nghĩ, cũng không biết rốt cuộc tay người này dùng để làm gì, sao cái nào cũng biết.

Y bối rối suy nghĩ, dần chìm vào những cái vu0t ve dịu dàng của Tạ Tư Hành, nhắm mắt ngủ thật say.

Nghe thấy hơi thở dần ổn định của người trong ngực, Tạ Tư Hành cũng dừng xoa bóp.

Ngự Hàn lúc ngủ cực kỳ tĩnh lặng, đôi mi dày rậm che khuất mắt, đến cả khí thế cũng khác hẳn ban ngày.

Người luôn uy phong mạnh mẽ thỉnh thoảng cũng sẽ có lúc ngoan ngoãn.

Tạ Tư Hành im lặng ngắm nhìn, nhịn không được siết chặt tay hơn.

Thật ra hắn không buồn ngủ lắm, trong đầu đều là những chuyện xảy ra trong ngày hôm nay.

Cầu hôn.

Tạ Tư Hành nhớ tới cụm từ xa lạ.

Dù hắn và Ngự Hàn đã là một cặp hợp pháp trên giấy tờ, nhưng thực tế là trước kia hắn và Lâm Hàn cưới nhau vì bị hãm hại, không chỉ không tổ chức tiệc rượu mà còn không có cả nghi thức.

Dù có thì cũng không liên quan gì tới Ngự Hàn.

Lúc Ngự Hàn đến, bọn họ đã thành một đôi, trước kia không thấy gì, bây giờ nghĩ lại chỉ thấy có lẽ đây là điều không công bằng với Ngự Hàn.

Hắn không cho Ngự Hàn một quá trình cần thiết từ cầu hôn, đính hôn đến kết hôn.

Với tính cách của Ngự Hàn, chắc hẳn y sẽ không nhớ tới những chuyện này, nếu không phải hôm nay đột nhiên nhớ đến, Tạ Tư Hành suýt nữa sẽ quên đi việc quan trọng ấy.

Nếu đã nhớ ra, Tạ Tư Hành không thể coi nhẹ được nữa.

Tạ Tư Hành chau mày, lát sau lại giãn ra.

Sau đó hắn ôm lấy Ngự Hàn ngủ thiếp đi.

***

Sáng hôm sau, Ngự Hàn tỉnh lại từ trong ngực Tạ Tư Hành.

Bọn họ ngủ cả đêm với tư thế này, vậy mà không hề cảm thấy khó chịu.

Ngự Hàn mới chỉ khẽ nhúc nhích, Tạ Tư Hành đã tỉnh, hắn thả tay ra, âm thanh khàn khàn đặc trưng của buổi sáng: “Không ngủ thêm lát nữa?”

Ngự Hàn dựng một ngón tay lên lắc lắc: “Không thích.”

Một ngày tuyệt vời bắt đầu từ tập thể dục buổi sáng.

Không gì có thể phá hủy ý chí dậy sớm vào mùa đông của y, dù là tổ ấm dịu dàng không được!

Ngự Hàn nhanh chóng nhảy xuống giường, đi vệ sinh cá nhân xong xuôi, sau đó không chờ Tạ Tư Hành mà đến phòng gym trước.

Tạ Tư Hành bật cười, cũng thong thả ngồi dậy.

Tập luyện trong phòng gym một tiếng, hai người đi ăn sáng.

Trên bàn cơm, Tạ Tư Hành vờ như vô ý nói: “Có lẽ đợt này tôi sẽ rất bận.”

Ý là thời gian ở chung với Ngự Hàn sẽ ít đi rất nhiều.

Ngự Hàn đang vùi đầu húp cháo, nghe vậy ngẩng đầu, thật thà nói: “Tôi cũng thế.”

Hai người nhìn nhau, nhận ra quyết tâm hiến dâng nhiệt huyết cho công việc trên nét mặt của nhau.

Chuyện đã nói xong, Tạ Tư Hành khẽ cười, không nói tiếp nữa, sau khi ăn sáng xong lại đích thân đưa Ngự Hàn tới công ty.

Dạo này Ngự Hàn quả thật rất bận.

Phi vụ hợp tác giữa y và Tần Châu Mục cực kỳ thuận lợi, nửa tháng trước đã đến thời kỳ mấu chốt tung ra thị trường, bằng không Tần Châu Mục sẽ không chạy tới thành phố A một chuyến.

Bọn họ bàn bạc xong chi tiết ngay trong ngày, sau đó Tần Châu Mục vội vàng chạy về, tiến hành kết nối với tổ đội phụ trách hạng mục trong công ty.

Từ đó về sau Ngự Hàn gần như ngâm mình trong công ty cả ngày, mỗi ngày nếu không phải giao lưu với người phụ trách bên họ Tần phái tới thì cũng nghiên cứu phương án với Triệu Trung Tiền, chọn lọc cửa hàng và mức độ tung ra phù hợp.

Hai công ty bắt tay hợp tác, phát huy công hiệu một cộng một lớn hơn hai, tất cả đều hướng tới lý tưởng vững bước tiến lên.

Mà nguồn đầu tư khổng lồ giai đoạn trước chuẩn bị phản hồi ở hậu kỳ, tất cả cố gắng không hề uổng phí, Thịnh Cảnh hưởng lãi gấp mấy chục lần chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi, khác một trời một vực so với lúc Ngự Hàn vừa tiếp nhận.

Hợp tác thuận lợi, những việc tiếp theo sẽ là thế nước chảy mây trôi.

Rất nhiều người trong giới thấy tiền cảnh khổng lồ xuất phát từ việc đầu tư cho Ngự Hàn, ai cũng bắt đầu mở rộng cơ hội đối với công ty mới có chút tiếng tăm này.

Nhưng phàm là người sáng suốt đều có thể nhìn ra Ngự Hàn tuyệt đối không phải là ếch ngồi đáy giếng.

Chẳng qua Ngự Hàn giao hết những việc vặt ấy cho Triệu Trung Tiền và Phó Nhàn.

Chờ đến lúc y rảnh rang mới nhớ đã gần một tháng mình chưa trò chuyện đàng hoàng với Tạ Tư Hành.

Ngày đó cả hai báo cáo tình hình cho nhau xong, Ngự Hàn bận việc, Tạ Tư Hành cũng gần giống y, ngày nào cũng đi sớm về khuya, không ra ngoài hẹn hò với y, trong lúc đó hắn còn đi công tác nước ngoài một chuyến, chỉ có điều đã về ngay trong ngày.

Hai người đều không hỏi thăm chuyện đối phương, nhưng có lẽ Tạ Tư Hành biết ngày nào Ngự Hàn cũng làm việc tới kiệt quệ, mỗi đêm đều yên lặng ôm y, đấm bóp mát xa cho y.

Thành quả đương nhiên là lên tinh thần, dù Tạ Tư Hành đã cố gắng không trêu chọc Ngự Hàn, bản thân Ngự Hàn lại không nhịn được.

Tuy không muốn thừa nhận, nhưng Ngự Hàn rất thích cảm giác Tạ Tư Hành chạm vào mình.

Bị đôi tay thành thạo kia khống chế, cơ thể như có dòng điện xẹt qua, trong cơn tê dại lại có cảm giác sung sướng k1ch thích  khiến Ngự Hàn muốn ngừng mà không được.

Nhưng Tạ Tư Hành không cho y làm bậy, sau khi tuốt cho Ngự Hàn mấy lần, hắn đè chặt chân y, khàn giọng từ chối Ngự Hàn đáp lễ, muốn mời mình phân cao thấp.

“Chờ hết bận rồi tính.” Lúc ấy Tạ Tư Hành nói vậy.

Ngự Hàn nghĩ chắc Tạ Tư Hành không chịu nổi thế tiến công dữ dội của mình, sợ mất mặt trước y nên mới chọn tạm né tránh.

Y rất hiểu lòng tự trọng của đàn ông, vì vậy lập tức đồng ý với Tạ Tư Hành.

Chờ y hết bận thì nhớ ngay tới việc này.

Ngự Hàn gõ ngón tay lên mặt bàn, thầm nghĩ lần này không thể để Tạ Tư Hành chạy được nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play