Cuộc gặp mặt giữa Ngự Hàn và Tần Châu Mục chủ yếu vẫn vì chuyện hợp tác, còn có một số vấn đề gặp phải trong quá trình tiến triển cần phải trực tiếp bàn bạc.
Sự hợp tác của bọn họ đã đi đến tình trạng bền chặt, sản phẩm mới sắp lên kệ, bây giờ mỗi một khâu đều không thể xảy ra sai sót.
Đây là lần đầu Tần Châu Mục tới thành phố A, thân là đối tượng hợp tác, tất nhiên Ngự Hàn phải đích thân đón tiếp anh ta, lại vì tới quá muộn nên hẹn ăn tối luôn.
Vì là chuyện công việc nên lần này Ngự Hàn còn dẫn Phó Nhàn theo.
Ngự Hàn và Phó Nhàn bắt xe đến Lê Hiên, chờ khoảng nửa tiếng mới thấy Tần Châu Mục vội vã chạy tới.
Thấy Ngự Hàn và thư ký của y đã ngồi bên trong, Tần Châu Mục ngạc nhiên cười nói: “Hôm nay để giám đốc Ngự phải chờ rồi.”
Hai người trò chuyện một lát, Ngự Hàn giới thiệu Phó Nhàn cho Tần Châu Mục rồi mời anh ta ngồi vào chỗ.
Bữa cơm này kéo dài hai tiếng, ba người vừa ăn vừa bàn công việc, bầu không khí xem như hòa hợp.
Lúc sắp kết thúc, Tần Châu Mục lơ đễnh nhìn lướt qua ngực Ngự Hàn, khi không thấy chiếc cài ngực xinh đẹp thì hơi bất ngờ: “Sao hôm nay giám đốc Ngự không đeo trâm cài ngực?”
Ngự Hàn chau mày, khá bất ngờ vì Tần Châu Mục lại phát hiện ra việc này.
Bình thường Ngự Hàn ăn mặc thoải mái, phối với chiếc trâm ngực lộng lẫy sẽ thấy kỳ quái, cho nên y đã cất vào trong hộp.
Nhưng bây giờ y chỉ nhếch mép cười lạnh: “Ướp muối rồi.”
Tần Châu Mục không nói gì, hiểu ý mỉm cười.
Ăn xong bữa cơm, Ngự Hàn đề nghị dẫn Tần Châu Mục đi dạo quanh thành phố A ngắm cảnh đêm, thưởng thức thử đất thành phố A xem thế nào.
Tần Châu Mục thoáng nhìn đồng hồ, dò hỏi: “Tôi thì không sao, chẳng qua đã muộn rồi, giám đốc Ngự không định về à?”
Anh ta nhớ tới ánh mắt cảnh cáo ngày đó của Tạ Tư Hành, đến bây giờ vẫn còn thấy khiếp đảm.
Ngự Hàn bình thản nói: “Không sao, tối nay Tạ Tư Hành không ở nhà.”
Phó Nhàn & Tần Châu Mục: “…”
Phó Nhàn cúi đầu giấu đi ngạc nhiên trong mắt, bỗng dưng nhớ tới một câu chuyện ngắn giật tít vừa đọc trước đó mấy hôm —— “Chấn động, chồng vắng nhà, nửa kia lại lén lút làm chuyện này sau lưng hắn!”
Trong mắt Phó Nhàn, mối quan hệ giữa Tạ Tư Hành và Ngự Hàn vẫn đang dừng lại ở đoạn Tạ Tư Hành theo đuổi giám đốc Ngự nhà anh ta, mà dù là vậy thì vẫn là tình hình chưa hoàn toàn rõ ràng.
Nhớ đến Ngự Hàn tới nhà hàng sớm để chờ, lại vui vẻ trò chuyện với Tần Châu Mục, Phó Nhàn nghĩ không ổn rồi, đau khổ gửi tin nhắn cho Tạ Tư Hành: [Tiền tuyến báo cáo, có người muốn vào nhà ăn trộm!]
Không biết Tạ Tư Hành đang bận việc gì mà không trả lời, đến một dấu chấm tròn cũng không có.
Vậy cũng chỉ đành để fan CP trung thành này ngăn cơn sóng dữ thay Tạ Tư Hành mà thôi.
Chắc vì câu nói vừa rồi của Ngự Hàn chứa lượng thông tin quá lớn, Tần Châu Mục ngẩn ra thật lâu mới khẽ gật đầu: “Vậy phiền giám đốc Ngự.”
Ngự Hàn mỉm cười: “Chuyện nhỏ.”
Người mời Tần Châu Mục đi ngắm cảnh là Ngự Hàn, đến cuối cùng người vất vả lại là Phó Nhàn.
Trong khoảng thời gian tiếp theo, thổ địa Phó Nhàn tạm thời đảm nhận làm hướng dẫn viên du lịch, dẫn theo người ngoại giới Ngự Hàn và người thành phố khác Tần Châu Mục đi ngắm cảnh đêm.
Trước đây Ngự Hàn bề bộn nhiều việc, về cơ bản cũng chỉ có hai điểm Thịnh Cảnh và nhà tạo thành một đường thẳng, nếu không phải thì cũng là đón xe chạy tới các bữa tiệc, gần như chưa bao giờ đi dạo, bây giờ là cơ hội để đền bù thiếu sót này.
Ngự Hàn lúc làm việc vô tâm vô tư, lúc vui đùa lại quán triệt suy nghĩ này tới cùng.
Phó Nhàn thầm nghĩ nếu giám đốc Ngự đã hứng thú như thế, vậy thân làm thư ký như anh ta cũng phải đi theo tới cùng, cho nên phát huy hết tài năng, tất phải phục vụ Tần Châu Mục và giám đốc Ngự đúng chỗ.
Ban đầu Phó Nhàn còn giữ ý nghĩ tìm hiểu sự thật thay bạn mình, về sau không còn tâm trạng ấy nữa.
Anh ta nghĩ, chuyện này anh ta không giúp được, nên để Tạ Tư Hành tự mình giải quyết vậy.
Trong lúc đó Ngự Hàn còn chụp không ít tấm đăng lên tường nhà, cuối cùng thấy đã muộn mới bảo tài xế đưa Phó Nhàn mệt muốn chết và Tần Châu Mục trở về, sau đó mới gọi tài xế đưa mình về sau.
Qua một đợt đắm mình trong cảnh đẹp, tâm trạng Ngự Hàn lại quay về tới mức cao nhất, quên béng chuyện Tạ Tư Hành không trả lời mình.
Lúc về nhà thì đã khuya, Ngự Hàn ngâm nga đẩy cửa, trong phòng đen kịt.
Người làm không ở nhà, chỉ tới lúc nấu cơm hoặc quét dọn vệ sinh, mà Tạ Tư Hành cũng đi công tác nên lúc này trong nhà không có ai, im lặng tới đáng sợ.
Ngự Hàn ở một tuần đã sớm quen, cũng lười bật đèn, chỉ dựa theo trí nhớ đi lên tầng trên.
Y bất thình lình cảm thấy có người đứng ngay sau lưng.
Ngự Hàn đứng vững bất động, đôi mắt sắc bén lạnh như băng tìm kiếm bóng người trong không gian tối mù, năm giác quan cũng nhanh chóng điều động tới mức cao nhất, cảm nhận tiếng động xung quanh.
Trong sảnh lớn vang lên hàng loạt tiếng bước chân, Ngự Hàn quay lại, lúc người kia sắp vươn tay chạm tới mình thì vung một quả đấm móc duyên dáng.
Tay bị người kia chặn lại nhưng sức vung ra rất lớn, chấn động đến mức lòng bàn tay hắn rung lên.
Ngự Hàn chau mày, hứng thú khơi dậy.
Người có thể cản được chiêu y không nhiều, người này là một trong số đó.
Ngự Hàn đang định rút tay về thì bị đối phương nắm chặt, định tung ra một tổ hợp quyền đẹp mắt nữa, người kia cất tiếng, giọng nói trầm thấp: “Ngự Hàn.”
Ngự Hàn hơi ngẩn ra, dừng động tác lại.
Ngay lúc y đang ngơ ngẩn, một giây sau, hơi thở quen thuộc đã bao phủ lên cơ thể y.
Nhìn đôi con ngươi còn đen hơn bóng đêm vô tận, Ngự Hàn sực tỉnh: “… Sao lại là anh?”
“…”
Tạ Tư Hành thoáng dừng lại: “Có vẻ em hơi thất vọng?”
Đương nhiên Ngự Hàn thất vọng.
Nếu đó là ăn trộm nửa đêm chui vào nhà, vậy y có thể nhân cơ hội tẩn đối phương một trận, xả bớt tâm trạng buồn bực của mình, nhưng nếu là Tạ Tư Hành, y không thể ra tay đánh, y không có sở thích đánh người một nhà.
Ngự Hàn bắt đầu so sánh, cảm thấy mình lỗ to rồi.
“Sao anh cứ thích trốn trong bóng tối vậy?” Ngự Hàn bất mãn hỏi.
Lần trước Ngự Hàn từ nhà Kiều Lam về cũng thế, nếu không phải y phản ứng nhanh thu tay lại, Tạ Tư Hành đã sớm chào tạm biệt trần gian xinh đẹp rồi.
Tạ Tư Hành thoáng im lặng: “Vì để tặng em một bất ngờ.”
Ngự Hàn: “Bất ngờ?”
Nghe không tán thành cho lắm.
Tạ Tư Hành: “…”
Bầu không khí đột nhiên chìm vào im lặng.
Tạ Tư Hành thở dài, quyết định bỏ qua đề tài này.
Hắn thuận theo thế tấn công của Ngự Hàn, kéo người tới bên cạnh, thấp giọng hỏi: “Sao muộn như vậy mới về?”
Ngự Hàn được hắn ôm vào ngực cười ha ha: “Ăn tối với giám đốc Tần chứ sao.”
Đương nhiên Tạ Tư Hành biết y đi ăn cơm với Tần Châu Mục, nhưng điều hắn quan tâm không phải vậy.
Hắn gác cằm lên hõm vai Ngự Hàn, khẽ giọng hỏi: “Ăn lâu vậy à?”
Tạ Tư Hành vừa rời khỏi sân bay đã về nhà chờ Ngự Hàn, chuẩn bị bất ngờ cho y, kết quả lại chờ tới tận giờ Ngự Hàn mới đẩy cửa vào.
Hắn tính thời gian từ lúc gửi tin nhắn cho Ngự Hàn tới lúc Ngự Hàn đi ăn với Tần Châu Mục là khoảng bảy, tám tiếng.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Tạ Tư Hành thoáng trầm xuống, lóe lên ánh sáng mờ trong màn đêm.
Ngự Hàn lại nói: “Đương nhiên, phải hiến thân vì công việc chứ, tôi còn phải tận tình bày tỏ lòng hữu nghị của chủ nhà, dẫn giám đốc Tần đi ngắm cảnh quan thành phố chúng ta.”
Cánh tay Tạ Tư Hành vòng quanh hông y siết chặt hơn: “Có ai đêm hôm khuya khoắt dẫn người khác đi ngắm cảnh không?”
Ban đêm thì ngắm được gì?
“Sao lại không được?” Ngự Hàn cười nói: “Ha ha, ban đêm có thể làm được nhiều việc hơn ban ngày.”
Tạ Tư Hành: “…”
Hắn nghĩ từng lời của Ngự Hàn đều bất hợp lý, câu nào câu nấy mang theo gai nhọn.
“Huống hồ gì anh có để ý đâu.” Ngự Hàn chau mày: “Không thèm trả lời tin nhắn, đương nhiên tôi phải nhân dịp này đãi khách cho tốt.”
Nửa câu sau nghe như đang nghiến răng.
Tạ Tư Hành bật cười, hắn hiểu rồi: “Thì ra em tức giận vì điều này.”
Ngự Hàn như mèo bị đạp phải đuôi, nhảy dựng lên: “Ai giận?!”
Cảm giác người trong ngực xù lông, đến cả cơ bắp trên thân cũng gồng cứng, Tạ Tư Hành vỗ nhẹ vài cái sau lưng y như an ủi.
“Không phải em đi ăn với giám đốc Tần vì công việc à?”
“… Đúng vậy.”
“Công việc của em quan trọng, sao tôi có thể ghen được?”
“…”
Mắt Ngự Hàn bùng lửa giận: “Tôi nói không được là không được à, sao trước kia không thấy anh ngoan thế?”
Rõ ràng trước kia ghen với cả kiếm, bây giờ y đi ăn cơm ngắm cảnh với người đàn ông khác, tên này lại vị tha?
Ngự Hàn cảm thấy việc này rất không nên.
Tạ Tư Hành dùng lòng bàn tay ấm áp vờn quanh eo y, cười nói: “Ừ, lúc nào tôi cũng ngoan, em không vui à?”
Ngự Hàn: “…”
Nhìn mắt Ngự Hàn càng lúc càng sắc bén, Tạ Tư Hành tự biết không thể trêu tiếp được nữa, cười nói: “Vả lại lúc đó tôi sắp check-in, cấp tốc quay về gặp em.” Trong lúc ngồi trên máy bay còn có cuộc họp trực tuyến, hắn chỉ có thể tạm thời bỏ di động sang một bên.
Hắn đã ở nước ngoài tận một tuần, nghĩ đến sắp được gặp Ngự Hàn, tất nhiên chỉ muốn về ngay, đồng thời cho rằng nói chuyện trực tiếp sẽ tốt hơn.
“Gặp tôi làm gì?” Ngự Hàn hừ lạnh, không chịu lép vế.
“Muốn gặp em, tất nhiên phải quay về.”
Cằm Tạ Tư Hành vẫn luôn cọ vào hõm vai y, trầm giọng nói: “Ban đầu còn tưởng vừa về nhà là có thể gặp em ngay, không ngờ phải chờ tới tận giờ… Nói thật tôi hơi ghen.”
Vai Ngự Hàn mỏng manh nhưng không gầy yếu, y tưởng mình có thể gánh được ngàn cân, bây giờ Tạ Tư Hành cọ cằm vào khiến y ngứa ngáy, vô thức muốn tránh đi.
“À.” Ngự Hàn lên tiếng: “Xem như anh nhận rồi.”
Ai bảo Tạ Tư Hành không đánh tiếng đã về.
Chẳng qua hắn không hề giấu diếm việc nhớ y, nên tâm trạng Ngự Hàn cũng tốt lên một chút.
Tất nhiên Tạ Tư Hành cũng nhận ra sự thay đổi của y, khẽ mỉm cười, nói: “Ừ, mau qua xem bất ngờ tôi dành cho em đi.”
Ngự Hàn ngạc nhiên: “Có bất ngờ thật à?”
Y tưởng bất ngờ Tạ Tư Hành nói chỉ là nấp trong bóng đêm nhảy ra dọa y mà thôi, thì ra y đã hiểu lầm Tạ Tư Hành rồi.
Tạ Tư Hành ứng lời, thả y ra, đi đến bật đèn phòng khách.
Đèn phòng sáng lên, lúc này Ngự Hàn mới nhìn rõ trên bàn có một hộp gỗ hình chữ nhật màu đen.
Tạ Tư Hành đi đến cạnh y, khẽ hất cằm: “Mở ra xem thử.”
Ngự Hàn nghi ngờ nhìn hắn, thuận tay mở hộp, bên trong là một chiếc kiếm cổ.
Lưỡi kiếm cất giấu trong hộp đã không còn sáng loáng như tuyết nhưng không bị rỉ sét, vẫn cất giấu hơi thở sương gió, dù vỏ kiếm không còn tung tích nhưng chuôi kiếm phủ đầy kiếm tích lẫn đường vân xanh quấn quanh lại cực kỳ đẹp mắt, chỗ thân kiếm gần cán còn có hai hàng chữ triện khắc, đúng là một thanh kiếm cổ có lịch sử lâu đời.
“Đi tham gia hội đấu giá văn vật nước ngoài, cảm giác món cổ vật này giống với Lương Âm lần trước em kể, cho nên mua về.” Tạ Tư Hành đứng sau lưng y, tầm mắt thoáng lướt qua cần cổ trắng nõn, hỏi: “Thích không?”
Ngự Hàn nhìn thân kiếm, vẻ mặt trầm lặng không biết đang nghĩ gì.
Tạ Tư Hành không nói, lẳng lặng chờ y trả lời.
Một lát sau, cuối cùng Ngự Hàn cũng ngẩng đầu, quay lại nói: “Thích.”
Tạ Tư Hành cười nói: “Vậy sao còn tỏ ra nghiêm túc thế?”
Ngự Hàn nhận được món quà yêu thích, trừ đôi mắt lóe sáng, khuôn mặt lại không hề tỏ ra phấn khích khiến Tạ Tư Hành suýt nữa tưởng mình đưa nhầm đồ.
Nhưng thật ra Ngự Hàn chỉ đang quá vui, cho nên không biết thể hiện thế nào mà thôi.
Ngự Hàn biết mình đã không thể quay về đại lục Phích Lịch, Lương Âm, Thiên Đế, Ma tộc gì gì đó đều đã thành quá khứ, xưa nay y không phải là người hay chìm vào quá khứ, không có thì thôi. Nhưng Tạ Tư Hành lại tặng y món quà này, có lẽ là thật sự khắc sâu những lời y nói.
Không hỏi quá nhiều mà âm thầm nhớ những thứ y thích, khiến Ngự Hàn xúc động hơn bất cứ điều gì.
Ngoài vui vẻ ra, Ngự Hàn còn thấy cảm động, y nhìn Tạ Tư Hành thật lâu, cuối cùng thoải mái nói: “Được rồi, tôi tha thứ cho anh đấy.”
Tạ Tư Hành dâng chí bảo lên cho y cũng được xem như có lòng.
Vậy y đại nhân rộng lượng, bỏ qua hành vi đại nghịch bất đạo không trả lời tin nhắn của Tạ Tư Hành.
Tạ Tư Hành thoáng trầm ngâm: “Cảm ơn?”
Ngự Hàn mỉm cười: “Đừng khách sáo.”
Y đậy nắp hộp, ôm vào ngực đi lên tầng.
Tạ Tư Hành nhìn bóng lưng y, cảm giác y dứt khoát tới vô tình, nhướng mày: “Đi đâu?”
“Đương nhiên là đi ngủ.” Ngự Hàn quay lại lườm hắn: “Không còn sớm nữa, anh cũng đi ngủ đi.”
Nói xong lại vui vẻ đi lên tầng.
Tạ Tư Hành đứng im một lúc lâu, không biết nghĩ đến điều gì thú vị mà cười khẽ, cũng đi theo lên tầng.
Ngự Hàn tắm rửa xong, mở chiếc hộp đen ngắm nghía thanh kiếm cổ bên trong, càng nhìn càng thích.
Dù không đẹp bằng Lương Âm cũng không thể tùy tiện lấy ra, nhưng tốt xấu gì vẫn là kiếm cổ hàng thật giá thật, lúc chạm tay lên cũng khác hẳn so với những món đồ trần tục khác.
Ngự Hàn tính xem có nên dọn trống một mặt tường trong phòng để treo món đồ báu này lên không.
Ngắm thêm một lát, Ngự Hàn mới lưu luyến không rời thả lại kiếm vào hộp, không đậy nắp hộp mà đặt lên đầu giường, nơi chỉ cần qua lại sẽ thấy.
Làm xong mọi thứ, y chuẩn bị nằm lên giường ngủ.
Ngay lúc này, bên ngoài có tiếng gõ cửa đều đặn vang lên.
Trong nhà chỉ có mình Ngự Hàn và Tạ Tư Hành, Ngự Hàn không cần đoán cũng biết là ai.
Y không thèm suy nghĩ, đi ra mở cửa phòng, để lộ cơ thể cao to mạnh mẽ rắn rỏi che khuất ánh đèn trên trần hành lang bên ngoài của Tạ Tư Hành, khiến khuôn mặt tuấn tú trở nên khó lường.
Ngự Hàn hỏi: “Chuyện gì?”
Tạ Tư Hành khẽ nhíu mày, làm như bối rối nói: “Đi công tác lâu quá, hình như bình nóng lạnh phòng tôi hỏng rồi.”
Đây không phải trang viên lúc nào cũng có nhân viên chịu trách nhiệm kiểm tra các loại thiết bị nhà họ Tạ.
“Còn có chuyện này à?” Ngự Hàn trầm ngâm, nghĩ đến món quà lớn khiến mình vui vẻ không thôi mà Tạ Tư Hành vừa tặng, y cũng phải làm gì đó cho hắn, cho nên cưng chiều nói: “Đừng sợ, tôi sửa cho anh là được.”
“…”
Tạ Tư Hành: “Ừ.”
Hắn lặng lẽ nuốt ngược câu “Mượn phòng em được không” sắp trào ra khỏi miệng, dẫn Ngự Hàn đi tới căn phòng bên cạnh của mình.
Ngự Hàn loay hoay một hồi đã sửa xong bình nóng lạnh, nhìn nước nóng xối ra khỏi vòi, y đắc ý hất cằm với Tạ Tư Hành: “Sao hả, tay nghề anh đây thua gì mấy người chuyên nghiệp không?”
Tạ Tư Hành mặt vô cảm: “Rất giỏi, cảm ơn.”
“Chuyện nhỏ.” Ngự Hàn phất tay, quay về phòng mình.
Y lại nằm lên giường, đang định chìm vào giấc ngủ, Tạ Tư Hành lại tới: “Đèn phòng tôi hỏng rồi, bật không lên.”
Ngự Hàn khẽ chau mày, sau đó nhanh chóng giãn ra: “Không sao, tôi cũng biết sửa đèn.” Ai bảo y vạn năng thế.
Y lại tới phòng Tạ Tư Hành, đạp lên ghế thay một chiếc bóng mới cho hắn, sửa xong chiếc đèn hỏng.
Ngự Hàn phủi tay, nói với Tạ Tư Hành đứng bên dưới giữ ghế: “Được rồi, đi ngủ sớm đi, mai còn phải tới công ty.”
Tạ Tư Hành: “… Được.”
Ngự Hàn gật đầu, rời khỏi phòng Tạ Tư Hành, còn săn sóc đóng cửa lại cho hắn.
Ngự Hàn đắp chăn cho mình lần thứ ba, nhắm mắt lại, cơn buồn ngủ chưa kịp ập tới, cửa phòng lại bị gõ.
Y bực mình nhìn kiếm cổ đầu giường, lần nữa xuống mở cửa.
Cửa mở ra, bóng người Tạ Tư Hành đứng im đó như ngọn núi lớn sừng sững không thể lay chuyển.
Hắn cụp mắt xuống khiến người khác không thể nhìn ra cảm xúc bên trong: “Phòng tôi…”
Ngự Hàn bị làm phiền mấy lần nhưng không mất kiên nhẫn, y chỉ hoang mang: “Phòng anh bị trộm lẻn vào à? Sao hỏng nhiều thế được?”
Tạ Tư Hành im lặng: “Chắc vậy.”
Ngự Hàn thở dài, trong đó còn mang theo cảm giác nếu Tạ Tư Hành không có y thì không biết sống kiểu gì.
“Đi thôi.” Ngự Hàn rộng lượng nhìn hắn, nói khẽ: “Lần này lại hỏng gì nữa? Tôi sửa hết.”
Tạ Tư Hành: “…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT