Qua mấy ngày dưỡng sức, cơn cảm mạo của Tạ Tư Hành đã gần khỏi hẳn.
Nhờ có Phó Nhàn hướng dẫn, Tạ Tư Hành đã biết mình phải tặng gì, nhưng hắn không gấp gáp đi chuẩn bị mà tới bệnh viện một chuyến, xác nhận mình đã khỏi cảm hẳn mới hoàn toàn yên tâm.
Sau đó hắn quay về nhà, tự tay gói ghém món quà chuẩn bị tặng.
Món đồ tinh xảo đã có tuổi nhưng không vì thời gian hao mòn mà giảm bớt vẻ đẹp của mình, nó im lặng nằm trong hộp như đang chờ tới ngày thấy ánh mặt trời.
Chú Vương quản gia luôn đứng sau Tạ Tư Hành từ lúc hắn quay về, thấy hắn lấy món đồ này ra cũng rất ngạc nhiên: “Đây là…”
Ông chợt nhận ra mục đích của Tạ Tư Hành khi lấy nó ra, cười nói: “Được lắm, tặng cái này rất hợp.”
Tạ Tư Hành không trả lời, chỉ khẽ ứng tiếng, chú Vương lại nói: “Bây giờ cậu chủ định tặng luôn à?”
“Ừ, không vội.” Tạ Tư Hành lại cẩn thận cất vào hộp, thản nhiên nói: “Tôi đi trước đây.”
“Được.”
Dứt lời, chú Vương thấy hắn đi không ngừng nghỉ, lúc rời khỏi còn mang theo hơi gió, trong tai vẫn còn vang vọng câu “Không vội” của Tạ Tư Hành.
Ông thấy cậu chủ chỉ thiếu nước bay thẳng đến gặp người kia.
…
Rời khỏi căn nhà, Tạ Tư Hành đặt bàn dành riêng cho mình ở tầng cao nhất nhà hàng sau sáu giờ tối rồi lái xe đến dưới công ty Ngự Hàn.
Có lẽ là lần đầu tiên làm loại chuyện này, tâm trạng Tạ Tư Hành không tránh khỏi căng thẳng, cũng may hắn có thời gian chuẩn bị đầy đủ, để hắn cho Ngự Hàn một trải nghiệm khó quên.
Sau khi dừng xe, Tạ Tư Hành khẽ thở phào, lấy di động ra.
Để xác định Ngự Hàn đang làm việc hay không, Tạ Tư Hành không gọi điện cho y mà chọn gửi tin nhắn.
Tạ Tư Hành: [Tối nay rảnh không?]
Một lát sau, Ngự Hàn trả lời: [Không rảnh]
Tạ Tư Hành: [… Sao vậy?]
Ngự Hàn đang uống nước nên lười đánh chữ, kéo danh bạ tới hàng cuối cùng, chủ động gọi cho Tạ Tư Hành.
Tạ Tư Hành đang ngồi trong xe, đôi con ngươi âm u thẫn thờ nhìn hai chữ “Không rảnh” lạnh như băng Ngự Hàn gửi đến, đột nhiên nhìn thấy tên Ngự Hàn hiện lên, thoáng sững sờ.
Hắn đờ ra một lát, hàng mày giãn nhẹ, bắt máy: “Có chuyện gì à?”
“Không, việc làm ăn thôi.” Ngự Hàn nuốt ực ngụm nước trong miệng, giọng nói trong trẻo truyền ra khỏi ống nghe: “Anh hỏi tôi tối nay rảnh không làm gì?”
Tạ Tư Hành không trả lời y mà hỏi: “Việc quan trọng à, cần tôi giúp không?”
Ngự Hàn ừ một tiếng: “Không cần, chỉ là phải đi công tác tỉnh bên một chuyến thôi.”
Hôm nay y mới nhận được lời mời tham gia bữa tiệc xã giao, phải đi sang tỉnh bên cạnh tham dự.
Ngự Hàn cân nhắc hồi lâu, cảm thấy không chừng tham gia buổi tiệc này có thể được lời không ít, cho nên quyết định tự đi.
Chuyện xảy ra quá đột ngột nên y không có nhiều thời gian, y phải xuất phát ngay nên đêm nay không về được.
Mà buổi tiệc xã giao kéo dài nhiều ngày, Ngự Hàn tính toán phải đi hai ba hôm mới có thể về, ban đầu y định lát nữa nói với Tạ Tư Hành, bây giờ vừa hay gọi điện nên nói luôn.
“Ừ, tôi biết buổi tiệc kia.”
Là tiệc giao lưu của mấy tập đoàn sản xuất rượu lâu năm, tên tuổi rất lớn, việc mời Ngự Hàn góp mặt khiến Tạ Tư Hành khá bất ngờ, nhưng nếu cẩn thận nghĩ lại cũng không có gì lạ.
Năm nào những tập đoàn uy tín lâu năm này cũng sẽ tổ chức tiệc một lần, danh sách các tập đoàn tham gia đã nhiều năm rồi chưa đổi, có lẽ lần cải cách quyết đoán của Ngự Hàn với Thịnh Cảnh không lâu trước đây đã thu hút sự chú ý của bọn họ, cho nên năm nay mới mời Ngự Hàn.
Nếu Ngự Hàn tham gia hẳn sẽ thu hoạch được rất nhiều.
Đương nhiên Tạ Tư Hành sẽ không ngăn cản Ngự Hàn, vì vậy không nhắc đến kế hoạch ban đầu mà chỉ nhẹ giọng nói: “Được, chú ý an toàn.”
“Vậy anh định nói với tôi điều gì?” Ngự Hàn không bị Tạ Tư Hành dắt mũi, y cảm giác vừa rồi Tạ Tư Hành có chuyện quan trọng muốn nói với mình.
Tạ Tư Hành cười khẽ: “Không, chỉ muốn ăn bữa cơm với em.”
“Ồ.”
Nhưng cẩn thận nghĩ lại, Ngự Hàn vẫn thấy sai sai, ngày nào bọn họ cũng ăn chung với nhau, có cần nhấn mạnh vậy không?
Nhớ lại hôm nay Phó Nhàn trốn trong phòng vệ sinh công ty gọi điện mười mấy phút, trong lòng Ngự Hàn có linh cảm thoáng qua.
Y không giấu nổi tò mò, cất giọng hoài nghi: “Chẳng lẽ lúc ăn cơm còn có bất ngờ?”
Tạ Tư Hành: “…”
Tạ Tư Hành hỏi: “Ai nói với em?”
Là Phó Nhàn hay là Trịnh Tư Niên thậm thụt lén lút sau lưng hắn?
Tạ Tư Hành đang nghĩ mình có nên tìm thời gian thanh lọc lại không, Ngự Hàn bật cười: “Bị tôi đoán trúng thật à? Không ai nói với tôi, công nhận tôi thông minh khó lắm sao?”
Chỉ nhờ chút manh mối đã đoán ra mọi chuyện, không hổ là y, bá vương nhìn thấu lòng người, trên thế giới này không có chuyện gì có thể thoát khỏi lòng bàn tay y!
“Rất thông minh.” Đã bị Ngự Hàn đoán ra, Tạ Tư Hành cũng không giấu diếm nữa, cười nói: “Đêm nay định nhân cơ hội tặng em một bất ngờ.”
Ngự Hàn sâu xa “Ồ” một tiếng: “Là gì vậy?”
Trong lòng y đã có đáp án —— Tạ Tư Hành đã khỏi bệnh, là lúc nên thực hiện lời hứa.
Tạ Tư Hành lại cười: “Chờ em về sẽ nói cho em biết.”
Giọng nói trầm thấp êm tai vọng ra như mang theo ma lực lay động lòng người.
Ngự Hàn vốn định hỏi tiếp, lời đến bên miệng lại thành: “Được.”
Vậy y sẽ rửa mắt chờ mong.
Kết thúc cuộc trò chuyện với Ngự Hàn, Tạ Tư Hành ngồi lặng trong xe thêm vài phút.
Hắn nghiêng đầu, ánh mắt dần chuyển lên chiếc hộp được hắn đặt trên tay lái phụ.
Quanh hộp ánh lên tia sáng lành lạnh khiến mắt hắn cũng sâu hơn.
Chỉ trong chớp mắt, hắn như đưa ra quyết định quan trọng, Tạ Tư Hành quay mặt đi, nổ máy xe.
Hắn gọi cho Trịnh Tư Niên hủy phòng ăn đặt sẵn, đẩy hết lịch trình mấy ngày lùi ra sau.
Trịnh Tư Niên không hỏi gì, đồng ý giải quyết công việc.
Sắp xếp xong xuôi, Tạ Tư Hành hỏi thêm: “Dạo này cậu có liên lạc với Ngự Hàn không?”
Hắn vẫn nghi ngờ có người tiết lộ hành động lần này của hắn cho Ngự Hàn.
Cơ thể Trịnh Tư Niên căng lên, cảm nhận thấy áp lực cực lớn: “Không ạ!”
Sau khi anh ta thấy bầu không khí kỳ lạ giữa giám đốc Ngự và tổng giám đốc mấy hôm nay, anh ta không còn dám chủ động liên lạc với Ngự Hàn nữa.
“Ừ.” Tạ Tư Hành thong thả nói: “Chuyện của tôi, chắc cậu biết cái nào nên nói cho em ấy, cái nào không nên nói.”
Trịnh Tư Niên hiểu ngay.
Biết rồi! Tổng giám đốc không ngại mình liên lạc với giám đốc Ngự, nếu giám đốc Ngự tìm đến anh ta hỏi thông tin về tổng giám đốc thì có thể nói, nhưng tuyệt đối không được tiết lộ chuyện tổng giám đốc cố ý đẩy lùi lịch trình, đi tìm giám đốc Ngự.
Trịnh Tư Niên lập tức hứa chắc chắn mình sẽ kín miệng như bưng.
Tạ Tư Hành ừ một tiếng, không nói gì nữa.
Nếu bất ngờ đã bị đoán ra, vậy thì đổi sang một bất ngờ khác.
***
Lần này thời gian Ngự Hàn đi công tác không dài, lại có chủ bữa tiệc sắp xếp toàn bộ lịch trình và nơi ở thay y, cho nên lần này y không dẫn theo bất kỳ ai, chỉ đi một mình sang tỉnh bên tham gia bữa tiệc.
Chờ tới lúc xong thì đã là chín giờ tối, Ngự Hàn được người chủ tiệc sắp xếp dẫn tới khách sạn bọn họ chuẩn bị cho y.
Ngày mai bữa tiệc mới bắt đầu, Ngự Hàn đến khách sạn liền ngả đầu đi ngủ, chỉ đáp tin nhắn hỏi thăm của Tạ Tư Hành là đã tới nơi an toàn rồi không nghịch điện thoại nữa, giữ sức cho ngày mai.
Sang hôm sau, Ngự Hàn ăn bữa sáng phong phú khách sạn đưa tới, lại đi vào chiếc xe chủ tiệc phái tới đến địa điểm tổ chức giao lưu.
Đối với bữa tiệc lần này, Ngự Hàn đến đây nhằm nghiêm túc giao lưu và học hỏi.
Hiện nay Thịnh Cảnh đang trên đà phát triển tốt đẹp, nhưng chỉ giới hạn trong hạng mục mở cửa trại rượu, còn việc sáng lập thương hiệu riêng và mở rộng thị trường vẫn còn phải đi một quãng đường dài.
Mà buổi tiệc giao lưu giữa các ông chủ tập đoàn rượu máu mặt này chính là buổi trao đổi kinh nghiệm và những điều tâm đắc với nhau, sở dĩ Ngự Hàn muốn tới cũng vì y phải tiếp thu ít kinh nghiệm của những người đi trước.
Chắt lọc tinh hoa loại bỏ cặn bã, nghiêm túc lựa chọn, rồi sẽ có lúc mình cần dùng đến.
Đôi lúc lắng nghe ý kiến của người khác sẽ có ích cho sự phát triển của bản thân.
Mấy năm qua các ứng cử viên tham gia giao lưu gần như cố định, lúc Ngự Hàn đến, trong hội trường đã có không ít người, đa số bọn họ đều cảm thấy tò mò về gương mặt xa lạ như y.
Dù Ngự Hàn còn trẻ nhưng hơi thở áp lực quanh thân đã đủ cho mọi người lờ đi tuổi tác của y, hệt như tay già đời lăn lộn lâu năm trong giới kinh doanh, dáng vẻ không cần phí chút sức sáng chói nhất hội trường.
Y vừa ra trận, lập tức thu hút đại đa số ánh mắt ở đây.
Ánh mắt dò xét như có như không vây lấy Ngự Hàn, y lại không thèm để ý.
Trong lòng y hiểu rõ, cho nên mục tiêu giao lưu của y cũng rất rõ ràng.
Trước khi tới Ngự Hàn đã tìm hiểu sơ bộ mấy tập đoàn rượu lâu năm uy tín, nếu muốn giao lưu, tất nhiên cũng sẽ nhắm chuẩn vào các tập đoàn này.
Khác với tập đoàn họ Phong lớn mạnh, những tập đoàn cũ này tồn tại đã lâu, chiếm vị trí không nhỏ trên thị trường, có thể sống sót lâu trong thời gian dài, tất nhiên tự có đạo lý riêng của mình.
Nếu có thể giao lưu với họ chắc chắn sẽ thu hoạch được rất nhiều.
Hơn nửa buổi giao lưu đều do mấy đại biểu dẫn lời, bọn họ phân tích đơn giản về xu thế thị trường tương lai và giải thích phương hướng phát triển thích hợp, mấy phát biểu đều gần giống nhau, Ngự Hàn nghe một lát rồi không nghe nữa.
Nửa buổi sau là thời gian giao lưu tự do, ánh mắt Ngự Hàn rời khỏi sân khấu, bắt đầu tuần tra mục tiêu của mình.
So sánh những đại biểu tập đoàn với ấn tượng của mình, Ngự Hàn đang muốn lựa chọn đối tượng giao lưu thích hợp, nhưng chưa chờ y chọn xong đã có người chủ động tìm tới.
“Cậu là giám đốc Ngự à?”
Nghe thấy giọng nói này, Ngự Hàn nhướng mày, từ từ quay lại.
Người nói chuyện là một thanh niên trẻ trạc tuổi Ngự Hàn, mặc đồ vest đi giày da, khuôn mặt đoan chính tuấn tú, cũng là kiểu trẻ tuổi hiếm gặp trong tiệc.
Người đàn ông nở nụ cười thân thiết nhưng không mất vẻ lịch sự, vươn tay với Ngự Hàn: “Chào cậu, tôi là đại biểu Tần Châu Mục của tập đoàn họ Tần.”
Tập đoàn họ Tần khiến Ngự Hàn lập tức biết thân phận của anh ta.
“Ngự Hàn.” Ngự Hàn mỉm cười vươn tay, bắt tay anh ta một lát rồi thu về.
“Tôi đã từng nghe kể về chiến tích của cậu, rất kính nể sức sáng tạo liều lĩnh và hành động nhạy bén, đồng thời cảm thấy cực kỳ hứng thú.” Tần Châu Mục không hề giấu việc mình vừa ý Ngự Hàn, cười nói: “Lúc vừa vào tôi đã để ý tới giám đốc Ngự, cho nên có thể mời cậu sang đây nói chuyện không?”
Ngự Hàn cũng cười: “Tất nhiên rồi.”
Trong kế hoạch ban đầu của y, tập đoàn họ Tần cũng nằm trong phạm vi mục tiêu, đối phương chủ động tới tìm, đương nhiên y không thể từ chối.
Ngồi qua một bên với Tần Châu Mục, anh ta chủ động mở đề tài, trong lời nói có ý ám chỉ mình đã đề cử Ngự Hàn với chủ bữa tiệc, vả lại cực kỳ muốn hợp tác với y.
“Tôi đã nghiên cứu phương hướng cải cách sau khi giám đốc Ngự tiếp nhận Thịnh Cảnh, đúng là nhanh chuẩn gắt, chẳng trách có thể cứu vớt được cả công ty trong thời gian gấp rút, không khó nhìn ra sự quyết đoán và năng lực của giám đốc Ngự.”
Tần Châu Mục không ngừng tán thưởng, còn khẳng định từng bước đi trước đó của Ngự Hàn, nói: “Tôi rất đồng ý với quan điểm cải cách của giám đốc Ngự, đồng thời cảm thấy cậu sẽ hứng thú với mối quan hệ hợp tác giữa chúng ta.”
Tần Châu Mục chủ động ngỏ ý hợp tác khiến Ngự Hàn hơi bất ngờ.
Tập đoàn uy tín lâu năm qua thời gian dài phát triển gần như đã hình thành khuôn mẫu cố định, mà tập đoàn họ Tần là điển hình trong số đó.
Thương hiệu đã tồn tại hơn năm mươi năm này hiện có địa vị vững chắc trên thị trường, nhưng với hành động tán dương Ngự Hàn của Tần Châu Mục, có lẽ anh ta cũng đang có ý định thay đổi tình trạng hiện nay.
Dù sao địa vị vững chắc đến đâu cũng sẽ không chịu nổi nhiều lần sóng xô, miễn cho từ từ xuống dốc, bị tập đoàn mới thay chân.
Tuy vậy địa vị hiện tại của bọn họ vẫn không thể khinh thường, hợp tác được với bọn họ là chuyện tốt, chẳng qua Ngự Hàn không phải kiểu ai đến cũng không từ chối.
Nếu kế hoạch hợp tác Tần Châu Mục đưa ra không đủ để khiến Ngự Hàn dao động, vậy y sẽ không tốn sức làm gì.
Cho nên sau khi nghe anh ta đưa ra phương án hợp tác, y không thể hiện quá nhiều, chỉ hơi hất cằm lên: “Anh nói thử đi.”
Tần Châu Mục vẫn luôn quan sát vẻ mặt Ngự Hàn, thấy Ngự Hàn không kích động cũng không khỏi ngạc nhiên.
Nếu người bình thường nghe có thể được hợp tác với bọn họ thì hẳn sẽ đồng ý ngay, nhưng Ngự Hàn vẫn tỏ ra bình thản như không, cứ như việc hợp tác với y có cũng được mà không có cũng không sao.
Nhất thời Tần Châu Mục không nắm bắt được thái độ của Ngự Hàn, chỉ đành tạm thời đè ý định khác xuống, nói rõ kế hoạch hợp tác đã được chuẩn bị kỹ càng với Ngự Hàn.
Anh ta nghe nói Ngự Hàn định sáng lập thương hiệu riêng, cho nên muốn hợp tác cùng có lợi với y, lấy kinh nghiệm và quan hệ của bọn họ làm khung cơ bản, Ngự Hàn chịu trách nhiệm lấp đầy phần khung đó, cung cấp ý tưởng mới và kỹ thuật v…v…
Nhưng mãi tới khi anh ta nói xong, vẻ mặt Ngự Hàn vẫn không thay đổi chút nào.
Tần Châu Mục không khỏi căng thẳng, thầm nghĩ chẳng lẽ anh ta đoán sai, thật ra Ngự Hàn không có hứng hợp tác với bọn họ?
Anh ta chau mày, đang định tranh thủ nói thêm, Ngự Hàn lại khẽ gật đầu, bình thản nói: “Khá thú vị.”
Tần Châu Mục: “…”
Suýt nữa còn tưởng chưa kịp hợp tác đã phải kết thúc, anh ta khẽ thở phào, mỉm cười: “Thế thì tốt quá.”
Thấy Ngự Hàn có ý hợp tác, Tần Châu Mục hàn huyên thêm một hồi trên cơ sở vừa nãy, lúc này Ngự Hàn không còn tập trung lắng nghe mà tham gia bàn bạc.
Y nói một vài hiểu biết và suy nghĩ của mình, còn hỏi mấy chi tiết quan trọng đến cả Tần Châu Mục cũng không để ý.
Tần Châu Mục càng nghe càng cảm thấy mình không chọn nhầm đối tượng hợp tác, càng thêm thích Ngự Hàn, không hề che giấu hứng thú to lớn anh ta dành cho y.
Về sau Tần Châu Mục không nói gì nữa mà nghiêm túc nghe Ngự Hàn nói, anh ta quan sát thấy dáng vẻ Ngự Hàn phát hiểu cách nhìn của mình hoàn toàn khác so với lúc y nghe anh ta nói.
Ánh mắt sáng trong như bầu trời, bề ngoài cũng cực kỳ tươi sáng sinh động, trên mặt y còn có thể thấy sự tự tin khí phách hiên ngang và tinh thần phấn chấn đột phá khiến người ta không ngừng hướng tới.
Tần Châu Mục nhìn đến xuất thần, chờ Ngự Hàn dừng lại mới phản ứng kịp.
Chú ý ánh mắt thăm dò Ngự Hàn nhìn qua, anh ta thoáng xấu hổ, tai cũng đỏ lên, không còn tự nhiên như vừa rồi: “Ngại quá, tôi lỡ mất tập trung.”
Ngự Hàn không để ý lắm, y đang nghĩ có khi mình nói quá cao siêu, đại biểu tập đoàn này nghe không hiểu.
Xem ra phải đổi cách nói khác dễ hiểu hơn thôi.
Trò chuyện thêm một lát, nhân lúc bầu không khí hòa hợp hiện tại, Tần Châu Mục cười nói: “Nếu giám đốc Ngự đã có hứng thú, chi bằng tôi mời giám đốc Ngự ăn bữa cơm, chúng ta chuyển sang chỗ khác bàn tiếp?”
Bữa tiệc giao lưu đông người lại ồn ào, quả thật không phải lựa chọn hay để nói chuyện.
Đúng lúc Ngự Hàn cũng có ý tâm sự nên đồng ý.
Bọn họ đứng dậy khỏi ghế, đi tới phòng ăn Tần Châu Mục đã đặt trước.
Trên đường ra khỏi hội trường, bọn họ vẫn trò chuyện về vụ hợp tác, Tần Châu Mục giả bộ vô tình nhắc tới: “Đúng rồi, nghe nói trước đây không lâu, công ty giám đốc Ngự đã tách khỏi tập đoàn họ Tạ rồi à?”
Ngự Hàn lười biếng nói: “Xem ra giám đốc Tần đã nghe ngóng tôi trước rồi.”
Chuyện này y không giấu diếm với bên ngoài, toàn Thịnh Cảnh đều biết chuyện này, người khác biết cũng rất bình thường.
Tần Châu Mục mỉm cười, không hề ngạc nhiên khi Ngự Hàn biết thân phận của mình: “Tôi rất hứng thú cũng rất thích giám đốc Ngự, tất nhiên sẽ phải tìm hiểu chút… Cậu không để ý chứ?”
Tất nhiên Ngự Hàn không để ý, y còn tò mò hình tượng của mình trong mắt người khác, bèn hỏi: “Vậy anh thăm dò được gì rồi?”
Tần Châu Mục cười nói: “Nói vậy hơi đường đột, chẳng qua tôi có thăm dò được một số điều hay ho.”
Anh ta nói vậy lại càng khiến Ngự Hàn thêm tò mò: “Là gì?”
Tần Châu Mục hơi dừng lại: “Nghe nói hình như… tình cảm giữa cậu và Tạ Tư Hành không được vững chắc, sắp ly hôn tới nơi.”
Anh ta nhìn Ngự Hàn, quan sát vẻ mặt y, trong lời nói mang theo ý thăm dò: “Không biết chuyện này có phải thật không?”
Ngự Hàn chau mày, đang định đích thân bác bỏ tin đồn, nhưng còn chưa kịp nói, một âm thanh trầm thấp từ tính từ phía sau vọng đến, mang theo sương lạnh khó phát hiện.
“Xin lỗi, tôi nghĩ bên tình báo của cậu tìm hiểu sai rồi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT