Chờ Ngự Hàn tuyên thệ xong câu nói kia, người nhà họ Lâm đã sớm chìm trong nỗi sợ hãi không thể kiềm chế.

Y vậy mà… vậy mà dám nói như thế?!

Nếu không phải bà Lâm đỡ kịp cơ thể chao đảo sắp ngã của ông Lâm, chỉ sợ người cầm quyền đã quá tuổi năm mươi nhà họ Lâm sẽ ngất xỉu ngay lập tức.

Tuy ông Lâm không ngất đi được, nhưng khuôn mặt không ngừng run rẩy lại tỏ rõ bi phẫn đan xen của ông ta: “Trời, trời đánh thánh đâm!…”

Mà Ngự Hàn xong chuyện thì phủi áo, quay người định rời khỏi nhà họ Lâm đầy thị phi này.

Nhưng khi y quay lại thì lập tức đối diện với đôi mắt đen như mực của Tạ Tư Hành.

Hắn đến từ lúc nào vậy?

Ngự Hàn hơi ngạc nhiên, không chỉ chính y không hề hay biết mà dường như đến cả người nhà họ Lâm cũng không phát hiện.

Mà có vẻ vị Phật lớn này đã đứng đó được một lát.

Đúng lúc này, người nhà họ Lâm chợt bừng tỉnh khỏi cơn khiếp sợ, thấy Tạ Tư Hành đứng cách đó không xa.

Ông Lâm vừa uống một viên thuốc trợ tim, cảm nhận trái tim đập 180 nhịp cuối cùng cũng ổn định hơn, cố gắng cười trừ: “Giám đốc Tạ à, để cậu chê cười rồi…”

Lâm Vũ Thành cũng vội tiến lên nửa bước, muốn nói gì đó.

Nhưng Tạ Tư Hành lại không nhìn bọn họ, ánh mắt luôn khóa chặt trên người Ngự Hàn.

Từ đôi mắt sâu không thấy đáy hắn liếc đến, Ngự Hàn có thể lờ mờ nhìn thấy ý cười không rõ bên trong.

Cười à?

Ngự Hàn khịt mũi: “Anh là chó hả? Vừa đánh hơi thấy đã tới rồi.”

Sao cứ có cảm giác chỉ cần mình làm chuyện gì, tên này sẽ lập tức xuất hiện vậy nhỉ?

Chó còn chưa chịu khó thế đâu đấy?

Tạ Tư Hành xem màn kịch vừa diễn ra, tâm trạng bỗng tốt hơn rất nhiều.

Mệt hắn còn lo người này sẽ bị gặm sạch không nhả xương, thì ra là lo nhầm, người này không xới tung nhà họ Lâm lên đã là nhờ phước tổ tiên của chúng rồi.

Nhìn người nhà họ Lâm tức muốn ngất, khóe môi Tạ Tư Hành khẽ nhếch lên: “Quả là một màn trình diễn xuất sắc, phu nhân.”

“Đừng gọi tôi là phu nhân.” Ngự Hàn không vui: “Sớm muộn gì tôi cũng sẽ ly hôn với anh thôi.”

Tạ Tư Hành không bày tỏ ý kiến, đến cả biểu cảm cũng không thay đổi, chỉ là ý cười nơi đáy mắt lại càng đậm thêm.

Người nhà họ Lâm vừa bừng tỉnh từ nỗi khiếp sợ, lại nghe thấy Ngự Hàn muốn ly hôn với Tạ Tư Hành, ông Lâm cảm thấy thuốc trợ tim vừa uống nhanh chóng mất hiệu lực, suýt nữa ngất xỉu tiếp.

“Mày, mày dám?!”

Ông Lâm tức giận nói: “Lâm Hàn, mày có biết mình đang nói gì không?!”

Ly hôn với Tạ Tư Hành? Nghĩ cũng đừng nghĩ!

Dù Lâm Hàn không cần địa vị và thân phận của Tạ Tư Hành thì nhà họ Lâm vẫn cần.

Sao Ngự Hàn lại không biết ông Lâm nghĩ gì, chế giễu: “Biết chứ, tôi đây tỉnh táo hơn ông nhiều, à mà phiền ông về sau đừng gọi tôi là Lâm Hàn nữa, tôi đã cắt đứt quan hệ với các người rồi.”

“Nhớ đây, tôi – tên – Ngự Hàn.”

Giọng nói của y không lớn, lại vang vọng truyền khắp từng ngõ ngách.

Lâm Hàn ngày xưa nói chuyện lúc nào cũng nơm nớp lo sợ lúc này lại dùng âm điệu bình tĩnh, nói ra lời thật lòng nhất.

Đôi mắt hiền lành màu hổ phách cũng hiện ra sự cứng cỏi không tầm thường, cứ như trên thế gian này không có bất cứ thứ gì có thể lay động nội tâm kiên định bất di bất dịch của y.

Vào khoảnh khắc ấy, thậm chí bọn họ cũng không dám tin đây là Lâm Hàn yếu đuối của ngày xưa.

Ông Lâm chưa kịp giấu đi vẻ hoảng hốt trên mặt, Ngự Hàn lười tiếp xúc với người nhà họ Lâm đã cất bước định rời khỏi đây.

Không ai ngăn nổi y, chỉ có thể trơ mắt nhìn y đi xa.

Ngay khi Ngự Hàn đang định đi lướt qua Tạ Tư Hành, người đàn ông bên cạnh lại đột nhiên vươn tay, nắm chặt cổ tay y.

Sức nắm của Tạ Tư Hành không mạnh, bàn tay to rộng mang theo nhiệt độ ấm áp khiến y không thể không dừng lại.

Ngự Hàn hơi cảnh giác, chẳng lẽ Tạ Tư Hành muốn đứng đây đánh một trận với y? Vì vừa rồi y làm trò trước mặt người nhà họ Lâm, nói muốn ly hôn với hắn?

Ngự Hàn biết đàn ông đều rất sĩ diện, mình vừa nói vậy chẳng khác nào tát vào mặt hắn.

Được lắm, đàn ông phải giáp mặt đánh nhau, y sẽ không sợ hãi.

Ngự Hàn nhướng mày, chờ đợi động tác tiếp theo của hắn.

Ngoài dự đoán là trên mặt Tạ Tư Hành không có vẻ tức giận, giọng điệu vẫn bình tĩnh như cũ: “Không đợi tôi đi cùng à?”

Ngự Hàn ngạc nhiên quay lại nhìn hắn, nhớ ra mình vừa lấy được một công ty từ tay người này, vì để không làm hắn nghi ngờ mình bị lợi dụng xong rồi vứt bèn thuận miệng nói: “Tùy anh.”

Tạ Tư Hành thả y ra, Ngự Hàn lướt thẳng qua hắn, còn hắn đi theo sau.

Người nhà họ Lâm nhìn Tạ Tư Hành tới nhưng không nói gì với bọn họ mà đã đi mất.

Giờ phút này, tâm trạng cả nhà cực kỳ khó chịu.

Bàn tay buông thõng một bên của Lâm Vũ Thành nắm chặt lại, nhìn đám Ngự Hàn rời đi muốn nứt khóe mắt, cơn hận trong lòng dần nảy mầm.

Một bữa tiệc sinh nhật vui vẻ bị Ngự Hàn phá nát, bọn họ không còn tâm trạng nào tiếp tục nữa.

Người một nhà ngồi quanh bàn ăn, chìm vào im lặng.

Chỉ có con gái nhà họ Lâm – Lâm Tình Hi không lên tiếng nãy giờ còn được xem là bình thường, cô nhún vai, nói: “Con đã bảo rồi, đáng lẽ nên gọi anh ba tới ăn cùng, bằng không cũng sẽ không loạn như thế này.”

Bà Lâm cau mày, không đồng ý với cô: “Nó đánh Thành như vậy, sao có thể gọi nó về?”

Trong lòng bà Lâm, dù sao Lâm Vũ Thành đã nuôi mười mấy năm càng quan trọng hơn.

Lâm Tình Hi lại nói: “Mẹ, có phải mẹ quên mất hôm nay cũng là sinh nhật anh ba không.”

Bà Lâm trừng mắt, không khỏi ngẩn ra.

Dường như bọn họ đều đã quên, không ai nhớ rõ.

Lâm Hàn vẫn luôn lẳng lặng như vậy, làm gì có ai quan tâm chuyện của y.

***

Ngự Hàn không ngờ Tạ Tư Hành nói đợi hắn đi cùng lại là muốn cùng đi chung xe với y.

Ngự Hàn nghĩ y không quen Tạ Tư Hành đến mức có thể ngồi chung một xe, cho nên đứng bên cạnh xe do dự.

Tạ Tư Hành thấy Ngự Hàn mãi không lên xe, nghiêng đầu nghi hoặc nhìn y.

Bị cặp mắt đen như mực kia đảo qua, Ngự Hàn khẽ cắn môi, cuối cùng vẫn mở cửa ngồi lên.

Y không sợ đâu.

Vừa mới lên xe đã thấy ngay Trịnh Tư Niên ngồi ghế trước, Ngự Hàn lập tức khơi dậy hứng thú: “Thư ký Trịnh cũng tới à.”

Mồ hôi lạnh trên người Trịnh Tư Niên thoắt cái tuôn như suối: “Chào, chào phu nhân.”

Ngự Hàn mỉm cười: “Có phải hối hận rồi, muốn gia nhập phe tôi không?”

Trịnh Tư Niên không biết nên trả lời như thế nào, Tạ Tư Hành lên xe sau nghe thấy thế, nói: “Thư ký Trịnh, nhà cậu còn có việc, xuống xe trước đi.”

Trịnh Tư Niên như được đại xá, thầm nghĩ tổng giám đốc đúng là chúa cứu thế của anh ta, mở cửa xe bỏ chạy.

Nhìn bóng dáng Trịnh Tư Niên hốt hoảng chạy đi, Ngự Hàn cảm thấy cụt hứng, hừ một tiếng.

“Hình như em rất hứng thú với thư ký của tôi?”

Tạ Tư Hành nhìn y, đột nhiên hỏi.

Ngự Hàn bóng gió nói: “Đối với ai tôi cũng thấy hứng thú.”

Tạ Tư Hành không nói nữa, cũng không biết tin không, chỉ hỏi thêm một câu: “Vì sao lại muốn cắt đứt quan hệ với nhà họ Lâm?”

Hắn không rõ vì sao Ngự Hàn lại làm ra chuyện như vậy với nhà họ Lâm.

Chẳng phải lợi dụng nhà họ Lâm để tiếp cận mình trục lợi là mánh khóe quen thuộc của đám người xuyên sách ư?

Trong xe im lặng hồi lâu.

Đây là lần đầu bọn họ ngồi chung với nhau hòa bình như vậy, nhưng hiển nhiên bầu không khí không được hài hòa cho lắm.

Khi Tạ Tư Hành cho rằng Ngự Hàn sẽ không trả lời, y mới lười biếng ngả lưng ra sau, híp mắt nói: “Đương nhiên là vì chúng không xứng.”

Tạ Tư Hành nhướng mi, bỗng dưng cảm thấy lý do này có thể chấp nhận được.

Rất hợp với tính cách của người xuyên sách này.

Một lát sau, hắn nói: “Ngày mai em có thể tới công ty, lát nữa tôi sẽ bảo Trịnh Tư Niên đưa địa chỉ cho em.”

Nói tới đây, Ngự Hàn lập tức hứng thú: “Ồ? Thế tôi có thể lấy được cách liên lạc với Trịnh Tư Niên rồi?”

“?”

Tạ Tư Hành không hiểu nổi logic của Ngự Hàn.

Hình như chấp niệm của y với Trịnh Tư Niên đã vượt qua hắn rồi thì phải?

Tạ Tư Hành đè suy nghĩ quái dị ấy xuống, đột nhiên nhớ ra khi mình đi vào nhà họ Lâm, người nhà đó đang quây quần bên nhau để chúc mừng sinh nhật Lâm Vũ Thành.

Hình như hôm nay cũng là sinh nhật Lâm Hàn.

Nhưng xem dáng vẻ của Ngự Hàn thì trông không để ý lắm.

Cũng đúng, y chỉ là người xuyên sách mà thôi, không phải Lâm Hàn thật.

Tạ Tư Hành nghiêm túc nghĩ, không chú ý tới Ngự Hàn ngẩn người nhìn cửa hàng bánh kem chợt lóe ngoài cửa sổ.

“Dừng xe.” Ngự Hàn đột nhiên cất tiếng.

Tài xế ngồi ghế trước theo phản xạ quay lại nhìn Tạ Tư Hành.

Tạ Tư Hành lãnh đạm nói: “Nghe em ấy đi.”

Chiếc xe đỗ vào lề, Ngự Hàn bước xuống, lúc quay về cầm theo một cái bánh Tiramisu đã được đóng gói hoàn hảo.

Tạ Tư Hành chỉ tùy ý liếc qua, không hỏi gì mà bảo tài xế lái xe tiếp.

Tiếp theo không ai trò chuyện nữa, trong xe chìm vào sự im lặng kéo dài.

Tạ Tư Hành đã rời khỏi công ty trước giờ, còn có chút công việc chưa xử lý, ngồi trên xe mở laptop tiếp tục làm việc.

Mà Ngự Hàn đang nói chuyện với hệ thống.

Hệ thống: [Ký chủ, hôm nay là sinh nhật Lâm Hàn, bảo anh mua một cái bánh kem chia cho Tạ Tư Hành, vì sao anh chỉ mua có một miếng bé xíu như vậy?!]

Ngự Hàn khó hiểu hỏi: “Vì sao tôi phải chia cho Tạ Tư Hành? Tôi đây tự ăn.”

Hệ thống: [Đương nhiên là để cảm hóa Tạ Tư Hành rồi, không phải người yêu chia bánh cho nhau là một chuyện rất lãng mạn à?]

“Cậu nghĩ nhiều rồi, anh đây cần gì làm vậy.” Ngự Hàn không hiểu, vẫn bình thản như không.

Hệ thống tức giận nói: [Vậy anh đừng mua còn hơn!]

Ngự Hàn không thèm quan tâm nó, y cũng không phải mua bánh kem vì nghe lời hệ thống.

Chiếc xe nhanh chóng đi vào trang viên nhà họ Tạ, chú Vương quản gia thấy Ngự Hàn về chung với Tạ Tư Hành, khuôn mặt già nua cười tươi như hoa: “Các cậu về đúng lúc lắm, bữa tối đã nấu xong rồi.”

Tạ Tư Hành từ chối: “Không cần, tôi còn có việc.”

Nói xong liền đi lên phòng làm việc tầng ba, hiển nhiên là không định ăn cơm cùng Ngự Hàn.

Chú Vương thầm nghĩ, quả nhiên tình cảm vẫn phải từ từ bồi đắp.

So với chú Vương đang sốt ruột, Ngự Hàn nhìn một bàn toàn đồ ăn ngon, làm gì thèm quan tâm Tạ Tư Hành ăn hay không.

Một mình thưởng thức xong bữa tối, Ngự Hàn còn ăn luôn miếng Tiramisu mình mua, hoàn toàn không màng tới hệ thống đau đớn kêu gào y không hiểu tình yêu lãng mạn.

Cơm nước xong xuôi, Ngự Hàn định đi ra ngoài, không ngờ bị Tạ Tư Hành vừa lúc đi xuống bắt gặp.

Tạ Tư Hành không biết tối rồi mà y còn ăn mặc chỉn chu ra ngoài làm gì, nhưng chú Vương đã tò mò hỏi trước.

Ngự Hàn: “Tôi chợt nhớ ra hôm nay chưa kiểm tra số bước chân trên WeChat, định ra ngoài kiểm tra xem sao.”

Chú Vương không hiểu sở thích của đám thanh niên cho lắm: “Hả? Quan trọng lắm ư?”

Ngự Hàn lắc đầu, vươn một ngón tay, trịnh trọng nói: “Tôi làm gì cũng phải đứng đầu, dù là đếm số bước chân trên WeChat, tôi đây cũng phải leo lên vị trí số một!”

Chú Vương: “…”

Tạ Tư Hành: “…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play