Mấy giọt nước tóe lên bắn vào sườn mặt Ngự Hàn, y hơi ngẩn ra, nhìn từng gợn sóng loang thật lớn.
Tiếng động rơi xuống nước đánh tan ánh trăng bạc trên mặt bể, bóng người đen như mực chìm vào trong nước, chỉ hơi ngoi lên hai lần rồi không có động tĩnh gì nữa.
Nơi sâu nhất trong bể cũng chỉ đến hai mét, không hề khó khăn gì đối với một người đàn ông trưởng thành, vậy mà Tạ Tư Hành mãi vẫn chưa ra khỏi bể.
Ngự Hàn chờ một lát, không thấy Tạ Tư Hành bơi lên bèn ngồi xuống, gọi dò một tiếng: “Tạ Tư Hành, anh không sao chứ?”
Đáp lại y chỉ có đám bong bóng ùng ục ùng ục nổi lên, ngoài ra không có tiếng gì khác.
“…”
Dù Ngự Hàn ngu ngốc tới đâu đi chăng nữa cũng nghĩ đến chuyện Tạ Tư Hành không biết bơi, nhưng trong thông tin Trịnh Tư Niên cho y không nhắc tới điều này.
Ngự Hàn nhỏ giọng chửi một tiếng, không rảnh để quan tâm nhiều như vậy, thả người nhảy xuống, hai tay rẽ nước lặn xuống dưới, bơi tới gần Tạ Tư Hành sắp chìm tận đáy bể.
Dưới nước làm tầm mắt mờ đi, nhưng Ngự Hàn vẫn có thể thấy mặt hắn trắng bệch vì không thở được.
Làn nước lạnh buốt thấu xương bủa vây lấy hắn như ngưng kết thành vô số đôi tay kéo hắn xuống dưới đáy, mang theo cảm giác nặng nề dần chìm xuống không thể chống cự, mãi tới khi các giác quan và ý thức cùng bị chôn vùi.
Trong lúc uống nước lẫn còn ngươi nhói đau, màng nhĩ truyền đến cảm giác rung động, đánh vào từng chút một khiến Tạ Tư Hành vô thức nhớ về quá khứ.
Vì không thể chống lại vận mệnh, trơ mắt nhìn tất cả những gì vốn thuộc về mình bị cướp đoạt, dưới đãi ngộ bất công, nghèo túng và thất vọng cùng đả kích, cuối cùng hắn đi tới kết cục thất bại nhảy xuống biển, dùng cái chết để nâng lên kết thúc hoàn hảo cho người khác.
Từ đó về sau hắn không tới gần bất cứ nguồn nước nào khiến mình nhớ lại những điều ấy, dù cho tới bây giờ hắn không sợ hãi cái chết, cũng không muốn được cứu rỗi.
Cứ chìm xuống như vậy cũng rất tốt.
Trong thoáng chốc, dòng suy nghĩ rời rạc hoảng hốt của Tạ Tư Hành chợt tỉnh lại.
Chìm vào trong nước, năm giác quan dần mờ đi, duy chỉ có cảm giác chết chóc cực kỳ dữ dội đủ để nuốt hết thảy lý trí của hắn.
Nhưng hắn vẫn lờ mờ nhìn thấy Ngự Hàn cố gắng bơi về phía mình cùng đôi tay không ngại khó khăn vươn qua, hệt như chùm sáng xuyên thấu đáy biển vạn trượng, soi sáng vực sâu chưa ai đặt chân đến.
Hình như cũng không đáng sợ tới vậy.
Tạ Tư Hành yên tâm nhắm mắt.
Ngự Hàn kìm nén cơn bực tức, mím chặt môi bơi đến gần Tạ Tư Hành, vươn tay kéo người đang chìm dần xuống đáy bể bơi lên.
Tạ Tư Hành nặng muốn chết, lực cản trong nước cũng lớn, Ngự Hàn tốn biết bao nhiêu công sức mới đưa được người lên bờ, mệt như leo một hơi lên thẳng đỉnh Everest.
Sau khi ngoi lên, Ngự Hàn thở mấy hơi, ghé mắt nhìn Tạ Tư Hành bên cạnh.
Hai mắt hắn nhắm nghiền, cơ thể ướt đầm đìa nằm im đó không nhúc nhích, đôi môi tái nhợt gần như trong suốt, dáng vẻ âm u đầy tử khí khiến Ngự Hàn có linh cảm xấu.
Sẽ không chết chứ?
Ngự Hàn bị suy nghĩ của mình dọa giật nảy, càng nghĩ càng thấy khó.
Y đi tới, lấy tay vỗ lên mặt Tạ Tư Hành, gọi thử: “Tạ Tư Hành, chưa chết thì trả lời đi.”
Đáp lại y chỉ có bầu không khí im lặng xung quanh.
“… Không thể nào?” Ngự Hàn chau mày, không thể tin có người yếu ớt như vậy, vừa rơi xuống nước mấy phút đã ngỏm rồi.
Nhưng nhớ ra người trong thế giới này cũng rất yếu đuối, Ngự Hàn lập tức cho rằng đã xảy ra chuyện thật, lập tức tìm cách cứu người.
Trong đầu hiện lên rất nhiều biện pháp, cuối cùng Ngự Hàn trịnh trọng nhìn Tạ Tư Hành như đã đưa ra quyết định quan trọng gì đó, hít sâu một hơi, nhỏ giọng nói thầm: “… Chỉ đành vậy thôi.”
Ý thức Tạ Tư Hành vừa quay về đã nghe thấy câu nói ấy.
Ở nơi Ngự Hàn không thấy, bàn tay thõng trong hồ nước khẽ giật, cơ thể vẫn yên ắng không thôi.
Hai tay Ngự Hàn chống bên cạnh Tạ Tư Hành, từ từ cúi người, vào lúc hơi thở ấm áp phớt qua, phần cổ tr4n trụi của người dưới nhanh chóng đỏ ửng.
Môi đã áp sát, gần đến mức có thể cảm nhận hơi thở của y, là một mùi thơm man mát của cỏ cây thiên nhiên, cực kỳ dễ chịu.
Trước kia Tạ Tư Hành chưa từng phát hiện nó trên những người kia, đây là hơi thở chỉ thuộc về mình Ngự Hàn.
Tất cả suy nghĩ đều bị hành động lúc này của Ngự Hàn tác động, hắn không thể tập trung kiểm tra, càng không lên tiếng.
Khoảng cách càng lúc càng gần, cuối cùng ghé sát vào sườn mặt.
Ngự Hàn cúi gần tai hắn, tàn nhẫn thì thầm: “Còn không tỉnh nữa, công ty của anh, thư ký của anh, tất cả đều sẽ là của tôi!”
“…”
Sau một hồi im lặng, Tạ Tư Hành vẫn không nhúc nhích, đến cả mí mắt cũng không nhấc lên.
“Thư ký Trịnh đã nhận tôi làm chủ, ngày mai tôi sẽ cưỡng chế sát nhập nhà họ Tạ, cướp hết người của anh!” Ngự Hàn còn nói: “Đúng rồi, anh muốn đóng quan tài nắp trượt hay nắp gập? Thôi bỏ đi, hình như bây giờ đang thịnh hành hỏa táng, cho anh bắt kịp trend một lần vậy.”
Tạ Tư Hành: “…”
“Tôi còn phải tiêu tiền của anh, tiêu sạch bách không thừa một xu.”
“À đúng, tôi còn phải tuyên bố với bên ngoài chúng ta đã ly hôn lâu rồi, là do tôi đề nghị.”
Tạ Tư Hành vẫn không nhúc nhích.
Ngự Hàn vẫn chưa từ bỏ, tiếp tục thì thầm: “Anh đã phản bội tôi, Kiều Lam và Phương Kỷ Minh đều là anh em tốt của tôi, nếu anh đã không giữ lấy, tôi cũng chỉ có thể tìm người khác, chờ tôi tìm được người thay thế anh, tôi sẽ quên mất anh!”
Tạ Tư Hành bỗng mở mắt, khuôn mặt bị nước thấm ướt trông càng thêm lạnh lùng, còn mang theo vẻ hung ác nhìn chằm chằm Ngự Hàn.
Hắn không nhịn nổi nữa: “Ngự Hàn, em dám.”
Lời hắn nói như rít qua kẽ răng, hơi khàn khàn vì bị sặc nước.
Ngự Hàn ngạc nhiên cảm thán: “Có hiệu quả thật.”
Quả nhiên người đời không lừa y, thật sự có thể cứu sống người sắp chết chỉ bằng mấy câu.
Nhưng chắc hẳn vẫn vì y thực lực bất phàm, nội công thâm hậu mới có tác dụng nổi bật như thế, người bình thường còn lâu sánh nổi. Ngự Hàn không khỏi đắc ý.
Giọt nước trượt qua hàng mi sắc bén của Tạ Tư Hành, lại từ từ trượt vào tóc, hắn híp mắt nhìn chằm chằm mặt Ngự Hàn.
Bọn họ vẫn còn giữ tư thế Ngự Hàn khiêu khích hắn, Ngự Hàn than thở xong, thấy Tạ Tư Hành đã tỉnh nên chuẩn bị đứng dậy.
Nhưng Tạ Tư Hành không biết lấy sức đâu ra bắt lấy y, để y không thể đứng lên được.
Ngự Hàn đang nghi ngờ hắn định làm gì, Tạ Tư Hành lại lạnh lùng hỏi bằng giọng khàn khàn: “Em định quên tôi thật à?”
Ngự Hàn: “Anh có biết thuật nói cứu người không?”
Giọng điệu dùng từ ghét bỏ miêu tả cũng không đủ.
Nếu không phải y nghĩ ngay đến cách này, chỉ sợ Tạ Tư Hành đã sớm đi đời nhà ma.
“Muốn cảm ơn thì để tối nay nói.” Ngự Hàn chau mày: “Anh thả tôi ra trước được không?”
Tạ Tư Hành giữ chặt y, vừa rồi rớt xuống nước còn yếu đuối không nơi nương tựa, bây giờ lực tay lại lớn đến đáng sợ, Ngự Hàn đang nghi ngờ hắn cố ý chìm xuống đáy bể.
Ngự Hàn nghi ngờ hỏi: “Không phải là anh muốn ở lại nên mới làm ướt người đấy chứ?”
Tạ Tư Hành nhìn y, vẻ mặt như muốn nói “Tôi nhạt nhẽo vậy à”.
Ngự Hàn rất muốn nói “Đúng vậy”, nhưng Tạ Tư Hành đột nhiên lại kéo y ngồi dậy.
Từ tư thế một trên một dưới đổi thành đối diện nhau, Ngự Hàn chưa kịp phản ứng, Tạ Tư Hành đã cố định eo y, khàn giọng hỏi: “Ai dạy em cứu người như thế?”
Bàn tay đặt sau lưng như mặt bàn ủi, Ngự Hàn bỗng cảm thấy không được tự nhiên: “Tôi tự học, không được à?”
Tạ Tư Hành nhìn y chằm chằm, đôi môi mím chặt.
Vừa rồi Ngự Hàn tới gần như vậy, hắn còn tưởng…
“Tưởng gì?” Ngự Hàn nghi ngờ nhìn hắn.
Ánh mắt Tạ Tư Hành lóe lên, phát hiện mình không cẩn thận buột miệng.
Hắn quay mặt đi: “Không có gì.”
“Không nói đúng không?” Ngự Hàn nheo mắt lại, quay mặt hắn về, cứng rắn nói: “Không ai có thể nói láo trước mặt Ngự Hàn này, nói!”
“Muốn biết?” Tạ Tư Hành dừng một lát mới nói: “Biết hô hấp nhân tạo không?”
Ngự Hàn sững sờ: “Nhân… hô hấp gì?”
Tạ Tư Hành lặp lại lần nữa, cười khẽ: “Biết không?”
Ngự Hàn mờ mịt lắc đầu.
Ban nãy khi vừa ra khỏi bể bơi, ngại tóc ướt vướng víu nên Ngự Hàn đã thuận tay vén phần tóc đen ra phía sau, để lộ cái trán trơn bóng và khuôn mặt kiệt ngạo.
Nhưng lúc này hàng mày bị thấm ướt lại có chút mông lung, giảm đi không ít nhuệ khí áp bức, khiến vẻ mờ mịt càng thêm đơn thuần đáng yêu làm người khác nhịn không được muốn chạm vào.
Xung quanh tĩnh mịch im ắng, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau, một bên nặng một bên nhẹ.
Ngự Hàn cảm nhận bàn tay trên lưng càng siết chặt, cặp mắt cũng trầm xuống, đọng một vũng nước lạnh lẽo, thâm sâu u ám.
“Vậy… có cần tôi dạy em không?”
“Thứ tôi không biết mà anh lại biết à?”
“…”
Khuôn mặt Tạ Tư Hành cứng đờ.
Khi Ngự Hàn nhận ra, bàn tay nắm hông y đột nhiên siết chặt, mặt Tạ Tư Hành cũng đã tới gần.
Hắn bỗng ghé lại khiến Ngự Hàn trở tay không kịp, cũng không kịp tránh né, đôi môi lành lạnh mổ một cái lên khóe môi y như chuồn chuồn lướt nước, vừa chạm vào đã tách ra.
Nhưng dù chỉ là xúc cảm trong chớp mắt đã đủ cho thế giới của Ngự Hàn thay đổi long trời lở đất.
Ngự Hàn ngơ ngẩn, dù y chưa từng yêu đương nhưng cũng không thể không rõ đây là hành động gì.
Y từng nghe người ta nói những đôi yêu nhau thường môi chạm môi để biểu đạt lòng yêu thương, thường khó mà tách rời, nếm thử sẽ nghiện.
Tim Ngự Hàn đập nhanh, dường như cảm nhận được ý sâu xa trong đó.
Suy nghĩ đã nhiều ngày, những thứ chưa thông suốt bây giờ như rõ ràng, thấu tận đáy lòng.
Bốn mắt nhìn nhau, trong mắt Tạ Tư Hành cất giấu tình cảm sâu nặng, rõ ràng là người chủ động nhưng còn căng thẳng hơn cả Ngự Hàn, hai tai đỏ bừng.
Qua một lúc sau, Ngự Hàn mới lấy lại được giọng mình: “Anh… cứ nói thẳng là độ khí bằng miệng là được mà?”
Với năng lực phân tích của y, chắc chắn có thể hiểu ý Tạ Tư Hành.
Tim Tạ Tư Hành mất khống chế đập thình thịch, yết hầu trượt đi, hơi thở nặng hơn so với trước đó.
“Nếu đã biết, vì sao vừa rồi không làm?”
“… Quên.”
Ngự Hàn chưa bao giờ dùng tới cách này, cho nên nhất thời không nghĩ ra.
Chờ tỉnh táo lại, y không nhịn được trêu chọc: “Anh độ khí bằng miệng sai tiêu chuẩn rồi.”
Như vậy sao có thể cứu người.
Tạ Tư Hành nhướng mày, hắn vốn không phải đang dạy Ngự Hàn mà không nhịn được suy nghĩ trong lòng.
Nhưng hiển nhiên câu này không thể nói ra trước mặt Ngự Hàn, cho nên hắn gật đầu: “Em nói đúng.”
Ngự Hàn rất hài lòng với thái độ của hắn, vươn tay bóp cằm hắn, nở nụ cười tự tin chói mắt: “Để tôi dạy anh.”
Tạ Tư Hành sững sờ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT