Sau khi bị Tạ Tư Hành đánh lén, suy nghĩ đầu tiên trong đầu Ngự Hàn là mình lại không thể dự đoán được chiêu này của Tạ Tư Hành!
Bằng không với tốc độ phản ứng và kỹ năng của y đã đủ để ngăn cản Tạ Tư Hành đánh lén y.
Cho nên Ngự Hàn lập tức có ý định muốn đọ kỹ thuật lái xe một trận với hắn, lấy lại mặt mũi rơi rớt ở chỗ Tạ Tư Hành.
Tốt nhất có thể lấy bánh xe nghiến qua nghiến lại bản mặt cười mãi không ngớt của Tạ Tư Hành bảy bảy bốn chín lần, để hắn không thể cười mê hoặc lòng người như thế nữa.
Nhưng sau khi xuống xe bị gió lạnh thổi tới, y lại mở cửa xe ngồi xuống, hơn nữa còn thong thả thắt dây an toàn cho mình.
Tạ Tư Hành nhìn Ngự Hàn từ lúc xuống xe thấy y lại quay về, hứng thú hỏi: “Không đụng xe với tôi nữa à?”
“Hời cho anh quá.” Ngự Hàn cười khẩy, dường như y đã quay về sân nhà, nói: “Quân tử báo thù mười năm chưa muộn.”
Y liếc xéo Tạ Tư Hành: “Anh chờ đó cho tôi!”
Hôm nay Tạ Tư Hành làm trò trên người y, có ngày y sẽ trả lại cho hắn bất cứ lúc nào.
Đây chính là tính kiên nhẫn to lớn của Long Ngạo Thiên, y muốn khiến Tạ Tư Hành ý thức được mạo phạm Ngự Hàn là quyết định sai lầm nhất cuộc đời hắn.
Có lẽ là do Ngự Hàn quá bình tĩnh, Tạ Tư Hành không nhịn được nhìn y một lần, sau đó mới cười khẽ: “Ừ, tôi chờ.”
Hắn đặt tay lên vô lăng, đầu ngón tay thon dài gõ nhẹ, nói: “Hi vọng đến lúc đó giám đốc Ngự sẽ nương tay.”
“Nghĩ gì thế.” Ngự Hàn cười lạnh: “Phản đồ không có quyền cò kè mặc cả.”
Chỉ có quyền quỳ bên chân y cầu xin khi bị điên cuồng trả thù mà thôi.
***
Mấy ngày sau Tạ Tư Hành vẫn không nhắc lại chuyện đêm đó, cũng không có bất kỳ hành động nào quá đáng, thậm chí thái độ với Ngự Hàn cũng không thay đổi nhiều.
Buổi sáng hắn vẫn đến phòng gym đúng giờ, hòa thuận tập cùng Ngự Hàn hai tiếng, cũng đích thân đưa Ngự Hàn tới công ty, đêm đến quay về ăn tối chung với Ngự Hàn.
Giống hệt cuộc sống trước đây, không khác gì những ngày tháng vốn có của bọn họ.
Dường như người đêm đó nắm chặt tay y, dồn y tới góc khuất chất vấn không phải Tạ Tư Hành vậy.
Nếu không phải vết lằn đỏ trên tay Ngự Hàn vẫn chưa biến mất, có lẽ y sẽ nghĩ đây chỉ là giấc mơ của mình mà thôi.
Nhưng Ngự Hàn vẫn thấy kỳ lạ.
Ví dụ như một vài việc vặt vãnh bình thường sau sự kiện kia dần thay đổi, còn có mấy chi tiết trước đây Ngự Hàn không để ý tới cũng mang ý sâu xa.
Sau khi Ngự Hàn nhìn mình bằng ánh mắt phức tạp lần thứ năm, cuối cùng Tạ Tư Hành cũng ngẩng mặt khỏi máy, nhàn nhạt nói: “Ngự Hàn, em cứ nhìn tôi như vậy nữa, tôi sẽ không thể tập trung làm việc.”
“…” Ngự Hàn chau mày, khó chịu nói: “Đây là phòng làm việc của mình anh à? Tôi cứ thích nhìn đấy.”
Tạ Tư Hành mỉm cưởi.
Ban đầu hắn tưởng sau khi bày tỏ với Ngự Hàn, người xuyên sách không có chút hứng thú nào với hắn sẽ lựa chọn cố gắng tránh mặt, không ngờ Ngự Hàn vẫn thường đến phòng làm việc, trừ thỉnh thoảng nhìn mình chằm chằm thì không nói gì cả.
Hệt như đang đọ sức chịu đựng với hắn xem ai có thể nhịn được tới cuối.
Tạ Tư Hành cong môi, quyết định không bàn chuyện này với y nữa, chuyển sang chủ đề khác: “Ngày mai tôi phải ra nước ngoài công tác một tuần.”
Ngự Hàn ờ một tiếng: “Anh đi công tác thì liên quan gì tới tôi?”
Trông cực kỳ khinh bỉ.
Thật đúng là một người xuyên sách lạnh lùng.
Tạ Tư Hành mỉm cười: “Báo cáo lịch trình của tôi cho em.”
Ngự Hàn: “…”
Lại là báo cáo lịch trình.
Bây giờ Ngự Hàn cứ nghe tới từ này là lại run bần bật, kỳ dị một cách bất thường.
Trước đó y còn thấy lạ, hai tên đàn ông thì cần gì phải báo cáo cho nhau nghe, bây giờ nghĩ lại, có lẽ bắt đầu từ hôm đó Tạ Tư Hành đã âm mưu làm phản rồi.
Thật đúng là một nhân vật phản diện lòng dạ thâm sâu giỏi che giấu, còn khó chơi hơn cả Ma tộc.
Ít nhất Ma tộc sẽ không tìm cách có được y.
Nhớ tới lời phân tích người qua đường nói với y ngày đó, Ngự Hàn quay phắt mặt đi, lẩm bẩm: “Ai muốn nghe anh báo cáo lịch trình, thích thì đi đi.”
“Em có thể không nghe, nhưng tôi nhất định phải nói.” Nhìn vẻ mặt sượng sùng của Ngự Hàn, Tạ Tư Hành lại chậm rãi nói: “Miễn có người thừa dịp tôi không có mặt lại chạy đi lung tung nói chúng ta sắp ly hôn.”
Ngự Hàn xù cả lông: “Anh còn ấm ức nữa à?!”
Tạ Tư Hành nghiêm túc gật đầu.
Hắn làm nhiều chuyện trước kia mình khinh thường như vậy, kết quả lại nghe thấy Ngự Hàn đòi ly hôn với mình, dù chưa đến mức ấm ức nhưng vẫn có ít cảm xúc khác.
Ngự Hàn nhìn hắn, cười lạnh: “Được, anh đi đi.”
Chờ Tạ Tư Hành về rồi, chắc chắn y sẽ tặng hắn một bất ngờ lớn.
Ngự Hàn đang tính toán mọi thứ trong đầu, Tạ Tư Hành lẳng lặng ngắm y, đứng dậy khỏi chỗ ngồi, từ từ đi về phía Ngự Hàn.
Trong phòng làm việc, Tạ Tư Hành chỉ mặc chiếc áo vest một cúc, nghiêm túc lại không mất đi sự thoải mái, lúc đi lại quần tây hơi kéo căng, siết ra hình chân hoàn hảo, hệt như lưỡi dao giấu sau lớp vỏ.
Trời chạng vạng tối, ráng mây lơ lửng, ánh nắng vàng cam dần chảy từ ngoài ban công vào, lại bị cơ thể cao lớn của hắn che khuất, tạo thành một vùng bóng tối trên mặt đất.
Ngự Hàn hồi hồn, chỉ thấy Tạ Tư Hành đã đứng trước mặt y từ lúc nào, khuỷu tay khẽ nhích, có vẻ đang chuẩn bị làm chuyện bất chính.
Nữa à!
Lần này Ngự Hàn sẽ không tiếp tục ngồi chờ chết, vào khoảnh khắc Tạ Tư Hành vươn tay ra, y nhanh chóng bắt được bàn tay đối phương thò tới.
Năm ngón tay nắm chặt, lòng bàn tay Tạ Tư Hành mở ra, một tập tài liệu rớt “soạt” khỏi tay hắn, rơi xuống bàn làm việc trước mặt Ngự Hàn.
Ngự Hàn nhìn đống tài liệu kia: “…”
Tạ Tư Hành bật cười: “Vội vậy à?”
Tay Tạ Tư Hành bị Ngự Hàn nắm chặt, thế nhưng vẻ mặt lại nhẹ nhàng tùy ý, hệt như bị Ngự Hàn áp chế là chuyện cực kỳ vui vẻ.
“… Tôi vội chơi anh, được chưa?”
Ngự Hàn thu tay lại như điện giật, liếc qua trang bìa: “Gì đây.”
Tạ Tư Hành nhướng mày, từ từ thu tay lại: “Hợp đồng sang tên Thịnh Cảnh cho em, em ký tên lên là có hiệu lực.”
Hóa ra là vậy.
Ngự Hàn không nói gì thêm, không thèm đọc nội dung cụ thể mà nhấc bút ký tên mình vào.
Tạ Tư Hành tò mò hỏi: “Em không đọc đã rồi ký? Không sợ tôi thêm điều khoản bất bình đẳng nào vào à?” Hắn dừng một lát, cười nói: “Ví dụ như cả đời này không được ly hôn với tôi.”
Ngự Hàn cười lạnh: “Anh dám?”
Dù Tạ Tư Hành âm hiểm gian manh, lòng dạ khó lường nhưng còn chưa tới mức động tay động chân tới chuyện này. Nếu chút tin tưởng ấy cũng không có, Tạ Tư Hành sẽ không hô mưa gọi gió trong giới kinh doanh nhiều năm như vậy.
Huống hồ vừa rồi Ngự Hàn còn nhìn lướt qua, nội dung trong đó rất nghiêm túc, hẳn sẽ không xuất hiện kiểu điều kiện lạc loài như “không được ly hôn”.
“Tôi sẽ xem như em tin tưởng tôi.” Tạ Tư Hành cười nói.
Tay Ngự Hàn khựng lại, nói: “Lừa mình dối người.
Lòng tin y dành cho Tạ Tư Hành sớm đã tiêu tán từ lúc hắn thay lòng đổi dạ.
Tạ Tư Hành mỉm cười, không phản bác lại.
Sau khi ký xong, Tạ Tư Hành cầm lấy phần hợp đồng trước mặt Ngự Hàn nhìn lướt qua.
Thế chữ sắc bén lưu loát, biến tên mình thành nét gấp đón gió, rất hợp với tính cách của Ngự Hàn.
Không biết Tạ Tư Hành nghĩ gì, cong môi cười khẽ.
“Anh lại cười gì?” Ngự Hàn bây giờ cứ thấy Tạ Tư Hành cười lại cảm thấy không phải chuyện tốt.
“Không có gì.” Tạ Tư Hành bình thản cất hợp đồng đi.
Ngự Hàn híp mắt, đối mặt với Tạ Tư Hành mấy giây, sau đó nói: “Được.”
Không có việc gì thì được, dù sao bây giờ Thịnh Cảnh đã hoàn toàn thuộc về y.
***
Sáng hôm sau Tạ Tư Hành đón xe rời khỏi nhà, lúc đi cũng rất sớm, Ngự Hàn rời giường tới phòng gym mới biết Tạ Tư Hành đã đi sân bay.
Ngự Hàn không có cảm giác gì, thậm chí cảm thấy được ở nhà một mình khiến bầu không khí tươi mới hơn không ít.
Y tập luyện trong phòng gym một tiếng, thỉnh thoảng lơ đễnh quay đầu lại, phía sau chỉ có máy chạy bộ trống không.
Tốt quá, một mình một phòng gym, cực kỳ rộng rãi, không cần phải lo Tạ Tư Hành chiếm thiết bị với y.
Vì tâm trạng khá tốt nên bữa sáng Ngự Hàn còn ăn thêm một bát cháo.
Ăn cơm sáng xong, y một mình ngồi xe tới Thịnh Cảnh, trong buổi họp mặt đã tuyên bố với tất cả lãnh đạo cấp cao rằng Thịnh Cảnh không còn thuộc về tập đoàn họ Tạ.
Chiếc bút trong tay Triệu Trung Tiền, bây giờ là phó tổng giám đốc Triệu, rơi cạch xuống đất.
Mà Phó Nhàn đau lòng không thôi, cuối cùng Tạ Tư Hành vẫn không cứu vãn được trái tim giám đốc Ngự, đúng là phụ lòng dạy dỗ của tình thánh.
Thấy mọi người tỏ ra ngạc nhiên, Ngự Hàn chau mày: “Có vấn đề gì sao?”
Mọi người nhìn nhau, sau đó cùng đáp: “Không có vấn đề gì!”
Chuyện giám đốc Ngự đã quyết sao có thể có vấn đề.
Bất kể thế nào chuyện cũng đã định, dù bọn họ hơi bất ngờ, nhưng thật ra chuyện này không ảnh hưởng quá nhiều tới công ty.
Thịnh Cảnh vẫn hoạt động như thường lệ, bọn họ cũng đi làm bình thường, vì vậy họ chỉ ngạc nhiên một lát rồi họp tiếp.
Cuộc họp lần này chủ yếu nghiên cứu và thảo luận về các phương án sáng lập thương hiệu cho Thịnh Cảnh, sau khi mở trại rượu, hạng mục này phải nhanh chóng đưa vào họp.
Ngự Hàn nhận xét mấy phương án bọn họ nộp lên trước, sau đó tiếp tục thảo luận về đề tài này.
Sáng lập thương hiệu trong lúc Thịnh Cảnh đang nổi tiếng, sau đó nâng cao địa vị của mình trong giới buôn bán rượu, biện pháp tốt nhất chính là rèn sắt lúc còn nóng.
Dưới sự ảnh hưởng của Ngự Hàn, tập đoàn họ Phong mất đi cơ hội tiến thêm một bước, dù các xí nghiệp lâu năm có tiềm năng khách hàng, nhưng mấy năm nay cũng vì định hướng và hình tượng vốn có nên dần trượt dốc, đây là thời cơ tốt nhất cho bọn họ tiến công.
Qua buổi họp bàn phân tích, Ngự Hàn đã có phương hướng khái quát, chỉ là có một số chi tiết quan trọng cần phải bàn bạc thêm mấy lần nữa mới có thể thực hành.
Ngự Hàn nói xong, sau đó để những người còn lại nêu lên ý kiến của mình.
Ngay khi Triệu Trung Tiền đang nêu quan điểm của gã, điện thoại trong tay Ngự Hàn kêu lên.
Ngự Hàn bình tĩnh mở chế độ im lặng, nắm di động trong tay: “Tiếp đi.”
Triệu Trung Tiền nói tiếp chỗ vừa rồi chưa nói xong, có thể thấy gã dồn không ít công sức cho phương án này, Ngự Hàn nghe xong liên tục gật đầu.
Mà lúc này, di động trong tay Ngự Hàn lại rung lên.
Bây giờ chỉ có mình Ngự Hàn để ý.
Ngự Hàn không nhìn, không cần đoán cũng biết là ai.
Y bình thản như không, làm như không để ý tiếp tục cuộc họp.
Cuộc họp này kéo dài khoảng hai giờ, lúc tan họp Ngự Hàn vẫn ngồi im, nói là muốn ở lại phòng họp đọc tiếp phương án trong tay.
Chờ cấp dưới đi hết, Ngự Hàn mới lấy di động ra.
Quả nhiên là Tạ Tư Hành rảnh rỗi không có việc gì làm, gửi cho y mấy tin.
Tạ Tư Hành:
[Vừa xuống máy bay, sáng nay đi vội, không thể chào em một tiếng]
[Đến khách sạn rồi, tối nay đi gặp đối tượng hợp tác]
[Thời gian bên này chênh lệch, có lẽ sẽ không nhận được điện thoại của em, nếu em có việc gì cứ gọi cho Trịnh Tư Niên, cậu ta sẽ xử lý giúp em]
Ngự Hàn: “…”
Y gõ chữ, lực ngón tay như muốn đục mấy lỗ trên màn hình: [Ai bảo tôi muốn gọi cho anh?]
Gửi xong tin nhắn này, y thẳng tay tắt điện thoại.
Nghĩ một lát, Ngự Hàn lại mở giao diện trò chuyện với Tạ Tư Hành: [Anh đừng nhắn cho tôi nữa, cũng đừng báo cáo lịch trình cho tôi]
Không phải chỉ đi công tác tôi à, có cần chuyện gì cũng phải báo cáo chi tiết thế không.
Tạ Tư Hành không chê phiền, nhưng y chê.
Chẳng qua cách nói chuyện như thế khiến Ngự Hàn nhớ đến tối hôm đó Tạ Tư Hành nói muốn theo đuổi y.
Có lẽ hành động này của Tạ Tư Hành miễn cưỡng có thể liệt kê vào danh sách theo đuổi, chỉ là từ trước tới nay y không nhận ra mà thôi.
Ngự Hàn không thể quên nổi cảm giác tim đập thình thịch khi vừa biết chuyện, thậm chí thỉnh thoảng mấy hôm nay sẽ nhớ tới.
Dù bên ngoài trông y bình thản tỉnh táo nhưng vẫn không thể làm tiêu tán vẻ kinh ngạc và mơ hồ trong lòng.
Trong số tất cả các nhiệm vụ trước của Ngự Hàn, y chưa bao giờ gặp phải chuyện tương tự, càng không có kinh nghiệm liên quan.
Tất cả thế giới y đến đều lấy sức mạnh làm tôn chỉ, phải luôn leo lên không ngừng mới có thể đảm bảo mình mãi mãi đứng ở thế bất bại.
Về phần phong cảnh xung quanh, y không rảnh thưởng thức, cũng không rảnh để dừng lại ngắm. Từ trước tới nay y đều tiến tới một mình như thế.
Cho nên khi đột nhiên gặp phải một lĩnh vực nào đó mình không biết, Ngự Hàn cảm thấy cực kỳ phiền muộn, trên thế giới này còn có thứ y không rõ, điều này không hợp lý chút nào.
Chẳng qua nghĩ kỹ một chút thì Ngự Hàn lại cảm thấy rất bình thường.
Y vừa mạnh vừa tự tin, lại có sức hấp dẫn người thường không thể chống lại, Tạ Tư Hành say mê y cũng hợp lý.
Nói ngắn gọn là, thích y, chuyện bình thường, không phải tự ti.
Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng y trừng phạt tên phản đồ Tạ Tư Hành, đồng thời trả thù hành vi đánh lén đêm hôm đó của hắn.
Cho nên Ngự Hàn thuận tay chặn Tạ Tư Hành.
Làm xong mọi thứ, cả thể xác lẫn tinh thần của Ngự Hàn đều sung sướng, nghĩ một lát lại tìm số điện thoại Trịnh Tư Niên.
Cái này do đích thân Tạ Tư Hành nói có chuyện gì có thể liên lạc với Trịnh Tư Niên.
Vậy y muốn tìm chỗ dọn ra ngoài ở, chắc hẳn thư ký Trịnh cũng sẽ không từ chối y đâu ~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT