Đáng lẽ Tạ Tư Hành nên hiểu không thể dùng logic để định nghĩa Ngự Hàn.
Sau một hồi im lặng, hắn như thở phào, lúc cất tiếng, trong mắt cũng ngập tràn ý cười nhẹ nhõm: “Tôi biết rồi.”
Nếu là kiểu quan tâm như vậy, thế thì hắn chỉ đang lo lắng hão, cũng có vẻ hơi l0 mãng.
Tạ Tư Hành ngẫm nghĩ, chắc hắn nên đối xử nhẹ nhàng hơn với Ngôn Sở?
Bọn họ ngồi trong phòng làm việc hai tiếng, bấy giờ bóng đêm bên ngoài đã phủ kín, công việc của Ngự Hàn cũng gần xong, đến lúc nên quay về phòng nghỉ ngơi.
Trước khi đi, Ngự Hàn nâng mắt nhìn, nhắc tới buổi tiệc quan trọng kia: “Chắc anh không muốn một mình tham dự bữa tiệc hai ngày nữa đâu nhỉ?”
Ngự Hàn đã hiểu rõ, dù y lười quan tâm nhiệm vụ cảm hóa, nhưng nếu Phong Cảnh Dư dám ngáng chân trên con đường thành thần của y, vậy y không thể không ra tay.
Phong Cảnh Dư muốn cướp hạng mục của Tạ Tư Hành để một bước lên trời, tất nhiên Ngự Hàn cũng có cách ngăn cản.
Mặt khác buổi tụ hội giới kinh doanh này cũng đáng để tham gia.
Ngự Hàn tính toán rất nhiều, Tạ Tư Hành lại chỉ lẳng lặng nhìn y.
Hắn không hỏi vì sao Ngự Hàn đột ngột nhắc tới buổi tiệc này, cũng không hỏi Ngự Hàn muốn làm gì, chỉ cười khẽ nói: “Đang định mời em đi với tôi.”
Ngự Hàn cũng cười: “Tôi đồng ý lời mời của anh.”
Nói xong là một hồi im lặng.
Ánh mắt Tạ Tư Hành hơi trầm xuống, khóa chặt trên người Ngự Hàn.
Hai người nhìn nhau, dường như có sự ăn ý nào đó chuyển động trong đôi mắt.
Thời gian như dừng lại, không ai nói chuyện, nhưng lại tâm ý tương thông.
Ngự Hàn khẽ chau mày, đè nén cảm giác vi diệu đột nhiên dâng lên, khoát tay: “Đi đây.”
Nói xong, y không chần chờ nữa mà cất bước ra khỏi phòng làm việc.
Tạ Tư Hành thấy bóng lưng y biến mất sau khúc ngoặt mới cụp mắt.
Hắn rất rõ hướng đi của kịch bản, tất nhiên cũng sớm biết Phong Cảnh Dư sẽ cướp đi hạng mục lớn đủ để thay đổi vận mệnh của rất nhiều người, nhưng hắn không lo lắng.
Hắn đã sớm không còn là nhân vật phản diện bị trói buộc theo kịch bản không cách nào thoát thân, đương nhiên có cách tránh đi mối nguy lớn này, Phong Cảnh Dư không còn bất cứ uy hiếp nào đối với hắn.
Bây giờ điều duy nhất hắn muốn tìm hiểu chỉ có Ngự Hàn.
Cho tới tận hôm nay, hắn đã cảm nhận được sự đặc biệt của y, khác biệt rõ nhất so với nhóm xuyên sách trước chính là Ngự Hàn không quan tâm cảm hóa bất cứ ai, bao gồm cả Tạ Tư Hành.
Tạ Tư Hành nhận ra điểm này chợt thở phào nhẹ nhõm, cũng có chút căng thẳng.
Nếu không phải để cảm hóa mình, vậy có phải Ngự Hàn quyết định tham gia buổi tụ hội này cũng vì liên quan tới hắn không?
Khuôn mặt Tạ Tư Hành trầm tĩnh, chỉ có suy nghĩ rối loạn chứng minh bây giờ hắn không thể tập trung.
Không để Tạ Tư Hành tiếp tục nghĩ thêm, Phó Nhàn đã gọi điện tới.
Cuộc gọi vừa nhận, giọng nói vui vẻ của anh ta đã vọng ra: “Sao rồi hả bạn tôi, tuyệt kỹ của tôi xài ổn không?”
Phó Nhàn cố tình chờ mấy tiếng mới gọi điện hỏi thăm.
Trong tưởng tượng của anh ta, Tạ Tư Hành và Ngự Hàn đã hóa giải hiểu lầm, có một buổi chiều vui vẻ.
Mà Tạ Tư Hành rất biết ơn người hiến kế, nhất định phải ghi ơn anh ta, tiện tay gửi mấy triệu vào trong thẻ mới báo đáp nổi ơn cứu cánh.
“Xài ổn không?” Tạ Tư Hành dứt khỏi dòng suy nghĩ, cười khẩy: “Phó Nhàn, cậu báo cáo sai tình hình như vậy, có phải đang hạ quyết tâm muốn ở nhà đập ruồi không?”
Vậy mà hắn cũng tin tưởng Phó Nhàn thật, điều này càng khiến Tạ Tư Hành đau đầu.
Bây giờ nghĩ lại, có lẽ hắn đang bị nhiễu loạn sự chú ý.
Phó Nhàn: “Hả?”
Sao anh ta lại báo cáo sai tình hình được?
Rõ ràng anh ta chỉ muốn chân thành bày mưu tính kế cho bạn mình thôi mà?
Tạ Tư Hành thong thả nói: “Công ty nhánh thành phố B còn thiếu một chân quản lý, tôi thấy cậu có thể đảm nhiệm.”
Giọng điệu Tạ Tư Hành nghiêm túc, nghe không giống đang đùa.
Radar của Phó Nhàn xoay chuyển, cười gượng nói: “Ha ha, giám đốc Tạ cứ đùa, sao tôi có thể làm được chuyện lớn như thế, dưới trướng cậu nhiều người tài cán, phái bừa một người cũng đã hơn tôi không biết bao nhiêu lần.”
Nói xong cũng không thèm giải thích gì cho mình, nói “Trò chuyện sau” rồi cúp ngang điện thoại.
Nguy hiểm thật, suýt nữa đã thăng chức từ thư ký riêng của giám đốc Ngự thành giám đốc công ty con rồi.
May mà anh ta nhanh trí.
***
Buổi tiệc quần anh tụ hội hai ngày nữa bao gồm các doanh nhân nổi tiếng trong giới kinh doanh, xem như hoạt động quan trọng nhất trong giới của thành phố A năm năm qua.
Trong số những người được mời có rất nhiều cái tên nổi bật, mà Tạ Tư Hành và Phong Cảnh Dư cũng xuất hiện.
Sau khi thông tin được lan truyền, tất nhiên cũng thu hút rất nhiều người chú ý.
Hai người này đều xem như nhân tài mới nổi trong giới kinh doanh, Tạ Tư Hành kinh nghiệm phong phú thủ đoạn khó lường, từ hai bàn tay trắng gầy dựng cơ nghiệp hùng vĩ, mà bối cảnh của Phong Cảnh Dư cũng hùng hậu không kém, có hi vọng liều mạng đối đầu với Tạ Tư Hành, cho nên có không ít người so sánh cả hai với nhau.
Ai hơn ai kém còn chưa phân bì cao thấp, dù sao cho tới tận giờ bọn họ vẫn chưa chính thức gặp nhau, mà buổi tụ hội hai ngày sau sẽ là lần đầu gặp mặt công khai, đến lúc đó tình huống cực kỳ đặc sắc khiến người ta không thể không chờ mong.
Mục đích Ngự Hàn tham gia là để ngăn cản Phong Cảnh Dư, cho nên y đã sớm có chuẩn bị sẵn.
“Tôi, tôi có thể đi với giám đốc Ngự?”
Ngôn Sở mở to mắt, dường như không thể tin nổi vào bất ngờ từ trên trời rơi xuống.
Ngự Hàn gật đầu, nói: “Chỉ là hỏi ý kiến cậu, còn đi hay không là do cậu.”
Hai tay y đan vào nhau chống cằm, nhìn thẳng vào Ngôn Sở: “Phong Cảnh Dư cũng sẽ ra mắt, nếu cậu vẫn không muốn gặp cậu ta, tôi sẽ không ép.”
Giọng điệu của Ngự Hàn rất bình thản, phơi bày rõ ràng mục đích của mình ngay từ đầu, cũng giao quyền lựa chọn duy nhất vào tay Ngôn Sở.
Suy nghĩ của y rất đơn giản, chính là muốn lợi dụng Ngôn Sở để nhiễu loạn sắp đặt của Phong Cảnh Dư.
Phong Cảnh Dư muốn cướp đi hạng mục hợp tác vốn thuộc về Tạ Tư Hành, hẳn đã sớm chuẩn bị chu toàn, lúc này bọn họ muốn nhúng tay vào đã không còn kịp, vậy cũng chỉ có thể đi lối đi riêng.
Đây là nước cờ Ngự Hàn đã bắt đầu tính toán kể từ khi đưa Ngôn Sở về bên mình.
Hành vi từng giúp đỡ Ngôn Sở của Ngự Hàn có thể giải thích là vì thiện ý nhất thời, mà sau đó Ngôn Sở chủ động lựa chọn tham gia phe cánh của y, chính bản thân cậu ta cũng đã dự liệu được sớm muộn gì cũng sẽ có ngày này.
Ngự Hàn chắc chắn không phải người lương thiện, y sẽ không làm chuyện không có lợi cho sự nghiệp, chẳng qua y vẫn cho Ngôn Sở quyền lựa chọn.
Ngự Hàn ngồi trên ghế, quan sát biểu cảm ngạc nhiên của Ngôn Sở, bình thản nói: “Cậu cứ nghĩ cho kỹ, tôi sẽ chờ câu trả lời sau cùng của cậu.”
Y giao quyền quyết định cho Ngôn Sở nhằm giúp cậu ta lựa chọn tạm thời tránh khỏi mũi nhọn để sống về sau hay nhân cơ hội này tạm biệt bản thân của quá khứ.
Ngôn Sở: “Giám đốc Ngự, tôi…”
Ngự Hàn cười khẽ: “Đừng vội, cứ từ từ suy nghĩ.”
Sau khi nghe thấy cái tên Phong Cảnh Dư lâu rồi mới thấy lại, quả thật Ngôn Sở đã do dự.
Khoảng thời gian ở Thịnh Cảnh quá vui vẻ, cậu ta rất thích cảm giác tự do tự tại này, có tôn trọng, có yên tâm khiến cậu ta gần như quên đi lo sợ bất an khi ở cùng Phong Cảnh Dư trước đây.
Lần trước khi bị theo đuôi trên đường, Ngôn Sở vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng cho trường hợp công khai đối đầu với Phong Cảnh Dư, nhưng cậu ta hiểu rất rõ đây cũng là một cơ hội tốt cho mình học hỏi.
Những người ra mắt trong số đó đều là nhân vật nổi tiếng trong giới kinh doanh, dù không thể trò chuyện cùng bọn họ, nhưng chỉ khi tận mắt chứng kiến cảnh tượng hoành tráng phi phàm ấy mới có thể mở rộng tầm mắt, cũng có thể thấy rõ sự chênh lệch giữa mình với bọn họ.
Mà đây là chuyện Ngôn Sở muốn làm nhất sau khi tới Thịnh Cảnh.
Cậu ta muốn trưởng thành, muốn mạnh mẽ tự tin giống giám đốc Ngự chứ không phải cứ mãi được bảo vệ trong một vùng đất an toàn nào đó.
Nếu đã lựa chọn đi theo Ngự Hàn, về sau nhất định sẽ có lúc đối đầu trực diện với Phong Cảnh Dư, thoát được lần này cũng sẽ có lần hai lần ba, chẳng lẽ còn muốn lẩn trốn nhiều lần ư?
Ngôn Sở không muốn như vậy, vì sao phải là cậu ta né tránh mà không phải Phong Cảnh Dư vừa thấy cậu ta phải nhượng bộ lui binh?
Nghĩ rõ điểm này, cậu ta ngẩng đầu, chưa bao giờ kiên định tới vậy: “Giám đốc Ngự, tôi đi!”
Ngự Hàn mỉm cười gật đầu, dường như cũng không bất ngờ khi cậu ta quyết định như vậy: “Nghĩ kỹ chưa?”
“Rồi ạ!” Ngôn Sở gật mạnh đầu: “Nghĩ kỹ rồi, tôi đi với anh, dù anh bảo tôi làm gì cũng được.”
Vừa hay cậu ta còn chưa chính thức nói lời chặt đứt quan hệ với Phong Cảnh Dư.
Chỉ cần nói xong, cậu ta có thể hoàn toàn làm Ngôn Sở chỉ thuộc về chính mình.
“Cậu không cần làm gì cả.” Ngự Hàn cười nhạt, nói: “Chỉ cần cậu đứng trước mặt hắn cũng đủ để khiến hắn rối loạn.”
Gần đây y đã quan sát hết sự thay đổi của Ngôn Sở, chắc hẳn Phong Cảnh Dư cũng sẽ rất bất ngờ.
***
Thời gian nhanh chóng đến ngày hội thương nghiệp.
Tham gia vào kiểu hoạt động như thế này cần phải mặc đồ trang trọng, Ngự Hàn đã báo trước một ngày cho chú Vương quản gia để ông chuẩn bị giúp.
Thế là sang ngày hôm sau, chú Vương đưa cho y một bộ vest quen mắt, cười híp mắt mời Ngự Hàn thay đồ.
Ngự Hàn nhìn chằm chằm hồi lâu, không nhớ nổi đã từng thấy bộ vest này ở đâu, cho nên không nghĩ nữa, vội vàng thay đồ xuống tầng.
Lúc đang đi xuống, y cúi đầu nhìn lướt qua, thấy ngay Tạ Tư Hành đang ngồi trên sofa trong sảnh đọc báo.
Tạ Tư Hành đã sửa soạn xong xuôi, chỉ đợi Ngự Hàn cùng đi tới nơi cần đến.
Ngự Hàn híp mắt, ánh mắt quan sát bộ âu phục khá giống mình trên người Tạ Tư Hành một lát, cuối cùng cũng nhớ vì sao mình lại thấy bộ đồ này trông quen quen.
Bởi vì y đang mặc bộ đồ trước kia ngắm trong cửa hàng Tạ Tư Hành, từng được quản lý khen ngợi giống đồ đôi.
Ngự Hàn: “…”
Y cũng rất ngạc nhiên vì mình lại nhớ ra.
Ngự Hàn thoáng dừng lại, bình thản tiếp tục đi xuống, Tạ Tư Hành chú ý thấy y xuất hiện cũng nâng mắt khỏi tờ báo nhìn qua.
Ánh mắt quét qua người y một hồi, Tạ Tư Hành có vẻ khá bất ngờ.
Đôi con ngươi nâng lên, nhìn vào hai mắt nghi ngờ của Ngự Hàn, Tạ Tư Hành lời ít ý nhiều giải thích: “Không phải tôi.”
“Vậy à?” Rõ ràng Ngự Hàn không tin, nhếch mép cười: “Thừa nhận anh muốn mặc chung một kiểu áo khó lắm à?”
Tạ Tư Hành: “…”
Hắn nhẹ giọng nói: “Là chú Vương chuẩn bị.”
Ngụ ý là hắn hoàn toàn không biết gì cả.
Ngự Hàn mỉm cười: “Được rồi, đừng giải thích nữa.”
Càng giải thích càng khiến y tin rằng đây là do Tạ Tư Hành cố ý thu xếp.
Nay không giống xưa, y sẽ dễ dàng thỏa mãn chút nguyện vọng nhỏ nhoi ấy.
“…”
Có lẽ Tạ Tư Hành cũng nhìn ra, cho nên cuối cùng lựa chọn thuận theo: “Cảm ơn em.”
“Đừng khách sáo.” Ngự Hàn thoải mái khoát tay.
Chiếc xe chở bọn họ đã sớm chờ ở bên ngoài, Ngự Hàn cất bước định đi ra ngoài nhưng lại bị cánh tay dài của Tạ Tư Hành nắm lấy kéo ngược về.
Chân Ngự Hàn đã bước ra ngoài, lại bị người ta kéo về, bất mãn: “Tạ Tư Hành, anh làm gì vậy?”
Tạ Tư Hành thu tay lại, thản nhiên nói: “Trước khi ra ngoài phải để ý sửa sang lại quần áo của mình.”
“… Quần áo gì?”
Ngự Hàn nhỏ giọng thì thầm, thuận theo ánh mắt Tạ Tư Hành cúi đầu nhìn xem, mới phát hiện cà vạt trên vest chưa thắt chặt vì mặc quá vội.
Y giãn mày ra, không thèm để ý: “À, cái này à, quá phiền phức, tôi không biết làm.”
Bình thường Ngự Hàn tới công ty không mặc đồ trang trọng, từ trước tới nay có gì dễ chịu thì mặc nấy, số lần mặc trang phục trang trọng có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Đến cả lần trước tham dự tiệc sinh nhật của cụ Trần, cà vạt tây trang cũng do nhân viên phục vụ trong cửa hàng thắt giúp, cho nên dù Ngự Hàn không biết thắt cà vạt thì trông vẫn rất bình thường.
Có lẽ đây là lúc Ngự Hàn khó có khi thừa nhận nhược điểm, chẳng qua y cũng không cho rằng đây là vấn đề của y, chỉ nghĩ công việc đeo cà vạt không hợp với bản thân mà thôi.
Y tỏ ra không quan tâm, đưa tay tùy tiện giật giật, kéo chiếc cà vạt vốn còn tạm bình thường càng loạn hơn.
Phía trước có tiếng thở dài vang lên, Tạ Tư Hành không nhìn được nữa, bất đắc dĩ nói: “Để tôi.”
Còn chưa kịp đợi Ngự Hàn phản ứng, bàn tay nổi khớp xương rõ ràng đã vươn qua, sau đó rút ngắn khoảng cách và hơi thở, còn có mùi Tạ Tư Hành thoáng chốc ùa đến.
Ngự Hàn vô thức nín thở, nhìn chằm chằm khuôn mặt phóng đại gấp mấy lần của Tạ Tư Hành.
Dáng vẻ cụp mắt vô tâm vô tư của Tạ Tư Hành khiến Ngự Hàn quên luôn lên tiếng, chỉ cảm nhận đôi tay nóng rực lần lượt chỉnh lại cà vạt trên cổ y.
Chỉ trong chớp mắt, lại như dài dằng dặc.
Ngay khi Ngự Hàn không chịu nổi nữa, cuối cùng Tạ Tư Hành cũng thả y ra, lui về sau một bước.
“Được rồi.”
Người trước mặt lui đi, lúc này Ngự Hàn mới cảm giác mình có thể thở, suýt nữa đã nín thở chết ở nơi nhiều không khí.
Y nhanh chóng tỉnh táo lại: “Lần này chúng ta đi… Chờ đã, Tạ Tư Hành, sao anh lại đỏ mặt?”
Tạ Tư Hành thoáng khựng lại, bình tĩnh quay mặt đi: “… Không phải, em nhìn nhầm rồi.”
“Còn bảo không phải.” Ngự Hàn chau mày ra lệnh: “Quay lại, để tôi xem thử.”
Tạ Tư Hành: “…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT