Sau khi Ngự Hàn gửi tin báo đêm nay không về, mãi lúc lâu sau Tạ Tư Hành vẫn không trả lời.

Mười phút sau, Tạ Tư Hành mới trả lời ngắn gọn: [Được, uống ít rượu]

Ngự Hàn: “…”

Y trả lời: [Ờ]

Không có lúc nào Tạ Tư Hành quên nhắc y, không biết vì sao lại để ý tới vậy.

Ngự Hàn không nhận ra thái độ của Tạ Tư Hành có gì không đúng, báo cáo lịch trình cho hắn xong liền cất điện thoại, ngẩng đầu nói với Kiều Lam: “Đi thôi.”

Vừa rồi Kiều Lam đứng gần, vả lại Ngự Hàn cũng không giấu cậu ta gửi tin, cho nên Kiều Lam đã thấy nội dung cuộc trò chuyện của bọn họ.

Cậu ta không khỏi kinh ngạc: “Tình cảm của anh Hàn… với giám đốc Tạ tốt thật đấy.”

Kiều Lam cứ nghĩ anh trai với chị dâu nhà mình đã được xem như đôi vợ chồng mặn nồng điển hình, nhưng bây giờ so với Ngự Hàn và Tạ Tư Hành lại không bằng.

Tặng xe đua của thiết kế sư hàng đầu, báo cáo lịch trình cho nhau, còn dặn đối phương uống ít rượu, thế này chẳng phải còn nồng cháy hơn cả tình yêu cuồng nhiệt ư?

“Có à?” Ngự Hàn chau mày, đây là lần đầu y nghe người ta nói về mình và Tạ Tư Hành như thế.

Khá mới lạ nhưng cũng không bài xích.

Kiều Lam nháy mắt ra hiệu: “Đương nhiên rồi, trong hội bọn em rất hiếm có!”

Đối với kiểu nhà giàu thượng lưu như bọn họ, hôn nhân từ trước tới nay không phải sản phẩm của yêu đương tự do, phần lớn đều là thông gia làm ăn, đôi bên không có tình cảm, còn phải giữ mặt mũi với người ngoài.

Dù anh trai và chị dâu của Kiều Lam cũng là kiểu hôn nhân lợi ích nhưng lại hợp tính nhau tới bất ngờ, cho tới giờ tình cảm vẫn rất thắm thiết, Kiều Lam cứ nghĩ đây đã là điều khó có được.

Nhưng sau khi thấy Tạ Tư Hành và Ngự Hàn, cậu ta lại lần nữa được mở mang tầm mắt.

Nghe Kiều Lam nói xong, Ngự Hàn trầm ngâm gật đầu.

Quả thật rất khó.

Dù sao Ngự Hàn rất ưa kiểu bạn bè đồng minh thích hợp như Tạ Tư Hành.

Chẳng qua thì ra tình anh em cây khế thắm thiết sâu nặng giữa y và Tạ Tư Hành cũng có thể gọi là “tình cảm tốt”.

Ngự Hàn thoáng suy tư, cảm giác bản thân đã khám phá ra một điều thú vị mới.

“Nhưng mà anh Hàn này, đêm nay anh định không về thật à?”

Bọn họ phải party xuyên đêm, mà Kiều Lam vừa được chứng kiến tình cảm sâu như biển giữa Ngự Hàn và Tạ Tư Hành nên không nỡ chia rẽ.

Chủ yếu vẫn vì sợ Tạ Tư Hành  mới hỏi vậy.

“Có sao đâu?” Ngự Hàn thoải mái nhướng mày: “Còn chưa đi à?”

Kiều Lam lập tức ngầm hiểu.

Hiểu rồi, dù ở trong nhà, anh Hàn của cậu ta vẫn nói một không có hai.

“Đi chứ đi chứ, đi liền!”

Ngự Hàn đã nói như vậy, Kiều Lam không còn gì dị nghị, cậu ta đang rất muốn giới thiệu Ngự Hàn với bạn bè mình.

Bọn họ rời khỏi câu lạc bộ, ngồi trên chiếc xe hơi đến nhà họ Kiều.

Kiều Lam đã sớm tách ra khỏi nhà, mua hẳn một khu đất cho giới nhà giàu nào đó, bình thường cũng chỉ có cô giúp việc và cậu ta sống ở đây.

Kiều Lam là kiểu thích ồn ào nên cứ cách không lâu lại mời một đống bạn thân đến mở party, cũng coi như ngựa quen đường cũ.

Nhưng đây là lần đầu cậu ta mời Ngự Hàn tới tham gia party của mình, cho nên lúc vừa bắt đầu tiệc đã long trọng giới thiệu Ngự Hàn cho mọi người.

Từ Ngự Hàn dũng cảm thoát khỏi tay nhà họ Lâm, lại đến lần đầu y đua xe đã bộc lộ thiên phú không gì sánh kịp, còn có màn phản kích tuyệt vời của Thịnh Cảnh đối với dư luận trước đó không lâu, Kiều Lam dùng hết tất cả những lời khen ngợi mình biết từ thuở cha sinh mẹ để để tâng Ngự Hàn lên trời, chân không chạm đất.

Phần diễn thuyết của Kiều Lam kéo dài mười mấy phút, đến cả thời gian nghỉ ngơi uống nước cũng không có, bạn cậu ta nghe đến ngẩn ngơ, quên luôn cả chơi bời.

Phương Kỷ Minh bất đắc dĩ, nhỏ giọng phàn nàn với Ngự Hàn: “Kiều Lam hay vậy đấy, anh Hàn đừng để ý.”

Nếu để người khác nghe thấy Kiều Lam khen ngợi làm quá như vậy, có lẽ sẽ chỉ thấy căng thẳng, nhưng Ngự Hàn sao có thể tầm thường như thế?

Y không những không cảm thấy vậy mà còn tỏ ý thưởng thức nhìn Kiều Lam.

“Thế à.” Ngự Hàn cười nhạt: “Tôi thấy nói rất đúng trọng tâm.”

Chỉ là mấy từ ca ngợi mà thôi, sao có thể mô tả một phần vạn sự cuồng ngạo của y?

Nhưng Kiều Lam đã có giác ngộ ấy, y cũng không thể không nể mặt, cho nên từ nãy tới giờ vẫn luôn mỉm cười, nhận tất cả lời khen và ngưỡng mộ.

Phương Kỷ Minh: “…”

Phương Kỷ Minh hơi ngạc nhiên, nhưng sau khi sực tỉnh, hắn bỗng thấy như vậy mới giống Ngự Hàn.

Ai bảo Ngự Hàn có năng lực coi trời bằng vung vậy chứ.

Tất cả bạn bè của Kiều Lam đều là con ông cháu cha giống Kiều Lam, phần lớn đều đã từng nghe tên Ngự Hàn, nhưng đây vẫn là lần đầu thấy y.

Nghe Kiều Lam thao thao bất tuyệt xong, bọn họ nhịn không được nhìn qua Ngự Hàn.

Thanh niên ung dung ngồi trên sofa, khuôn mặt dưới ánh đèn tỏ ra hờ hững, không giống tới làm khách mà như đang ngồi trong nhà mình.

Y chỉ bình thản ngồi đó đã trở thành trung tâm của mọi cái nhìn.

Mà bản thân y vẫn nhẹ như mây gió, dường như đã sớm quen với việc trở thành tâm điểm, cũng chưa từng khổ sở vì những ánh mắt này.

Kiều Lam ngồi xuống cạnh Ngự Hàn, cười hì hì hỏi: “Anh Hàn muốn chơi game không?”

“Được.” Ngự Hàn gật đầu: “Chơi gì?”

Kiều Lam nghĩ một lát, nói: “Đổ xúc xắc, anh Hàn biết chơi chứ?”

Bình thường bọn họ tụ tập sẽ chơi rất nhiều trò chơi, cậu ta lo Ngự Hàn mới tham gia lần đầu không hiểu rõ party của bọn họ nên chọn trò cơ bản ai cũng biết.

Ngự Hàn gật đầu: “Ừ, biết một chút.”

Phương Kỷ Minh nhịn không được liếc Ngự Hàn, không thể tin nổi.

Một chút?!

Trước đây hắn vì tin lời Ngự Hàn nên mới bị lừa đến mức không còn manh quần cộc, để lại vết nhơ to lớn.

Chuyện này khiến hắn cực kỳ bị đả kích, mãi tới tận giờ vẫn không quên được, cũng không dám nói cho bất kỳ ai biết về quá khứ mất mặt ấy, đến cả Kiều Lam cũng không biết.

Kiều Lam nghe Ngự Hàn nói vậy thì rất phấn khích: “Thế thì tốt quá, Phương Kỷ Minh đổ xúc xắc rất giỏi, để anh ta dạy anh vậy!”

Ngự Hàn mỉm cười: “Được.”

Trên mặt Phương Kỷ Minh là vẻ sống không còn gì nuối tiếc, cười khổ nói: “Anh Hàn đừng đùa tôi nữa, tôi dạy anh kiểu gì.”

“Không thể nào.” Kiều Lam ngạc nhiên nhìn hắn: “Không phải anh xưng là đổ thần à?”

Thấy không giấu nổi nữa, người thật cũng đã có mặt ở đây, không còn gì để kiêng kỵ, Phương Kỷ Minh chỉ đành kể lại quá khứ mất mặt kia.

Kiều Lam vỗ tay bôm bốp: “Đáng đời, ai bảo anh khinh anh Hàn nhà chúng ta! Anh Hàn làm hay lắm!”

Đã qua lâu vậy rồi, Phương Kỷ Minh lại cảm thấy mình phải nhận vết thương trí mạng, che tim đau khổ.

“Thật ra anh chơi rất hay.” Ngự Hàn bỗng lên tiếng, thản nhiên nói: “Nhưng tố chất tâm lý quá kém, dễ dàng bị vài mánh khóe và kỹ năng ăn nói lừa gạt.”

Phương Kỷ Minh thoáng chốc bị câu nói chọc trúng tim đen của Ngự Hàn đánh thức, khiêm tốn học hỏi: “Thế anh Hàn nghĩ tôi phải làm sao mới được như anh?”

Bây giờ Phương Kỷ Minh đang dần thừa kế tài sản nhà mình, hắn không hề nghi ngờ năng lực của Ngự Hàn, cũng cho rằng nếu có thể học được một ít từ y, như vậy hắn đã thấy đủ rồi.

Ngự Hàn nói: “Khó đấy.”

Phương Kỷ Minh: “… Anh Hàn thẳng thắn quá.”

Ngự Hàn cười nói: “Cứ làm cho tốt phần anh là được, không ai có thể đảm bảo mình sẽ không bao giờ phạm sai lầm, cũng không thể làm mọi chuyện đều hoàn hảo.”

Y lại tựa ra sau, mỉm cười: “Ai dám xưng vô địch, kẻ nào dám vỗ ngực bất bại! Sớm muộn gì anh sẽ thua, chẳng qua là vừa vặn gặp phải tôi mà thôi.”

Ánh mắt của y vẫn thản nhiên như trước, lời thốt ra miệng lại không thể nghi ngờ.

Trên người Ngự Hàn như có một ma lực đặc biệt, từ trên xuống dưới đều để lộ khí chất cực ngầu khiến gần như không ai dám chất vấn y, ngược lại còn không ngừng tin tưởng.

Phương Kỷ Minh cũng chăm chỉ học hỏi: “Thế có chuyện gì anh Hàn làm không hoàn hảo không?”

“Sao có thể.” Ngự Hàn phấn khích nhướng mày: “Bản thân tôi chính là một danh từ hoàn mỹ.”

Kiều Lam là người đầu tiên lên tiếng hưởng ứng: “Đúng vậy!!”

Phương Kỷ Minh cũng gật dầu, cảm thấy học được không ít thứ từ y.

Ví dụ như tự tin.

Có cuộc trò chuyện không tầm thường mở đầu, trong trò chơi về sau mọi người cũng tự nhiên đến bắt chuyện với Ngự Hàn, ai nấy đều rất nhiệt tình.

Đây là lần đầu Ngự Hàn tham gia buổi tiệc chỉ có chơi như thế này, nhưng có Kiều Lam dẫn đầu, lại thêm ưu thế riêng của mình, y đi tới đâu cũng sẽ không thấy chán.

Ví dụ như y lập tổ đội đổ xúc xắc với Phương Kỷ Minh, thần cản giết thần Phật cản giết Phật, qua mười mấy ván không động đến một chén rượu.

Kiều Lam thua liên tục mấy lần phát sợ, vội gào lên đổi sang trò khác.

Cậu ta đề nghị mọi người cùng hát, vừa hay trước đó không lâu nhà cậu ta vừa xây thêm một phòng karaoke cực lớn, còn mua trọn các thiết bị hát cao cấp, không chỉ có thể thu cả tiếng lẫn hình, quay một vòng 360 không góc chết mà còn có thể chấm điểm cho người hát.

Đề nghị này vừa đưa ra đã được mọi người nhiệt liệt hưởng ứng.

Lúc chuyển từ sảnh chính đến phòng hát, Kiều Lam vừa đi vừa lặng lẽ chạy đến gần Ngự Hàn, hỏi: “Anh Hàn, vừa nãy anh tàn nhẫn như thế, không phải là vì giám đốc Tạ nói anh uống ít rượu đấy chứ?”

Chỉ cần thắng liên tục là không cần uống nữa rồi.

Kiều Lam tự cho là mình đã phát hiện ra chân tướng đắc ý nghĩ, kiểu quan tâm chiều chuộng nhau thế này đúng là ngọt chết người!

Ngự Hàn khéo léo nói: “Có khi nào cậu là “thiên tai” không?”

Kiều Lam: “? Hu hu qwq”

Chẳng qua nhờ có Kiều Lam nhắc tới Tạ Tư Hành, Ngự Hàn mới sực nhớ lâu thế rồi mà mình chưa nhận được tin nhắn từ hắn.

Y thất thần nghĩ, không biết bây giờ Tạ Tư Hành đang làm gì.

Hẳn là tiệc rượu không kém party bên y là bao nhỉ?

Trong lúc Ngự Hàn đang suy nghĩ, vừa đi vào phòng hát, Kiều Lam đã cầm micro đưa cho y đầu tiên.

“Anh Hàn, đây là lần đầu em dùng phòng hát, để anh mở bát đi.” Kiều Lam trịnh trọng bỏ micro vào tay Ngự Hàn, còn làm dáng cố lên với y.

Thấy Kiều Lam tha thiết để mình hát trước, Ngự Hàn mỉm cười, không từ chối, nói: “Không thành vấn đề.”

Kiều Lam vui vẻ đi đến bên cạnh đầu đĩa: “Thế anh Hàn muốn hát bài gì?”

Ngự Hàn: “Mở cho tôi bài “Tận trung báo quốc”.”

Kiều Lam: “… Hả?”

***

Trái ngược với cảnh tượng ồn ào chỗ Ngự Hàn, Tạ Tư Hành đang tham gia một bữa tiệc rượu xã giao giới thượng lưu.

Trong đại sảnh vàng kim, đội nhạc đứng một bên diễn tấu, tiếng đàn violin lẫn piano du dương vờn quanh, toàn bộ tiệc rượu tràn ngập bầu không khí cao quý trang nhã.

Tạ Tư Hành là khách quý quan trọng được mời đến, vừa tới nơi đã trở thành đối tượng chú ý của tất cả mọi người, những người vây quanh hắn trò chuyện từ lúc bắt đầu chưa bao giờ dứt.

Nhưng Tạ Tư Hành lại tỏ ra hững hờ, suy nghĩ không đặt trên buổi xã giao này, càng không cười lấy một lần.

Đúng mười giờ, buổi tiệc rượu kết thúc, sau khi lịch sự từ chối một buổi mời gặp của một công ty khác, Tạ Tư Hành đón xe về nhà ngay.

Lúc kim đồng hồ chỉ tới mười một giờ, quản gia và người làm đã đi nghỉ hết, toàn bộ biệt thự im lặng như chỗ không người.

Tạ Tư Hành về đến nhà mới tháo bỏ lớp mặt nạ bên ngoài, trên mặt lộ ra mệt mỏi và kiệt sức.

Hắn không bật đèn, tiện tay tháo cà vạt, men theo thói quen tiến về phía trước.

Hắn lên trên tầng, khi đi qua cửa căn phòng nào đó thì chợt dừng lại, ánh mắt vô thức chuyển lên cửa.

Cho tới tận lúc này, Tạ Tư Hành mới cảm nhận nỗi cô đơn lẩn khuất trong lòng.

Lạ là trước kia hắn không có cảm giác dữ dội như thế này.

Bình thường bây giờ Ngự Hàn hẳn vẫn chưa ngủ, nếu không phải đếm số bước chân trong phòng tập thể hình thì cũng là đóng cửa ngồi trong phòng mình, dù không nói chuyện với Tạ Tư Hành cũng có chuyện cần làm, phát ra một ít âm thanh khiến người khác cảm nhận được sự tồn tại của y.

Nhưng bây giờ Tạ Tư Hành lại hiểu rõ một chủ nhân khác của căn nhà này không ở đây.

Hệt như hắn đã hình thành thói quen sống chung với một người dưới mái hiên, nhưng bây giờ người kia không có mặt khiến hắn thấy hụt hẫng vì mất đi điều gì đó.

Tạ Tư Hành khẽ chau mày, cố gắng để mình lờ đi cảm giác khác thường ấy.

Chỉ một đêm không về mà thôi, không cần phải để ý như vậy.

Nói không chừng người xuyên sách nào đó bây giờ đang chơi vui muốn lật nóc.

Khi Tạ Tư Hành không nhìn cánh cửa kia nữa, chuẩn bị về phòng mình, một bóng người đen thùi lùi rón rén đi từ chỗ ngoặt cầu thang lên.

Tạ Tư Hành dừng bước, nhìn chằm chằm cái bóng kia.

Thấy y cách mình càng lúc càng gần, ngón tay Tạ Tư Hành chuẩn xác đặt lên công tắc đèn hành lang, sau đó ấn nhẹ.

Đèn hành lang thoắt cái sáng lên, chiếu sáng mặt người đối diện.

Tạ Tư Hành nhếch mép nhìn Ngự Hàn, trong mắt lóe lên ý cười, đến cả giọng nói cũng trở nên vui vẻ mà hắn không nhận ra: “Không phải em bảo đêm nay không về à?”

Ngự Hàn không ngờ mình lén lên tầng lại bị Tạ Tư Hành bắt gặp, khuôn mặt cứng đờ.

Y cố bình tĩnh, sau đó nói bằng giọng hơi khàn: “Chợt nhớ có ít việc chưa làm.”

“Họng em sao vậy?” Tạ Tư Hành nhanh chóng nhận ra bất thường.

Ngự Hàn: “Không có gì, hát mấy bài thôi.”

Tạ Tư Hành: “?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play