Sau khi nhận ra có thể mình đã gặp rắc rối, Ngôn Sở áy náy nhìn Phó Nhàn nằm ngáy o o trên sofa.
Xin lỗi thư ký Phó.
Phó Nhàn trong lúc ngủ mê bỗng thấy sợ, cơ thể rụt lại, sau đó trở mình ngủ tiếp.
Ngôn Sở thả di động vào tay Phó Nhàn, lại ủ rũ nhìn hàng đống người nằm gục xung quanh.
Thời gian quay lại một tiếng trước.
Trước đây không lâu Ngự Hàn vừa kiếm chác được một khoản cực lời từ Phong Cảnh Dư, y gần như có thể tưởng tượng ra khuôn mặt đen ngòm lúc hắn nhìn thấy hóa đơn, vì vậy tâm trạng rất hứng khởi.
Y nhấn mạnh khen ngợi lần này nhờ có công lớn của Triệu Trung Tiền, nếu không phải lần này gã có chứng cứ quan trọng trong tay, Thịnh Cảnh không thể đánh thắng khó khăn một cách hoàn hảo như vậy.
Vì để khen thưởng sự trung thành và cố gắng của Triệu Trung Tiền, gã được thăng lên làm phó tổng giám đốc ngay trong ngày, chịu trách nhiệm quản lý các công việc trực thuộc thay Ngự Hàn, cũng có quyền quyết định bỏ phiếu các hạng mục quan trọng.
Trừ khen thưởng cho Triệu Trung Tiền, Ngự Hàn cũng tuyên bố tiến hành tăng lương dựa trên tiền lương cơ bản cho mọi người, càng đẩy bầu không khí của hội trường lên cao trào!
Không ai không thích tăng lương, huống gì những người luôn đi theo Ngự Hàn leo lên từ thung lũng.
Để ăn mừng và khen thưởng mới có bữa tiệc mừng này.
Không long trọng sao gọi là ăn mừng, vì vậy dù ai đến Ngự Hàn cũng không từ chối, còn nói đêm nay trừ Ngôn Sở dị ứng cồn ra, không ai có thể đứng thẳng rời khỏi khách sạn!
Khó có khi có cơ hội nâng cốc cuồng hoan cùng Ngự Hàn, cơn nghẹn đọng trong các nhân viên Thịnh Cảnh đã lâu gần như đều ùa ra, nhao nhao hưởng ứng lời kêu gọi của Ngự Hàn, nói là uống đến tối trời tối đất vẫn chưa đủ.
Vì thế Ngôn Sở cứ đứng nhìn Ngự Hàn bị một đống người vây quanh, vừa uống vừa vui vẻ trò chuyện lý tưởng nhân sinh.
Trong số đó có Triệu Trung Tiền kích động nhất, gã đã sống nửa đời người, cho rằng mình đã hết đát, không ngờ còn có ngày bản thân có thể thăng lên đến vị trí phó tổng giám đốc, nếu là trước kia, gã không bao giờ dám nghĩ tới chuyện ấy.
Mà tất cả những điều này đều do Ngự Hàn ban cho gã.
Triệu Trung Tiền điên cuồng rót sạch ba chai rượu, đồng thời ứa nước mắt thề đời này phải chết ở Thịnh Cảnh.
Ngự Hàn hẳn cũng bị quyết tâm của Triệu Trung Tiền làm cảm động, trịnh trọng vỗ vai gã nói: “Đúng lắm, nam nhi chúng ta có dũng khí, sợ gì khó khăn vất vả mưa rơi tuyết lấn! Tương lai còn có con đường dài hơn phải đi, đừng dễ dàng bỏ cuộc.”
Triệu Trung Tiền trịnh trọng gật đầu, nhìn Ngự Hàn bằng ánh mắt hâm mộ cảm kích.
Ngự Hàn luôn biết đánh thẳng vào lòng người, dấy lên ý chí hừng hực chiến đấu của bọn họ!
Nhất định là bề trên thấy bọn họ đáng thương nên mới cho minh chủ như Ngự Hàn giáng lâm đến bên cạnh.
Cứ như vậy, người vây quanh Ngự Hàn càng lúc càng nhiều, mà Ngự Hàn cứ uống hết chén này qua chén khác, dù là thần tiên thì bây giờ cũng phải say khướt.
Ngay cả Phó Nhàn vốn định đi “khuyên can” cũng bị kéo vào theo, chuốc mấy chén rượu, giờ đang nằm bất tỉnh nhân sự trên sofa.
Ngôn Sở vì dị ứng cồn nên thoát chết, cuối cùng trở thành người tỉnh táo duy nhất trong đống người đổ gục, vì vậy gánh vác luôn việc gọi điện thoại cho người nhà đồng nghiệp hoặc thuê xe chở bọn họ về.
Cậu ta đảo qua đảo lại hội trường như con quay, mãi tới khi đưa một đồng nghiệp lên xe mới trở lại hội trường, chuẩn bị tiếp tục giúp đỡ đồng nghiệp tiếp theo.
Ngôn Sở lau mồ hôi trên trán, đi thang máy lên đến sảnh hội trường, vừa đi vào đã chạm mặt một gã đàn ông cao lớn thẳng tắp.
Có lẽ hắn cũng vừa tới, lướt qua bóng đêm sải bước đi đến, quanh thân như mang theo gió thu lạnh lẽo, lúc quét qua khiến người khác không nhịn được lạnh theo.
Hắn trầm giọng hỏi: “Ngự Hàn đâu.”
Nghe thấy giọng nói này, Ngôn Sở mới như sực tỉnh khỏi giấc mộng, vội nói: “Giám đốc Ngự trong phòng khách sạn.”
Ngự Hàn uống say, Ngôn Sở gọi lễ tân mở một căn phòng, đồng thời nhờ nhân viên dìu Ngự Hàn vào nghỉ ngơi.
Tạ Tư Hành lạnh nhạt gật đầu, đường cong cằm sắc bén để lộ hơi thở rét lạnh, không nhiều lời, chỉ nói: “Dẫn đường.”
“Vâng vâng.” Đối diện với Tạ Tư Hành khí thế đáng sợ như vậy, Ngôn Sở không dám nói thêm, lập tức đi trước dẫn đường cho hắn.
Cậu ta thầm nghĩ, giám đốc Tạ đến nhanh quá, cậu ta vừa gọi điện thoại không lâu.
Quả nhiên cậu ta không nhầm, giám đốc Tạ rất quan tâm tới giám đốc Ngự.
Đưa Tạ Tư Hành đến trước cửa phòng Ngự Hàn, Ngôn Sở giao thẻ phòng cho hắn, nói: “Giám đốc Ngự ngủ rồi, giám đốc Tạ…”
Chỉ là cậu ta chưa nói hết, người đàn ông đã đưa tay quẹt thẻ, tiếng “Tích” vang lên, hắn nhanh chân đi vào.
Cửa phòng tự động khép lại trước mắt Ngôn Sở, cậu ta há miệng ngẩn ra mấy giây, sau đó mới ù ù cạc cạc rời đi.
Hình như cứ có cảm giác mình vừa gặp rắc rối, lại không phải gặp rắc rối thì phải.
Ngôn Sở vốn định nói với Tạ Tư Hành rằng giám đốc Ngự uống say rồi sẽ không giống bình thường, tính công kích hơi mạnh, nên cẩn thận hơn.
Chẳng qua đó là giám đốc Tạ, chắc sẽ không sao đâu nhỉ?
Bọn họ là một đôi mà, huống gì giám đốc Tạ tốt với giám đốc Ngự như vậy.
Ngôn Sở ôm suy nghĩ ấy, cuối cùng cũng yên tâm hơn, quay về hội trường tiếp tục xử lý công việc còn lại.
Mọi người đều đã say, bây giờ cậu ta chính là hi vọng của cả thôn, không thể để giám đốc Ngự lo lắng được!
Giao hết cho Ngôn Sở là ổn!
***
Phòng Ngôn Sở mở giúp Ngự Hàn là phòng tổng thống, chia làm hai gian, một gian phòng khách, gian còn lại mới là phòng nghỉ ngơi.
Sau khi Tạ Tư Hành đi vào liền đi qua phòng khách, đến trước cửa, khẽ thở dài một hơi mới đưa tay lên gõ.
Bên trong không có bất kỳ tiếng động nào, xem ra là ngủ rồi.
Nghĩ đến lời dặn không có chút tác dụng trước khi đi của mình, Tạ Tư Hành vừa giận vừa buồn cười.
Giận là vì dường như Ngự Hàn không xem lời hắn ra gì, buồn cười là vì Ngự Hàn luôn có thể làm mọi chuyện vượt quá dự liệu.
Tạ Tư Hành nhớ đến lúc mình vừa tới, trừ Ngôn Sở ra không có ai tỉnh táo lại càng thấy dễ hiểu.
Nhưng bây giờ không phải lúc xoắn xuýt chuyện này, Tạ Tư Hành hơi dừng lại, cuối cùng đẩy cửa vào.
Lọt vào tầm mắt chính là căn phòng xa hoa ngập tràn gam màu ấm áp, từng chi tiết sắp đặt đều rất tinh vi, mà trên chiếc giường lớn cách đó không xa có một thanh niên đang say ngủ.
Nhân viên khách sạn rất cẩn thận, lúc đưa Ngự Hàn đi nghỉ không chỉ cởi áo khoác cho y mà còn đắp chăn giúp.
Nhưng có lẽ vì khi Ngự Hàn uống say không được an phận cho lắm, qua lâu như vậy, y đã đá tấm chăn trên người lệch lung tung, gần nửa người lộ ra ngoài, tư thế ngủ không được lịch sự, dang rộng tay chân thành hình chữ đại.
Bên trong y chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, có lẽ vì thấy nóng, trong lúc ngủ mê đã bị y cởi hai viên cúc trên cùng, phần da cổ trắng ngần cùng xương quai xanh xinh đẹp lộ ra bên ngoài.
Ánh mắt Tạ Tư Hành khẽ lướt qua, đôi con ngươi tối hơn bóng đêm bên ngoài mấy phần.
Ánh đèn ấm áp trong phòng phủ lên vai hắn như xua tan lạnh lẽo quanh thân, dần dần trở nên dịu dàng.
Hắn bước tới nhặt chiếc chăn rơi dưới đất, đắp lên cơ thể trắng như tuyết, ánh mắt mới nhìn Ngự Hàn lần nữa.
Ngự Hàn nghiêng đầu ngủ, gò má đỏ hồng, hàng lông mi dày rậm phủ lên cặp mắt, đôi con ngươi luôn để lộ tài năng giờ đây cũng nhắm nghiền, lại lộ ra vẻ ngoan ngoãn đáng yêu.
Ngự Hàn ngày thường rất khó để hình dung bằng hai chữ “ngoan ngoãn”.
Bất cứ lúc nào đều tỏ ra phách lối, chưa từng đặt bất cứ ai hay chuyện gì vào mắt, hệt như trên đời này không có gì có thể khiến y dao động, cũng không thể thay đổi y.
Ta đây là lẽ, cũng là khắc họa chân thực về Ngự Hàn.
Chẳng qua bản thân Ngự Hàn vốn đã không thể dùng bất cứ hình dung đơn giản nào để mô tả.
Y như vũ trụ mênh mông rộng lớn, có quá nhiều thứ khiến người ta băn khoăn kinh ngạc nhưng vẫn khiến mọi người không nhịn được tiếp tục tìm kiếm, thử xem liệu sâu trong nội tâm y có chỗ cho mình hay không.
Đến cả Tạ Tư Hành cũng không thể phủ nhận hắn đã bị khí chất đặc biệt của Ngự Hàn thu hút.
Muốn tới gần, muốn bắt lấy, muốn có, thậm chí còn muốn thấy thêm những mặt khác của y.
Khuôn mặt chỉ thuộc về mình hắn.
Tạ Tư Hành lẳng lặng đứng bên giường, đôi mắt thâm trầm nhìn chằm chằm Ngự Hàn ngủ say, vẻ mặt chính tà khó phân.
Lúc một người thả lỏng đề phòng cùng lắm cũng chỉ đến thế này mà thôi.
Những lời nói bây giờ hẳn cũng là thật lòng.
“Ngự Hàn.” Tạ Tư Hành nhìn y, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Đây là tên thật của em à?”
Trong phòng yên lặng, ánh trăng rọi qua cửa sổ chiếu sáng khoảng không gian tĩnh mịch.
Ngay khi Tạ Tư Hành cho rằng mình sẽ không nghe được lời đáp lại, thanh niên trên giường bỗng nhúc nhích, sau đó mơ màng ừ một tiếng.
Đáy mắt Tạ Tư Hành lóe sáng.
Nghe thấy hắn nói?
Tạ Tư Hành khựng lại một lát, dường như phát hiện ra điều thú vị mới.
Hắn cúi người, nhẹ giọng hỏi như đang nhử mồi: “Rốt cuộc em đến đây với mục đích gì?”
Là để cảm hóa hắn, hay là tình cờ ở đây?
Thật ra Tạ Tư Hành đã sớm có đáp án, nhưng không biết vì sao hắn vẫn muốn nghe câu trả lời từ miệng Ngự Hàn.
Giọng Tạ Tư Hành rất nhẹ, âm thanh từ tính như tiếng đàn Cello vang lên, nhẹ nhàng trượt vào tai.
Hắn lẳng lặng nhìn khuôn mặt trắng nõn sạch sẽ còn vương lại từng mảng đỏ của Ngự Hàn, đôi môi mỏng khẽ mím, chờ y trả lời.
Ngự Hàn nhăn mày, môi cũng hơi giật giật.
Tạ Tư Hành híp mắt, cơ thể lại nghiêng thêm về phía trước muốn nghe rõ hơn.
Nhưng không biết có phải vì câu hỏi này quá phức tạp hay chạm đến mấu chốt bí mật nào đó hay không, thanh niên trên giường không hề phản ứng lại, chỉ ôm lấy chăn, vùi mặt vào trong vải.
Mái tóc rối bù, phần ót quay về phía hắn im lặng lên án hành động làm phiền y ngủ của Tạ Tư Hành.
Không biết cảm xúc trong lòng là thất vọng hay điều gì khác.
Có lẽ lúc ban đầu, việc biết đáp án không phải là chuyện quan trọng đối với hắn.
Thấy dáng vẻ ngủ mê đến cái ót cũng vô cùng cứng rắn của Ngự Hàn, Tạ Tư Hành khẽ hé môi, phun ra mấy chữ: “Năng lực chuyên môn quá kém.”
Nếu đến để cảm hóa hắn, vậy thì hành động từ sau khi Ngự Hàn đến đây đều phải đánh giá như vậy.
Tạ Tư Hành nhìn liếc qua, lại mỉm cười.
Chẳng qua… hiệu quả không đến nỗi nào.
Tạ Tư Hành gấp gáp chạy tới định đưa Ngự Hàn về nhà, nhưng bây giờ y đang ngủ say, nếu muốn đưa người đi không dễ dàng gì.
Tới tận bây giờ hắn vẫn chưa quên được việc Ngự Hàn nôn hết lên người mình, có lẽ cả đời này cũng không quên được.
Vì vậy chỉ đành để Ngự Hàn ở lại nghỉ ngơi một đêm.
Nếu Ngự Hàn cứ ngủ suốt đêm như vậy, hôm sau tỉnh dậy sẽ đau đầu như búa bổ vì tác dụng của cồn, cho nên Tạ Tư Hành gọi nhân viên phục vụ mang một bát canh giải rượu lên.
Trong lúc chờ canh giải rượu, Tạ Tư Hành tranh thủ đi thăm dò nơi mình sắp nghỉ ngơi đêm nay: Chiếc sofa có thể trải ra ngoài kia.
Không phải Tạ Tư Hành không muốn mở một phòng khác, nhưng vừa rồi lúc gọi phục vụ hắn đã tiện hỏi thăm, biết đêm nay khách sạn tổ chức một bữa tiệc, tất cả các phòng khác đều đã hết chỗ, mà phòng Ngự Hàn ở là phòng cuối cùng.
Tạ Tư Hành hết cách, chỉ đành chịu đựng ngủ trên chiếc sofa ngoài phòng khách.
Chẳng qua cũng may chiếc ghế kia có thể trải ra, cơ thể cao to của Tạ Tư Hành đi ngủ cũng không chật chội cho lắm.
Lần ngủ ghế sofa duy nhất cũng là vì trước đây chờ Ngự Hàn về nhà, không ngờ nhanh như vậy đã phải trải nghiệm thêm lần nữa.
Nhân viên phục vụ nhanh chóng đưa canh giải rượu và một bộ chăn gối mới tinh, Tạ Tư Hành nhận lấy, đầu tiên là đặt chăn gối ngay ngắn trên sofa, sau đó mới bưng canh giải rượu đến bên giường.
Hắn đặt canh giải rượu sang một bên, định gọi Ngự Hàn dậy cho y uống.
“Ngự Hàn, dậy đi.”
Hắn trầm giọng nói, thấy Ngự Hàn không phản ứng lại, lúc này mới nghiêng thân xoay người, vươn tay định chạm vào vai Ngự Hàn gọi y dậy.
Chỉ là đầu ngón tay Tạ Tư Hành vừa chạm vào phần vai gầy của Ngự Hàn, người nằm trên giường chưa mở mắt đã vươn tay ra, bắt lấy tay Tạ Tư Hành!
Phản xạ cơ thể của Ngự Hàn thậm chí còn nhạy hơn cả đầu óc, xoay người một cái đè Tạ Tư Hành xuống giường, hai chân nhón lên ngồi d4ng chân trên người hắn.
Mọi chuyện xảy ra nhanh đến mức không kịp đề phòng, Tạ Tư Hành không ngờ Ngự Hàn đang ngủ say sẽ làm ra hành động như vậy, cho nên không hề phòng bị, chỉ qua vài giây, hắn đã bị Ngự Hàn đ3 xuống.
Cơ thể lún vào chiếc giường mềm mại, Tạ Tư Hành sực tỉnh khỏi cơn bất ngờ, nhướng mày.
Hắn nhìn thanh niên ngồi trên người mình bằng đôi mắt tĩnh mịch.
Vì ngược sáng bóng đèn trên đầu nên biểu cảm trên mặt Ngự Hàn không quá rõ, nhưng đôi mắt trong trẻo trước đây sũng nước ướt át, hai gò má đỏ bừng, rõ ràng vẫn còn trong trạng thái say rượu.
Dù vậy lực tay y vẫn rất chặt, dùng hết sức mình ấn Tạ Tư Hành xuống.
“… Ngự Hàn?”
Tạ Tư Hành không né cũng không vùng vẫy, hắn nhìn mặt Ngự Hàn, không hiểu vì sao Ngự Hàn lại phản ứng thái quá như vậy, lúc gọi tên y cũng mang theo mấy phần nghi ngờ.
Ngự Hàn d4ng chân ngồi trên người Tạ Tư Hành, một tay nắm chặt tay Tạ Tư Hành, tay còn lại tóm cổ áo hắn kéo lên.
Y cúi người nheo mắt, lạnh lùng chất vấn: “Tên khốn Ma tộc kia, ai cho ngươi cả gan đánh lén bổn Đế?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT