Ngự Hàn đi đến chỗ xe đua, vươn tay vuốt lên thân xe lành lạnh, càng nhìn càng hài lòng.

Kiều Lam thấy quản lý Nghiêm vậy mà không ngăn cản, còn chủ động hỏi thăm Ngự Hàn có cần chuyển đến đường đua giúp y không thì càng thêm mơ hồ.

Kiều Lam nhìn quản lý Nghiêm, lại nhìn Tạ Tư Hành, bỗng chốc có cảm giác hình như mình hóng được chuyện lớn.

Cậu ta rỉ tai Phương Kỷ Minh: “Đệt mọe, hình như phú ông quản lý Nghiêm ôm đùi là Tạ Tư Hành.”

Phương Kỷ Minh: “…”

Phương Kỷ Minh: “Cậu có rảnh thì đi tìm hiểu đi.”

Bọn họ đã sớm biết câu lạc bộ nhà mình giàu có như vậy là vì có cổ đông lớn Tạ Tư Hành, chỉ mỗi Kiều Lam không biết.

Quản lý Nghiêm gọi người đưa xe lên đường đua.

Vẫn là đường đua 3A kia, Phương Kỷ Minh và Kiều Lam đều lấy xe đua quý báu của mình ra, muốn đua cùng Ngự Hàn một lần.

Kiều Lam ngồi lên ghế lái, quay lại nói với Ngự Hàn: “Anh Hàn, anh nhớ nương tay nhé.”

Cậu ta muốn biết xe đua mấy chục triệu chạy như thế nào, không có ý so tài với Ngự Hàn.

Nếu muốn so thật, chắc chắn cậu ta không đọ nổi Ngự Hàn.

Ngự Hàn gật đầu đồng ý: “Được.”

Kiều Lam mỉm cười, bắt đầu tưởng tượng hình ảnh mình sánh vai cùng Ngự Hàn.

Chẳng qua nghĩ thì hay, hiện thực lại là cả quãng đường cậu ta chỉ có thể hít khói xe Ngự Hàn, còn người sánh vai với cậu ta là Phương Kỷ Minh.

Sau ba vòng chạy, Kiều Lam đã nhận rõ sự chênh lệch giữa mình và Ngự Hàn.

“Anh Hàn, không phải đã nói là nương tay sao?” Kiều Lam tháo mũ, u oán nói: “Em lái khét cả bánh xe cũng không đuổi kịp anh.”

Ngự Hàn lười biếng: “Chờ đã, cậu không phát hiện anh đạp ga muộn một giây à?”

Kiều Lam: “… Chân thành cảm ơn anh.”

Phương Kỷ Minh đến chỗ nhân viên công tác nhìn đồng hồ bấm giờ, sợ hãi nói: “Muộn một giây mà vẫn phá kỷ lục 3’10’’ lần trước, không hổ là anh.”

“Không phải chứ, lại phá kỷ lục à, thế thì chắc tên Phó Xán Nham kia khóc ngất mất.” Kiều Lam cười trên nỗi đau của người khác.

Vì màn trình diễn của Ngự Hàn quá xuất sắc, Phó Xán Nham nhận ra năng lực của mình còn chưa đủ nên dứt khoát bỏ đấu, quyết định phá kỷ lục Ngự Hàn rồi mới tham gia.

Kết quả bây giờ Ngự Hàn lại phá kỷ lục trước của mình, nếu để Phó Xán Nham biết chắc sẽ phải nghi ngờ năng lực bản thân.

Ngự Hàn mỉm cười không nói gì.

Y xuống xe, đi về phía Tạ Tư Hành luôn đứng ngoài đường đua nãy giờ.

Tạ Tư Hành không đến phòng điều khiển, chỉ đứng ngoài rìa đường đua quan sát.

Khuỷu tay Ngự Hàn kẹp mũ bảo hiểm, đi đến trước mặt hắn: “Tôi cải tạo xe được không?”

Tạ Tư Hành nhíu mày: “Cải tạo thế nào?”

Ngự Hàn: “Khắc thêm tên tôi lên thân xe.”

Hệt như đánh dấu cho riêng y, y muốn có một chiếc xe đua độc nhất vô nhị.

Tạ Tư Hành cười, thầm nghĩ đây đúng là chuyện Ngự Hàn sẽ làm.

“Tùy em, nó là đồ của em rồi.”

Tạ Tư Hành không ngại Ngự Hàn cải tạo ra sao, nếu đã tặng cho Ngự Hàn, vậy đó là vật sở hữu của y.

Vừa rồi quan sát Ngự Hàn rong ruổi trên đường đua, hắn cũng cảm thấy vui lây.

Dường như chỉ cần nhìn Ngự Hàn làm chuyện mình thích, hắn cũng có thể thấy bản thân giống vậy.

“Cảm ơn.” Ngự Hàn rất thích món quà này, biểu cảm lúc nhìn Tạ Tư Hành tặng quà cho mình cũng dịu hẳn đi.

Y vươn tay định vỗ vai Tạ Tư Hành, thể hiện tình anh em thân thiết.

Ta còn chưa chạm vào đã bị Tạ Tư Hành bắt lại.

Bàn tay ấm áp nắm lấy bàn tay mảnh khảnh của y, hoàn toàn bọc kín, tuy sức không lớn nhưng Ngự Hàn không ngờ mình sẽ bị ngăn lại, trong lúc ngẩn ra cũng quên không tránh đi.

Hôm nay Ngự Hàn mặc áo hoodie đen, ống tay áo theo động tác của y hơi co lại để lộ phần tay trắng nõn, làn da rất mỏng, thậm chí có thể thấy mạch máu xanh bên dưới.

Tạ Tư Hành nhìn bàn tay bị mình bắt lấy, dừng lại rồi hỏi: “Làm gì?”

Ngự Hàn nhe răng với hắn như con thú non: “Đánh lén anh.”

Tạ Tư Hành cười khẽ, thuận thế buông y ra.

“Ấu trĩ.”

Tuy nói thì nói thế, nhưng trên mặt hắn lại vui vẻ không thôi.

Ngự Hàn nhanh chóng thu tay lại, cảm nhận nhiệt độ Tạ Tư Hành để lại ở chỗ vừa bị nắm, hơi nóng.

Kiều Lam nhìn thấy toàn bộ cảnh vừa rồi run rẩy che miệng.

“Cậu làm gì thế.” Phương Kỷ Minh đang lau mũ bảo hiểm, thấy hành động kỳ quặc của Kiều Lam bên cạnh, tò mò hỏi.

Mắt Kiều Lam đờ đẫn: “Đừng quan tâm tôi, đừng quan tâm tôi, bị chập mạch rồi.”

Phương Kỷ Minh: “…”

Chắc đầu va phải cửa nên bị chập mạch.

Nghe Ngự Hàn muốn cải tạo xe đua, Phương Kỷ Minh liền dẫn Ngự Hàn đến chỗ nhà thiết kế mình hay nhờ trong câu lạc bộ.

“Xe đua của tôi đều do ông ấy cải tạo, kỹ thuật khá ổn, anh Hàn cứ yên tâm giao cho ông ấy.”

Vừa hay hôm nay nhà thiết kế này cũng ở trong câu lạc bộ, Ngự Hàn nói yêu cầu mình muốn cho ông nghe.

“Đầu tiên là phải tạo ấn ký cho thu hút, khiến người ta nhìn là thấy ngay, sau đó là ngầu, cái tên này nhất định phải khiến người ngoài vừa nhìn đã hiểu rõ cá tính không bị trói buộc của tôi…”

Ngự Hàn nói một dãy yêu cầu thật dài, nhà thiết kế kinh nghiệm dày dặn nghe cũng phải ngơ ngẩn: “Ừm, được, tôi sẽ cố hết sức.”

“Được, vậy làm phiền ông.”

Giao cho nhà chuyên nghiệp, Ngự Hàn cực kỳ yên tâm.

Chờ đến lúc cải tạo xong cũng phải mất vài ngày, đến lúc đó đi nghiệm thu thành quả.

Lúc Ngự Hàn đang bàn về chi tiết cải tạo với nhà thiết kế, Tạ Tư Hành lại đến phòng làm việc của quản lý Nghiêm, nghe nói là đi nghe quản lý Nghiêm báo cáo hiệu quả và lợi ích của câu lạc bộ.

Bây giờ đã xong, Ngự Hàn định đi gọi Tạ Tư Hành về nhà.

Y quay người đi đến văn phòng của quản lý Nghiêm, đi được nửa đường chợt bắt gặp Phó Xán Nham.

Phó Xán Nham nhìn thấy Ngự Hàn cũng rất ngạc nhiên, sau đó chủ động chào hỏi: “Anh Hàn.”

Ngự Hàn gật đầu.

“Anh Hàn vừa tới à?” Phó Xán Nham ngượng nghịu nói: “Mời anh đua với tôi một chuyến được không?”

Dạo này Phó Xán Nham đang khổ luyện, nhìn thấy Ngự Hàn lại so sánh chênh lệch giữa mình và y.

Chỉ khi biết rõ chênh lệch tới đâu mới có thể cố gắng rút ngắn khoảng cách.

Ngự Hàn đang định tìm Tạ Tư Hành, thuận miệng đáp: “Để lần sau, tôi phải đi rồi.”

Dù Phó Xán Nham thấy tiếc nhưng cũng không cưỡng cầu: “Được, vậy để lần sau.”

Ngự Hàn nói xong đang định đi qua gã, Phó Xán Nham lại đột nhiên nhớ ra, nói: “Anh Hàn biết Phong Cảnh Dư không?”

Nghe thấy cái tên này, Ngự Hàn dừng lại, xoay qua nhìn gã: “Biết, sao?”

Đâu chỉ biết, có lẽ Phong Cảnh Dư còn đang ngấm ngầm tìm cách cướp Ngôn Sở từ chỗ y về.

“Hôm đó tôi đăng trạng thái, chắc cậu ta thấy tên anh nên hỏi tôi có chuyện gì.” Phó Xán Nham nhớ lại, nói: “Nghe giọng cậu ta có vẻ hơi là lạ, tôi không chắc các anh quen nhau thật hay không, cho nên không nói.”

Vòng tròn của mấy cậu ấm giàu có như bọn họ nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, phần lớn đều sẽ trùng người quen, Phó Xán Nham quen Phong Cảnh Dư cũng không có gì lạ.

Ngự Hàn thờ ơ nói: “Không sao, nói cho cậu ta nghe cũng được.”

Cũng không phải việc gì bí mật, dù Phong Cảnh Dư biết cũng sẽ không ảnh hưởng tới y.

Chẳng qua như vậy đã đủ cho Ngự Hàn biết Phong Cảnh Dư vẫn còn đang nghe ngóng thông tin về mình.

Xem ra là chuẩn bị hành động, chắc sốt ruột lắm rồi đây.

Ngự Hàn híp mắt, lại cảm thấy không có gì đáng lo.

“Hai hôm trước câu lạc bộ có chiếc xe đua đạt giải quán quân thiết kế vào năm ngoái.” Phó Xán Nham lại nói: “Anh Hàn, cái đó chắc là quà giám đốc Tạ tặng anh nhỉ?”

“Sao cậu biết.” Ngự Hàn bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ.

Đến cả Phương Kỷ Minh và Kiều Lam cũng không biết, vậy mà Phó Xán Nham lại đoán ra.

Phó Xán Nham cười nói: “Trực giác?”

Lần đầu tiên gã thấy chiếc xe đua kia đã thấy rất hợp với khí chất của Ngự Hàn.

Gã đoán chắc chắn là Tạ Tư Hành cũng nghĩ như vậy, huống gì đây là tác phẩm của thiết kế sư Mellen, chỉ bằng tiền không thì rất khó để mua được.

Nếu không phải Tạ Tư Hành ra tay, Phó Xán Nham không nghĩ ra còn có ai có được năng lực và địa vị lớn như thế.

Ngự Hàn nhướng mày, nói: “Trực giác cậu chuẩn đấy.”

“Chủ yếu vẫn là nhờ giám đốc Tạ nói với tôi một câu.” Phó Xán Nham nói với Ngự Hàn câu hôm đó quản lý Nghiêm chuyển lời cho mình.

Lần này đến phiên Ngự Hàn ngạc nhiên: “Tạ Tư Hành… nói vậy thật à?”

“Lời của quản lý Nghiêm chắc chắn đúng.”

Tạm biệt Phó Xán Nham, Ngự Hàn tiếp tục đi đến văn phòng của quản lý Nghiêm.

Y cúi đầu suy nghĩ, không để ý tới bóng người phía trước, không ngừng bước đi rồi va phải.

Ngự Hàn ngẩng đầu, phát hiện mình vừa đụng phải Tạ Tư Hành.

Lúc này Tạ Tư Hành đã thu tay về, bình thản như không: “Sao không nhìn đường?”

“Đang nghĩ.” Ngự Hàn đút tay vào túi: “Bàn xong rồi à?”

Tạ Tư Hành cong môi: “Ừ, đi thôi.”

Bọn họ sóng vai đi ra ngoài, Ngự Hàn vẫn còn trầm ngâm về câu nói vừa rồi của Phó Xán Nham.

Hệ thống: [Ký chủ, anh không thấy câu nói này nghe kỳ kỳ sao qvq]

Ngự Hàn thản nhiên nói: “Có gì mà kỳ.”

Y vẫn luôn nghĩ như vậy.

Ngự Hàn là Ngự Hàn, phía trước cái tên này không nên có tên của người khác.

Nhưng khi chính Tạ Tư Hành nói ra câu này, y lại thấy lạ.

Chẳng qua là Ngự Hàn không biết lạ ở đâu.

Hệ thống: [Điều này chứng tỏ chúng ta cảm hóa rất thành công!]

“Chỉ có cậu, không có chúng ta.” Ngự Hàn hừ cười: “Tôi không muốn cảm hóa anh ta.”

Hệ thống: [Vâng vâng vâng, chỉ có tôi]

Hệ thống: [Thế ký chủ định làm gì tiếp vậy]

Ngự Hàn: “Làm gì ư? Đương nhiên là leo l3n đỉnh cuộc đời, giành lấy thành tựu hoàn mỹ!”

Hệ thống: […]

Quả là Long Ngạo Thiên.

Ngự Hàn nghĩ mãi không ra, cho nên y quyết định thẳng thắn với nhau.

Tạ Tư Hành chống lưng cho y, nói đỡ giúp y, còn tặng xe đua cho y, đương nhiên y cũng phải bày tỏ thành ý.

Vì thế Ngự Hàn nói với Tạ Tư Hành: “Lần sau tôi đua xe đưa anh đi hóng mát.”

Lúc này bọn họ đã lên xe về nhà, Tạ Tư Hành đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe vậy lại mở mắt.

“… Xe đua chỉ có một ghế.” Tạ Tư Hành day ấn đường, nói: “Tôi ngồi đâu?”

Ngự Hàn chậc một tiếng, thầm nghĩ trước kia ngự kiếm còn chở theo được một người, cái xe đua này vì thiết kế gọn nhẹ nên chỉ ngồi được một người, quá chán.

Nhưng nói đã nói rồi, Ngự Hàn nghĩ một lát, nói: “Ngồi trên đùi tôi?”

Tạ Tư Hành: “…”

Tạ Tư Hành: “Cảm ơn.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play