Lúc nằm trong viện truyền nước biển, Ngự Hàn thỏa mãn nhận về doanh thu năm triệu.
Dù y có một tấm thẻ của Tạ Tư Hành, tiền trong đó tiêu bao nhiêu cũng không cạn, nhưng Ngự Hàn chủ động tiêu với Tạ Tư Hành chủ động cho là hai việc khác nhau.
Đây chính là số tiền Ngự Hàn dùng bản lĩnh đào được từ Tạ Tư Hành!
Ngự Hàn hài lòng đặt di động xuống, ngẩng đầu nhìn Tạ Tư Hành cách đó không xa.
Đây là một bệnh viện được mở gần trại rượu, tuy không tốt bằng bệnh viện tư trước đó Ngự Hàn từng nằm, nhưng chung quy cũng xem như không tồi.
Tạ Tư Hành lái xe đưa y tới đây chỉ tốn một tiếng, sau khi sắp xếp cho y xong thì được một bác sĩ đi qua nhận ra.
Có lẽ bác sĩ kia quen biết với Tạ Tư Hành, hai người đứng trước cửa nói chuyện mười mấy phút, Ngự Hàn không nghe rõ bọn họ nói gì, chỉ thấy khuôn mặt vui vẻ của bác sĩ kia càng thêm hiền lành, mà dù Tạ Tư Hành không nói gì cũng nghiêm túc nghe ông nói chuyện, bầu không khí xem như hài hòa.
Điều này rất kỳ lạ, vì theo tình báo hệ thống, Tạ Tư Hành từ trước tới nay chỉ chú ý tới những thứ liên quan tới lợi ích, trừ thứ đó ra thì lười để ý tới mọi việc nằm ngoài phạm vi làm ăn.
Kiểu người như Tạ Tư Hành sao có thể đối xử dịu dàng với một bác sĩ bình thường được?
Không thể nào bàn về tình trạng của Ngự Hàn, sau đó vui vẻ đứng cười như thế.
Cho nên lúc Tạ Tư Hành nói chuyện xong đi vào, Ngự Hàn vờ như vô ý hỏi: “Người quen à?”
Tạ Tư Hành ừ một tiếng: “Hồi trước hay tới.”
Ngự Hàn chau mày: “Tới đây??”
Thấy vẻ nghi ngờ trên mặt Ngự Hàn, Tạ Tư Hành đi tới chiếc sofa gần giường ngồi xuống, bình thản giải thích: “Khi còn bé.”
Ngự Hàn chợt hiểu ra.
Trong bản nguyên tác, Tạ Tư Hành mất cả cha lẫn mẹ từng được người chú Quý Ôn Phong đón về chăm sóc một thời gian, mà lão ta đón Tạ Tư Hành về không phải vì máu mủ ruột rà gì, chỉ đơn thuần là ham khối di sản kếch xù trong tay hắn.
Dù nhà Tạ Tư Hành đã phá sản nhưng nghe nói bố mẹ hắn vẫn chừa cho hắn một khoản tiền khổng lồ, Quý Ôn Phong tham lam đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội này.
Chẳng qua sau khi Quý Ôn Phong biết số di sản kia đã sớm không cánh mà bay, Tạ Tư Hành nhỏ tuổi không còn bất kỳ giá trị nào với lão, lão không muốn bị liên lụy nên đã thả Tạ Tư Hành đến trại rượu dưới quyền công ty mình, để nhân viên dưới đáy chăm sóc hắn.
Nhưng không mấy ai nghiêm túc làm chuyện tốn sức mà không có kết quả này.
Tạ Tư Hành còn nhỏ bị ném vào trại rượu không được ai quan tâm, vì thiếu ăn thiếu mặc lại bị biến cố trong nhà đả kích, cơ thể lẫn tâm lý đều gặp vấn đề lớn, cho nên mới được đưa vào viện mấy lần.
Mà lúc Tạ Tư Hành nằm viện có bác sĩ vừa rồi chăm sóc cẩn thận, ban nãy nhận ra Tạ Tư Hành mới hỏi thêm về tình hình gần đây của hắn.
Đây là lần đầu Ngự Hàn nghe về quá khứ của Tạ Tư Hành.
Chuyện liên quan về Tạ Tư Hành không được miêu tả quá nhiều trong nguyên tác, vì cốt truyện luôn được triển khai quanh tình yêu tạc vào tận xương của Phong Cảnh Dư và Ngôn Sở, nhân vật phản diện như Tạ Tư Hành tác oai tác quái thế nào đi chăng nữa cũng sẽ không ai quan tâm về quá khứ thê thảm của một nhân vật phản diện.
Có thể thấy khoảng thời gian bị rút gọn kia chắc chắn không hề nhẹ nhàng.
Chú ý tới ánh mắt nhìn mình của Ngự Hàn dần thay đổi, Tạ Tư Hành âm thầm mỉm cười.
Hắn biết Ngự Hàn đang nghĩ gì, chỉ đơn giản là thấy tội nghiệp cho quá khứ của hắn.
Nhưng Tạ Tư Hành đã sớm không còn cảm giác gì với điều này, thậm chí lúc nhắc đến càng không hề dao động.
Dù là quá khứ âm u không chịu nổi hay sự thật hắn chỉ là một nhân vật phản diện trong sách, hắn đã không còn để bụng nữa.
Đã trải qua quá nhiều lần, bây giờ không còn gì có thể lay chuyển tim hắn.
Nhưng có thể khiến Ngự Hàn để lộ vẻ mặt này, Tạ Tư Hành cảm thấy hình như cũng không phải là hoàn toàn vô nghĩa.
Thấy Ngự Hàn cứ nhìn mình bằng biểu cảm ấy, Tạ Tư Hành chỉnh lại tư thế ngồi, chậm rãi nói: “Cũng không có gì, em đừng…”
Tạ Tư Hành định nói y chớ lo lắng cho mình, nhưng còn chưa kịp nói xong đã bị Ngự Hàn cướp lời.
Ngự Hàn cười ha ha: “Thế thì chúng ta có duyên đấy.”
Tạ Tư Hành: “?”
Duyên ở đâu ra?
Ngự Hàn cũng mới đột ngột nghĩ ra.
Với mức độ thân thiết của Tạ Tư Hành và bác sĩ nọ, Ngự Hàn cho rằng tần suất vào viện của Tạ Tư Hành còn dày hơn mình. Nghĩ đến đây, cảm giác cùng chung chí hướng Ngự Hàn dành cho Tạ Tư Hành lại tăng thêm.
Nếu nhất định phải mô tả, thì đó là cảm giác “Trùng hợp quá, thì ra anh cũng thảm như vậy”.
Mỗi một thế giới Ngự Hàn xuyên tới, hoàn cảnh lúc vừa bắt đầu thường không tốt cho lắm, nếu không phải không cha không mẹ thì cũng là bị toàn bộ gia tộc vứt bỏ, đâu cũng là nhờ y đứng lên phản kích, ngược gió lật bàn mới nhận được chút hi vọng sống.
Mà quá khứ của Tạ Tư Hành khiến Ngự Hàn cảm thấy rất thân quen, làm y nhớ tới những anh em trong bộ phận Long Ngạo Thiên của mình.
Ngự Hàn nghĩ Tạ Tư Hành không nên làm nhân vật phản diện trong này mà nên gia nhập phái Long Ngạo Thiên với bọn họ, đi chinh chiến thiên hạ cùng y.
Tạ Tư Hành bỗng thấy ánh mắt Ngự Hàn nhìn mình càng lúc càng nóng bỏng: “… Em làm sao thế?”
Khí thế Ngự Hàn cao ngút trời mây: “Chỗ anh em với nhau, đừng nói gì nữa, tôi sẽ ủng hộ anh.”
Tạ Tư Hành: “…”
Hắn thản nhiên nghĩ, thôi được, cũng xem như miễn cưỡng đạt được mục đích.
Tuy kết quả không như mong đợi, nhưng dù làm gì cũng phải từ từ.
Bệnh của Ngự Hàn không nặng, chỉ là mệt mỏi kéo dài lại bị trúng gió nên mới sốt, Tạ Tư Hành canh y truyền xong hai bình nước, xác nhận y không sao mới sang phòng bên nghỉ ngơi.
Sáng hôm sau, Nhan Hoài Bạch và Ngôn Sở vẫn còn trong trại rượu đi lên, phát hiện Ngự Hàn và Tạ Tư Hành đã biến mất.
Biết bọn họ rời đi từ nửa đêm, Nhan Hoài Bạch và Ngôn Sở câm nín nhìn nhau, không nói được gì.
Nhan Hoài Bạch cười: “Tình cảm giữa giám đốc Ngự và giám đốc Tạ tốt thật.”
Ngôn Sở nhớ tới ngày đó Tạ Tư Hành đích thân đến đồn cảnh sát đón Ngự Hàn, gật đầu: “Đúng vậy.”
Trông có vẻ rất tốt, hôm qua giám đốc Tạ hung hăng chạy đến nhưng cuối cùng vẫn không có chuyện gì xảy ra.
Ngôn Sở không rõ rốt cuộc Tạ Tư Hành và Ngự Hàn có quan hệ như thế nào, cho nên mới đi hỏi thư ký Phó mà cậu ta nghĩ không gì không biết.
Phó Nhàn nghe thấy Tạ Tư Hành đưa Ngự Hàn đi giữa đêm, khóc lóc nghĩ đúng là thầy giỏi trò hay, nhưng có phải cách này hơi nhanh quá không?
Anh ta muốn gọi điện cho Tạ Tư Hành hỏi kết quả ra sao, nhưng có lẽ Tạ Tư Hành đang lái xe nên không nghe máy, Phó Nhàn gửi tin qua cho hắn.
Phó Nhàn: [Ôi tôi thật không ngờ cậu không làm thì thôi, vừa làm đã khiến người ta hết hồn, rốt cuộc cậu dẫn giám đốc Ngự nhà tôi đi đâu rồi!!]
Phó Nhàn: [Nhớ trả giám đốc Ngự lành lặn lại cho bọn này, bằng không binh sĩ Ngự Đế sẽ không tha cho cậu]
Gửi tin nhắn xong, Phó Nhàn chờ một lát vẫn không nhận được trả lời của Tạ Tư Hành, cho nên thuận tay kéo mấy người mới vào công ty gia nhập nhóm chat ẩn danh “Ngự Đế xuất chinh”.
Hai người mới biết có nhóm chat ẩn danh đã lập tức đòi tham gia.
Bọn họ vừa đi làm được mấy ngày đã mê đắm tác phong của giám đốc Ngự, đương nhiên Phó Nhàn sẽ không từ chối, cho nên kéo hết vào.
Trong nhóm chat ẩn danh, mọi người có thể tự do bày tỏ niềm yêu thích và sự sùng bái giám đốc Ngự, ai cũng có mục đích riêng của mình, hài hòa hơn bất cứ đoàn thể nào.
Thịnh Cảnh có tất cả năm trăm nhân viên bao gồm cả Ngự Hàn, mà nhóm chat nặc danh này có đầy đủ 499 người.
Thân là chủ nhóm sáng lập nhóm chat ẩn danh, Phó Nhan rất vui khi nhìn thấy nhóm càng lúc càng lớn mạnh.
Nhưng Phó Nhàn luôn thấy thiếu gì đó.
Anh ta nhìn ra cửa sổ nghiền ngẫm thật lâu, cuối cùng cũng nhớ ra.
Anh ta quên kéo Tạ Tư Hành vào.
Sau khi di ngón thêm Tạ Tư Hành, nhìn số người trong nhóm đã tăng lên 500, Phó Nhàn thỏa mãn nghĩ, đây mới là đại gia đình yêu Ngự nhà bọn họ.
***
Chờ Ngự Hàn hết sốt, Tạ Tư Hành vốn định đưa Ngự Hàn về nhà nghỉ ngơi mấy hôm, nhưng nói sao Ngự Hàn cũng không chịu, nằng nặc đòi đến công ty đi làm.
Tạ Tư Hành không biết Ngự Hàn lấy đâu ra nghị lực, nhưng nếu y đã kiên trì như vậy, hắn cũng không tiện nói nữa.
Hắn đích thân lái xe chở Ngự Hàn về công ty, lúc đến cửa Thịnh Cảnh, hắn mới quay lại gọi Ngự Hàn ngủ trên xe.
Ngự Hàn vừa mở mắt đã thấy tới Thịnh Cảnh, mở cửa định xuống xe, lại bị cột chặt trên ghế.
“Đai an toàn.” Tạ Tư Hành bất đắc dĩ nhắc y.
“… Còn cần anh nói?”
Ngự Hàn hờ hững tháo đai an toàn, lúc chuẩn bị đi xuống, Tạ Tư Hành đột nhiên gọi y: “Chờ đã.”
Ngự Hàn quay đầu: “?”
Tạ Tư Hành khẽ chau mày, không biết có phải mình thấy bóng người quen lóe lên ngoài cửa sổ không.
Nhưng chờ đến lúc hắn lại nhìn qua, bóng người kia đã sớm biến mất dạng.
Tạ Tư Hành như nhớ ra gì đó, hỏi: “Em quen Triệu Trung Tiền lắm à?”
Hôm qua Ngự Hàn có nhắc tới Triệu Trung Tiền, nói qua nói lại đều là khen ông ta làm việc nghiêm túc.
“Ừ, trưởng phòng Triệu là một đại tướng dưới quyền tôi.” Ngự Hàn không biết vì sao Tạ Tư Hành lại đột ngột hỏi vậy: “Sao thế?”
“Không có gì, chỉ muốn nhắc em có đôi khi đừng tin ai quá.”
Tạ Tư Hành không nói nhiều, âm điệu cũng bình tĩnh, cứ như chỉ thuận miệng nói.
Nhưng lúc hai người nhìn nhau, Ngự Hàn bỗng nhìn ra hàm ý khác trong đôi mắt sâu không thấy đáy, lại như nhìn rõ hết thảy.
“Nuôi binh ngàn ngày, dùng binh một giờ.” Ngự Hàn mỉm cười: “Vả lại tôi thích khiêu chiến với nguy hiểm.”
Trong xe thoáng im lặng, Tạ Tư Hành nhìn vẻ thong dong của y, sau đó cũng cười: “Nếu đã vậy, tôi sẽ chờ tin tốt từ em.”
Cuộc trò chuyện kết thúc, Tạ Tư Hành còn phải đến công ty.
Ngự Hàn sau khi xuống xe vẫn đứng đó hồi lâu, hỏi hệ thống: “Sao tôi cứ có cảm giác Tạ Tư Hành đang nhắc tôi để mắt Triệu Trung Tiền ấy nhỉ?”
Hệ thống cười ha ha: [Sao thế được, Tạ Tư Hành không biết trước kịch bản như chúng ta]
“Lỡ có thì sao.” Ngự Hàn nói: “Đừng có chắc mẩm như thế, biết cái gì gọi là nói trước bước không qua không?”
Hệ thống: […]
Ngự Hàn thoải mái đi vào công ty, chỉ có điều vừa đi được mấy bước, y lại dừng lại.
Y híp mắt nhìn quanh, trừ những tòa nhà cao tầng và người đi đường ra, thoạt trông không có gì khiến người khác nghi ngờ.
Hệ thống: [Sao thế?]
Ngự Hàn: “Có người đang nhìn tôi.”
Y rất nhạy bén với ánh mắt rình mò, chỉ trong mấy giây đã phát hiện ra, chẳng qua đối phương trốn rất kỹ, vả lại những nơi có thể ẩn nấp xung quanh rất nhiều, cho nên y mới không tìm thấy.
Ngự Hàn thu mắt, thản nhiên đi vào công ty.
Lúc này không thể sốt ruột, mình không vội người kia sẽ vội.
Ngự Hàn đi vào, Phó Nhàn vừa thấy y đã ngạc nhiên hỏi: “Sao giám đốc Ngự về rồi?”