Sau khi nhận tin mình được vào Thịnh Cảnh, Ngôn Sở gần như không khống chế nổi cơn kích động trong lòng.
Thành công rồi, cậu ta lại tiến gần tới Ngự Hàn thêm một bước.
Gần đây Ngôn Sở vì né tránh Phong Cảnh Dư nên không dám xuất hiện ở bất cứ đâu.
Không phải Ngôn Sở không muốn trốn thật xa, thế nhưng lần trước lúc cậu ta trốn lại bị Phong Cảnh Dư lần tìm nguồn gốc, bắt được ở nhà ga, chưa kịp chờ cậu ta từ chối đã ép bức mang về.
Ngôn Sở nghe lời Ngự Hàn dạy, viết câu mắng chửi Phong Cảnh Dư ngay trong thư chia tay, cậu ta không biết Phong Cảnh Dư tìm ra mình rồi sẽ có hậu quả như thế nào, cho nên mấy hôm nay cậu ta không hề ra ngoài, dù đi cũng sẽ bọc mình thật kín.
Ngôn Sở không biết mình có thể trốn tiếp được bao lâu, nhưng cậu ta nhanh chóng biết một tin.
Công ty Ngự Hàn đang tuyển người.
Trong buổi tiệc giám định cổ vật, Ngôn Sở tình cờ biết Ngự Hàn giúp mình chính là giám đốc Ngự của Thịnh Cảnh.
Ngôn Sở đi theo Phong Cảnh Dư, thỉnh thoảng hắn sẽ nói một vài chuyện làm ăn với cậu ta, trước đó không lâu Phong Cảnh Dư đã từng nhắc tới việc công ty nhỏ Thịnh Cảnh dạo này đang được đà đi lên, nhận được mấy nguồn đầu tư.
Công ty Phong Cảnh Dư đang tạm quản lý có liên quan tới phương diện này, vì để hiểu rõ đối thủ, hắn sẽ cho người đi thu thập tài liệu của công ty địch, vì vậy mới biết được nhiều hơn.
Bởi vậy khi nghe thấy tin này, Ngôn Sở lập tức đến Thịnh Cảnh phỏng vấn không hề do dự.
Nhờ có Ngự Hàn, Ngôn Sở mới có dũng khí rời khỏi Phong Cảnh Dư, Ngôn Sở không biết chính cậu ta có thể trốn Phong Cảnh Dư thêm bao lâu, điều duy nhất nghĩ được là phải gần Ngự Hàn thêm chút nữa.
Dường như chỉ cần tới gần y, cậu ta cũng có thể trở thành người chói lọi như thế.
Lúc phỏng vấn Ngôn Sở rất căng thẳng, bởi vì cậu ta biết lý lịch của mình không nổi trội hơn so với những người tham gia phỏng vấn khác, mà cậu ta lại không có nhiều kinh nghiệm làm việc.
Nhưng hôm nay cậu ta lại nhận được thông báo, Ngôn Sở còn vui hơn lần đầu thi được một trăm điểm.
Thế là sáng hôm sau, cậu ta vội vã rời khỏi phòng mình thuê tạm, đi xe bus đến chỗ Thịnh Cảnh.
Người ra đón cậu ta là thư ký Phó của Ngự Hàn, thư ký Phó thấy cậu ta, đầu tiên là mỉm cười, sau đó mới nói: “Giám đốc Ngự muốn gặp cậu, cậu đi theo tôi.”
Ngôn Sở không khỏi căng thẳng, theo sát bước chân Phó Nhàn.
Đây là lần thứ hai cậu ta đến Thịnh Cảnh, hôm trước lúc đến phỏng vấn cậu ta không dám nhìn kỹ, bây giờ theo sau Phó Nhàn, nghĩ đến sắp được gặp Ngự Hàn, Ngôn Sở lại càng không có lòng dạ nào quan sát.
Phó Nhàn vừa dẫn người mới đang căng thẳng tới văn phòng Ngự Hàn vừa nhắc nhở: “Đích thân giám đốc Ngự nói muốn giữ cậu lại làm trợ lý, cậu phải làm cho tốt, đừng cô phụ sự kỳ vọng của giám đốc.”
Ngôn Sở ngẩn ra: “Giám đốc Ngự…”
Ngự Hàn đích thân nói muốn giữ cậu ta lại!
Vậy có phải Ngự Hàn đã biết cậu ta đến phỏng vấn rồi không?
Nghĩ tới đây, trái tim căng chặt của Ngôn Sở càng thêm căng thẳng, cơ thể cũng cứng đờ.
Phó Nhàn không ngờ mình vừa nói một câu đã khiến Ngôn Sở cuống cuồng như vậy, không khỏi thấy bận tâm, phong cách làm việc của giám đốc Ngự không bình thường thì thôi, nếu sau khi người mới nhìn thấy không quen nổi, bị dọa sợ thì sao đây?
Vì thế Phó Nhàn quyết định xoa dịu Ngôn Sở: “Cậu đừng căng thẳng thế, giám đốc Ngự rất tốt, dù thỉnh thoảng có vài suy nghĩ táo bạo nhưng rất mạnh, lâu dần cậu sẽ hiểu.”
“Tôi, tôi biết…”
Ngôn Sở rất rõ Ngự Hàn tốt thế nào.
Không e ngại Phong Cảnh Dư lớn mạnh, cứu cậu ta ra khỏi sự trói buộc của đối phương, còn có thể tự tin phát biểu trước nhiều người không hề chùn bước. Người như thế, còn ai dám nói y không tốt?
Ngôn Sở hít sâu một hơi, thầm nghĩ lát nữa phải thể hiện thật xuất sắc trước mặt Ngự Hàn.
Bọn họ đến cửa phòng làm việc của Ngự Hàn, Phó Nhàn khẽ gõ cửa, bên trong có tiếng “Vào đi” to rõ vọng ra.
“Trợ lý Ngôn, cậu mau vào đi.” Phó Nhàn mỉm cười trấn an cậu ta: “Dù thấy gì cũng đừng sợ.”
Ngôn Sở gật đầu đầy kiên định, đẩy cửa đi vào.
Văn phòng rất lớn, bố cục cũng gọn gàng sáng sủa, cửa sổ sát đất phía cuối phòng có thể thu hết những tòa nhà cao tầng san sát nhau vào mắt, góc trống trưng bày một giá vũ khí bằng gỗ, thậm chí trên tường còn treo một bức hoành chữ lớn đằng đằng sát khí khiến Ngôn Sở bỗng cảm thấy áp lực.
Trước khi đến, Ngôn Sở cho rằng mình sẽ thấy một tinh anh lạnh lùng giới kinh doanh mặc âu phục ngồi sau bàn làm việc.
Vì trong tưởng tượng của cậu ta, người tỉnh táo thong dong như Ngự Hàn đều nhàn nhã giống Phong Cảnh Dư, làm việc cẩn thận tỉ mỉ, tuyệt đối sẽ không để kẻ địch đoán được suy nghĩ của mình.
Nhưng trái với dự đoán, cậu ta không những không thấy bóng dáng Ngự Hàn ngồi sau bàn làm việc mà trên mặt đất trống trải trong phòng, Ngự Hàn chỉ mặc một chiếc hoodie cực kỳ đơn giản luyện quyền.
Ngôn Sở dụi dụi mắt, liên tục xác nhận mình không nhìn nhầm, Ngự Hàn đang luyện quyền.
Ngôn Sở sửng sốt, cuối cùng cũng biết vì sao trước khi cậu ta đến, Phó Nhàn lại dặn dù thấy gì cũng đừng sợ.
Quả thật… Ngự Hàn không giống người bình thường.
So với Ngôn Sở vì đi làm mà đặc biệt lục áo sơ mi trắng ra, Ngự Hàn thoải mái hơn rất nhiều, không hề giống một người điều hành quản lý toàn công ty.
Thậm chí Ngôn Sở chưa bao giờ thấy ai luyện quyền trong văn phòng.
Nhưng cậu ta không thể không công nhận, tư thế vung đấm của Ngự Hàn rất đẹp, quyền phong, lực đấm, khí thế đều có, hơn nữa còn vừa đều vừa chuẩn, hiển nhiên không phải đang tùy tiện đùa nghịch.
Dù cơ thể Ngự Hàn vẫn có vẻ hơi gầy, nhưng trong đó ẩn chứa khí thế mạnh mẽ, mỗi một lần y vung quyền đều có thể hiện rõ.
Uy thế to lớn sắc bén quanh người y khiến Ngôn Sở nhìn đến nhập thần, ngay cả nói chuyện cũng quên mất, trong mắt đều là từng hành động cử chỉ khác với người bình thường của Ngự Hàn.
Cho tới khi Triệu Trung Tiền vội đi tới: “Giám đốc Ngự, tôi đã làm xong nhiệm vụ cậu giao rồi, mời giám đốc Ngự phê duyệt!”
Triệu Trung Tiền thấy cửa không khóa, cho nên cầm đống văn kiện mình đã sửa soạn xong xuôi vào luôn.
Ông ta trông thấy Ngự Hàn đang luyện quyền trong văn phòng cũng không hề lấy làm lạ, dường như không còn thấy ngạc nhiên nữa.
Triệu Trung Tiền để ý tới Ngôn Sở đứng cứng ngắc trước cửa, gãi đầu nói: “Chà, cậu là trợ lý Ngôn mới tới mà thư ký Phó nhắc đến?”
Ngôn Sở lấy lại tinh thần, lập tức cúi người chào ông ta, khuôn mặt ngập tràn căng thẳng: “Chào, chào chú!”
“Chào cậu.” Triệu Trung Tiền gật đầu, đặt văn kiện lên bàn Ngự Hàn: “Giám đốc Ngự, tôi đặt trên bàn nhé.”
“Ừ.”
Lúc này Ngự Hàn đã dừng lại, đôi mắt đẹp bình tĩnh nhìn qua khiến Ngôn Sở nhớ lại mục đích của mình.
Dưới cái nhìn chằm chằm của y, Ngôn Sở căng thẳng tới mức không biết nên đặt tay ở đâu: “… Chào giám đốc Ngự!”
Ngự Hàn tiện tay lau mồ hôi trên trán, đi ra sau bàn làm việc ngồi xuống: “Không cần câu nệ như vậy, ở chỗ tôi không có nhiều quy tắc.”
Ngôn Sở gật đầu liên tục, dường như chỉ cần Ngự Hàn nói gì, cậu ta đều sẽ nghiêm túc làm theo.
Triệu Trung Tiền đặt văn kiện xuống, trước khi đi còn khen một câu: “Thân pháp giám đốc Ngự nay lại tiến bộ thêm rồi!”
Ngự Hàn mỉm cười: “Tung hoành làm chủ vô giới, hỏi trời dám làm địch! Điều này còn cần ông nói?”
“Ngự Tổng uy vũ!”
Triệu Trung Tiền cười he he, đặt văn kiện xuống rồi đi luôn.
Ngôn Sở tận mắt chứng kiến một màn kẻ tung người hứng, lom lom nhìn Triệu Trung Tiền rời đi.
Cậu ta do dự vài giây, sau đó ngẩng đầu lắp bắp nói: “Giám, giám đốc Ngự, tôi tên Ngôn Sở.”
“Tôi biết.” Hai tay Ngự Hàn chống cằm như đang dò xét cậu ta.
Vẻ ngoài Ngôn Sở có nét dịu dàng, cơ thể cũng rất gầy, tính cách càng dễ giật mình hoảng hốt giống thỏ trắng, quả rất giống Lâm Hàn hồi trước, chẳng trách về sau Tạ Tư Hành lại coi cậu ta là thế thân của Lâm Hàn.
Nhìn vào Ngôn Sở như thấy Lâm Hàn trước kia vậy.
Ngự Hàn híp mắt.
Hệ thống âu sầu hỏi: [Ký chủ, rốt cuộc anh định làm gì?]
Ngự Hàn bình thản: “Tôi biểu hiện chưa đủ rõ à?”
Hệ thống: [… Có gì ý?]
Nó tỏ ý mình không hiểu nổi logic của Long Ngạo Thiên.
Ngự Hàn cười khẽ: “Thân là một công dân tốt tuân thủ pháp luật, đương nhiên là giúp thụ chính thoát khỏi bể khổ.”
Hệ thống: [Thật không, tôi không tin]
Với hiểu biết của nó về Ngự Hàn, nó không tin Ngự Hàn lại tốt bụng như vậy.
Ngự Hàn: “Không tin là đúng đấy.”
Hệ thống: […?]
Ngự Hàn sẽ làm vậy, tuy rằng cũng có một phần nguyên nhân nhưng lại không hoàn toàn như thế.
Ban đầu Ngự Hàn định không xen vào chuyện của công thụ chính, nhưng Ngôn Sở đã tìm tới cửa, Ngự Hàn sẽ không để vuột mất cơ hội đâm Phong Cảnh Dư một nhát trọng thương.
Y và Phong Cảnh Dư đã không đội trời chung, sớm muộn gì cũng phải đấu đá, chi bằng tích cho mình một con át chủ bài.
Ngôn Sở chính là con át của y.
Bất kỳ nhân tố nào muốn cản trở y có được thành tựu hoàn mỹ đều sẽ bị Ngự Hàn b0p ch3t không nương tay.
Y chính là một Long Ngạo Thiên sát phạt quyết đoán thế đấy!
Ngự Hàn đắc ý hỏi hệ thống: “Sao hả, anh đây ngầu không?”
Hệ thống: [… Thấy ký chủ vui vẻ như vậy, lão nô không còn mong gì hơn]
Nó bắt đầu thấy lo cho cuộc sống tương lai của Ngôn Sở rồi đây.
Amen, vì một thế giới hòa bình.
Ngôn Sở không biết Ngự Hàn đang nghĩ gì, cậu ta bị đôi mắt thâm sâu của Ngự Hàn nhìn đến phát hoảng, bất giác cúi đầu: “Tôi, cái kia… Giám đốc Ngự, lát nữa có cần tôi làm gì không?”
Ngôn Sở đến Thịnh Cảnh phỏng vấn không chỉ vì được gần hơn với Ngự Hàn mà cậu ta ngưỡng mộ, còn vì cậu ta rời khỏi Phong Cảnh Dư rồi cũng phải thử tự lực cánh sinh.
Ngôn Sở mất bố mẹ từ nhỏ, được nguồn vốn bảo trợ xã hội nuôi lớn, thành tích học tập của cậu ta rất tốt, sự quan tâm từ các giới xã hội làm cậu ta chưa từng nếm trải đau khổ, sau này khi hẹn hò với Phong Cảnh Dư, hắn lại xem cậu ta như vật sở hữu, đối xử như chim hoàng yến, cũng không cho Ngôn Sở ra ngoài tìm việc.
Nói theo cách của Phong Cảnh Dư là hắn giàu như vậy, Ngôn Sở không cần tìm việc, chỉ cần lo theo hắn là được.
Nhưng Ngôn Sở hiểu rõ mình không muốn một cuộc sống như vậy.
Cậu ta muốn như người khác, có công việc, kiếm số lương vừa đủ ấm no, trải qua thời gian bình yên với người mình thích là đủ rồi.
“Tạm thời cậu chưa cần làm gì cả.”
Nếu Phong Cảnh Dư quan tâm Ngôn Sở thật, có lẽ chưa tới mấy ngày sẽ mò đến Thịnh Cảnh, mà khoảng thời gian này để Ngôn Sở đối đầu với Phong Cảnh Dư chắc chắn sẽ là một lựa chọn không sáng suốt.
Ngự Hàn đã nghĩ đến một cách để bọn họ không đối đầu trực diện.
“Hai hôm nữa cậu đi công tác với tôi.” Ngự Hàn nói: “Tạm thời cậu cứ đi theo thư ký Phó đi, anh ta bảo cậu làm gì thì cậu làm cái đó.”
Ngôn Sở ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng ạ.”
Ngự Hàn ừ một tiếng: “Nếu đã đến Thịnh Cảnh, vậy sau này Thịnh Cảnh là nhà của cậu, ở đây không cần phải câu nệ, có gì không hiểu cứ hỏi thư ký Phó.”
“Tôi hiểu rồi, giám đốc Ngự.”
Ngôn Sở ghi nhớ hết lời của Ngự Hàn, cảm động không thôi.
Giám đốc Ngự đối xử với cậu ta tốt quá! Quả nhiên đến Thịnh Cảnh là quyết định đúng đắn.
Chẳng qua Ngôn Sở vẫn còn có khúc mắc, dù cậu ta tạm tránh mặt được Phong Cảnh Dư, nhưng Phong Cảnh Dư có quyền thế tới vậy, sớm muộn gì cũng sẽ phát hiện ra chỗ ở của cậu ta.
Nhưng dường như Ngự Hàn đã sớm có chuẩn bị: “Thịnh Cảnh có ký túc xá dành cho nhân viên, nếu cậu lo Phong Cảnh Dư tìm tới thì có thể dọn vào, nói với thư ký Phó là được.”
Ký túc xá Thịnh Cảnh dành cho nhân viên nội bộ, ngoài cửa có phòng bảo vệ, nếu Phong Cảnh Dư không muốn tiếp tục vào đồn cảnh sát sẽ không ngốc đến mức xông thẳng vào.
Lúc này Ngôn Sở mới yên tâm, cảm động nói: “Cảm ơn giám đốc Ngự.”
Sau khi Ngôn Sở rời khỏi văn phòng Ngự Hàn, Phó Nhàn lập tức ngẩng đầu lên, lo lắng hỏi cậu ta: “Sao rồi.”
Ngôn Sở nói với Phó Nhàn chuyện cậu ta muốn chuyển vào ký túc xá nhân viên.
Phó Nhàn gật đầu: “Được, để tôi thu xếp cho cậu.”
Chờ tới lúc biết công việc của Ngôn Sở tạm thời cần mình sắp đặt, Phó Nhàn hào phóng nói hôm nay để anh ta dẫn cậu ta theo bên cạnh xem anh ta làm việc thế nào đã, chờ đến mai sẽ chính thức giao công việc cho Ngôn Sở.
Đương nhiên Ngôn Sở không có gì dị nghị, bây giờ cậu ta rất tò mò với mọi thứ, cũng bằng lòng học hỏi.
Nói xong, Phó Nhàn hỏi ráo hoảnh: “Đúng rồi, cậu thấy giám đốc Ngự bọn tôi thế nào?”
“Giám đốc Ngự rất tốt ạ!” Nhắc đến tên Ngự Hàn, mắt Ngôn Sở lập tức sáng lên: “Anh ấy bảo tôi xem Thịnh Cảnh như nhà mình.”
Dù Phong Cảnh Dư cũng nói vậy với cậu ta, nhưng Ngôn Sở lại có cảm nhận khác biệt.
Phong Cảnh Dư cho cậu ta lời hứa hẹn mờ mịt, nhưng Ngự Hàn lại cho cậu ta cảm giác an toàn vô tận.
Cũng giống như so với việc uống nước no bụng, cậu ta càng thích cảm giác được tự lực cánh sinh hơn.
“Quả thật giám đốc Ngự rất tốt.” Phó Nhàn cũng tỏ vẻ tán thành, sau đó lại ho nhẹ: “Chúng tôi có một nhóm chat, khụ, liên quan tới giám đốc Ngự, nếu cậu muốn tham gia…”
“Muốn ạ!”
Thậm chí Ngôn Sở còn chưa chờ Phó Nhàn nói xong, nghe thấy liên quan tới Ngự Hàn liền đồng ý ngay.
Phó Nhàn thầm nghĩ quả nhiên anh ta đoán không sai, lại là một người mê mệt vì phong thái của giám đốc Ngự.
“Vậy được, để tôi kéo cậu vào nhóm.”
Phó Nhàn hành động rất nhanh, sau khi thêm tài khoản xã giao của Ngôn Sở thì kéo luôn cậu ta vào nhóm chat ẩn danh tên “Ngự Đế xuất chinh, không sót ngọn cỏ”.
Ngôn Sở nhìn thấy tên nhóm, không khỏi ngạc nhiên.
Phó Nhàn giải thích: “Đây là tên do đích thân giám đốc Ngự đổi, hay không?”
Ngôn Sở: “Hay!”
Quả là phong cách của giám đốc Ngự.
Sau khi có người mới tham gia, nhóm ẩn danh sôi nổi hẳn lên.
[Lại thêm một binh sĩ của Ngự Đế! Chào mừng!!]
[Chào mừng chào mừng, hi vọng chung tay cùng tạo ra một Thịnh Cảnh tươi đẹp với chúng tôi!]
[Người mới mau nói gì đi]
[Đúng đúng, nói gì đi]
Ngôn Sở bị sự nhiệt tình của mọi người làm cho choáng váng, căng thẳng nhìn Phó Nhàn.
Phó Nhàn an ủi: “Không sao, nói gì đó đi.”
Ngôn Sở gật đầu, chat: [Cảm ơn mọi người, nhất định tôi sẽ làm việc chăm chỉ!]
Sau khi cậu ta lên tiếng, mọi người nhiệt liệt hoan nghênh một phen, còn có người phát lì xì vào nhóm để ăn mừng binh sĩ của Ngự Đế càng thêm lớn mạnh.
Toàn bộ nhóm chat vô cùng sôi nổi, mà thế giới bên ngoài cũng rất đặc sắc.
Ngôn Sở là người mới vừa vào Thịnh Cảnh, nhân viên trên dưới toàn công ty đều gửi gắm thiện ý to lớn cho cậu ta.
Ở Thịnh Cảnh, không ai biết quá khứ của cậu ta, không ai nhìn cậu ta với ánh mắt thành kiến, tất cả mọi người đều tích cực tiến tới, cố gắng vì mục tiêu chung.
Ngôn Sở chưa bao giờ cảm nhận bầu không khí nhiệt tình tiến tới như vậy, sau thoáng cảm động càng thêm chắc chắn, nhất định phải hoàn toàn thoát khỏi Phong Cảnh Dư, mãi mãi ở lại Thịnh Cảnh!
Hắn phái người ra ga tàu, sân bay, quán bar, khách sạn, tìm kiếm ròng rã ba ngày ba đêm khắp các phố lớn ngõ nhỏ mà vẫn không thấy tung tích của Ngôn Sở.
Phong Cảnh Dư không biết rốt cuộc Ngôn Sở đã đi đâu, nhưng chỉ cần nhớ tới lá thư chia tay quyết tuyệt kia, Phong Cảnh Dư lại thấy trái tim mình nhói đau.
Ngôn Sở đáng yêu sao có thể viết ra những lời tàn nhẫn như vậy, chắc chắn là có người lừa em ấy!
Phong Cảnh Dư ôm lấy suy nghĩ này, cắn răng tăng thêm số người đi tìm Ngôn Sở.
Thậm chí Phong Cảnh Dư còn tìm một thám tử tư ủy thác đi tìm ra chỗ của Ngôn Sở, hắn thề không mang được Ngôn Sở về sẽ không bỏ qua.
Phong Cảnh Dư đau khổ mấy ngày, cuối cùng ban nãy hắn cũng nghe được tin liên quan đến Ngôn Sở.
“Anh có chắc Ngôn Sở đến Thịnh Cảnh không?”
Nghe ra kết quả này, Phong Cảnh Dư không khỏi chau mày.
Thám tử kia nói: “Đúng vậy, có người từng thấy cậu Ngôn Sở đi vào công ty Thịnh Cảnh, mà trước đó không lâu Thịnh Cảnh mới tuyên cáo tuyển dụng.”
Phong Cảnh Dư biết Thịnh Cảnh, gần đây cũng nghe thấy không ít tin tức liên quan tới công ty này.
Loại công ty cỡ nhỏ dù thêm năm năm nữa cũng không thể chống lại tập đoàn họ Phong, vì vậy Phong Cảnh Dư nghe xong quên ngay, không thèm để trong lòng.
Nhưng hắn lại không ngờ Ngôn Sở vậy mà tới Thịnh Cảnh?
Phong Cảnh Dư suy nghĩ thật lâu, quyết định đến Thịnh Cảnh bắt người.
Với thân phận người kế nghiệp tập đoàn họ Phong, hắn không tin một Thịnh Cảnh nho nhỏ lại dám trói người của hắn không chịu nhả.
Từ sau khi biết Ngôn Sở ở đâu, Phong Cảnh Dư không thể tập trung làm việc, trong đầu chỉ có Ngôn Sở.
Cho nên hắn không do dự nữa, sai người lái xe đến trước cổng Thịnh Cảnh.
Hắn xuống xe, sải bước đi vào Thịnh Cảnh.
Phong Cảnh Dư vừa vào đã tóm lấy một nam nhân viên của Thịnh Cảnh, chất vấn: “Quản lý của các người đâu, gọi ra đây cho tôi, bằng không, hừ, đừng trách tôi không khách sáo!”
Dám cả gan bắt cóc người của hắn, đúng là to gan.
Chờ hắn cứu được Ngôn Sở ra, nhất định phải dùng đến quan hệ nhà họ Phong ép chết cái công ty vừa nhỏ vừa rách này.
Phong Cảnh Dư kiêu căng ngạo mạn, xưng họ xưng tên: “Tôi là Phong…”
Nhưng hắn còn chưa nói hết câu, gã đàn ông trông có vẻ mập mạp kia lại ra tay rất nhanh, trở tay vật qua vai, đập Phong Cảnh Dư xuống đất.
“Dám phách lối ở Thịnh Cảnh à? Cậu cũng xứng?” Triệu Trung Tiền vật Phong Cảnh Dư xong, nói thẳng mặt: “Giám đốc Ngự bọn này dẫn trợ lý Ngôn đi công tác rồi, cậu là cái thá gì mà đòi gặp cậu ấy!”
Nói xong không thèm để ý Phong Cảnh Dư nằm trên đất, vừa đi tới thang máy vừa lẩm bẩm trong miệng: “Mánh phòng sói giám đốc Ngự dạy coi như không tệ.”
Phong Cảnh Dư còn chưa kịp suy nghĩ vì sao thân thủ của ai cũng nhanh nhẹn như Ngự Hàn, có thể dễ dàng quật ngã hắn đã nghe thấy câu này.
Phong Cảnh Dư: “?”
Mẹ nó, phòng gì hả?!
******************
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT