Một câu ngắn ngủi lại cần dùng cả đời để hoàn thành.

Nhìn khuôn mặt bi phẫn đan xen không giống giả vờ của Ngự Hàn, biểu cảm Tạ Tư Hành thoáng đờ đẫn.

Sau khi sực tỉnh, hắn thế mà bắt đầu tự vấn, chẳng lẽ hắn vừa nói gì động trời lắm à?

Không cho Ngự Hàn uống rượu đánh bạc làm y khổ sở như vậy?

Tạ Tư Hành đột nhiên nhớ tới trước đây không lâu, lúc Ngự Hàn còn đòi ly hôn với hắn, trên mặt không những không hề đau khổ, thậm chí còn nóng lòng muốn làm ngay.

Hệt như ly hôn với hắn là chuyện vô cùng vui vẻ.

Tạ Tư Hành im lặng, có những khi hắn không hiểu nổi Ngự Hàn nghĩ gì trong đầu.

Hắn tự nhận rất hiểu biết những người xuyên sách đó, cũng hiểu dù bọn họ muốn làm gì, mục đích cuối cùng đều là vì cảm hóa mình.

Chỉ có Ngự Hàn là hắn nhìn không thấu, đoán không ra, lại còn muốn tiếp tục thử.

Nhưng dù là vậy, chuyện Tạ Tư Hành đã quyết sẽ không mảy may dao động.

Tạ Tư Hành lạnh mặt, không chút khách sáo nói: “Em có biết tình hình sức khỏe hiện tại của em không?”

Ngự Hàn chững lại, quay mặt đi nói nhỏ: “Biết.”

Lúc này không còn tự tin nữa.

Từ nhỏ Lâm Hàn đã ốm yếu bệnh tật, quanh năm đều phải có thuốc kề bên, trong ấn tượng của mọi người cũng là dáng vẻ đau ốm, trong tác phẩm gốc lại càng chết sớm vì bệnh.

Mà sau khi Ngự Hàn xuyên tới đã tăng cường rèn luyện, cũng cực kỳ hợp tác với bác sĩ trị liệu, cho nên dạo này mới không xảy ra vấn đề gì, khiến Ngự Hàn cho rằng mình đã khỏe mạnh thật.

Nhưng hôm qua y không cẩn thận uống quá nhiều rượu, gần như đổ hết công sức trước đó xuống sông xuống biển, còn uống đến mức nhập viện.

Thân là nhân viên hàng đầu phái Long Ngạo Thiên, Ngự Hàn vẫn luôn quen thói khiêu chiến cực hạn cơ thể, càng đạt đến cực hạn càng vui vẻ, đúng là không ngờ cơ thể này yếu tới như vậy.

Cho nên Tạ Tư Hành đưa ra yêu cầu này cũng không tính là quá đáng, còn có thể nói là nghĩ cho y.

“Cơ thể này không thuộc về em.” Tạ Tư Hành nhìn thẳng vào y, nói: “Tôi mong em có thể đối xử tốt hơn.”

Giọng nói chân thật đáng tin khiến Ngự Hàn kinh ngạc, lập tức đi hỏi hệ thống: “Ý Tạ Tư Hành là gì?”

Hệ thống giả chết mỗi khi thấy mặt Tạ Tư Hành trả lời: [Ý Tạ Tư Hành là, cơ thể của anh không chỉ thuộc về mỗi mình anh mà còn thuộc về anh ta, anh ta không cho phép anh xảy ra chuyện!]

Hệ thống bày tư thế cắn khăn: [Ôi, ngọt chết tôi rồi!]

Ngự Hàn: “…”

… Sao không ngọt chết cậu luôn đi.

“Nghĩ kỹ chưa?”

Tạ Tư Hành đang chờ y trả lời.

Ngự Hàn biết mình đuối lý, chỉ có thể ôm hận đồng ý.

“Tôi có thể đồng ý không uống rượu, nhưng đánh bạc… Sao có thể gọi cái đó là đánh bạc.” Ngự Hàn bất mãn nói: “Đó chỉ là trò chơi trợ hứng uống rượu thôi.”

Tạ Tư Hành lạnh nhạt nói: “Đã không uống rượu còn trợ hứng cái gì?”

Ngự Hàn: “…”

Có lý tới chết tiệt.

Nhìn khuôn mặt ủ rũ của Ngự Hàn, Tạ Tư Hành không nhịn được nhếch miệng.

Khó có khi nhìn thấy biểu cảm ấy của y.

Tạ Tư Hành đã trải qua vô vàn, rất khó cảm nhận được quá nhiều cảm xúc trừ phiền chán, nhưng cuối cùng hắn đã có thể tìm thấy thú vui trêu chọc chó mèo.

Quả nhiên rất vui.

Nợ đã tính xong, mục đích của Tạ Tư Hành cũng hoàn thành, hắn đứng dậy sửa vạt áo: “Nhớ kỹ những gì em đã đồng ý với tôi.”

Ngự Hàn thấy hắn như sắp rời đi, đôi mắt sáng lên.

Đi rồi càng tốt, đỡ cho hệ thống cứ ríu rít bên tai, yêu cầu y chủ động tăng độ thiện cảm với Tạ Tư Hành.

Ngự Hàn gọi Phó Nhàn tới, bảo anh ta tiễn Tạ Tư Hành.

Tạ Tư Hành nhướng mày, không vạch trần chút suy tính của y, chỉ nói: “Còn nữa.”

“Sao hả, muốn ở lại ăn cơm?” Mặt Ngự Hàn đầy cảnh giác.

Tạ Tư Hành cười khẽ, không để bụng thái độ như đang gây sự của y, nói: “Hai hôm nữa sẽ tới buổi tiệc tối mừng cụ Trần đại thọ sáu mươi, em tham gia với tôi.”

Thân là vợ hắn, tất nhiên Ngự Hàn có trách nhiệm cùng tham gia các tình huống như vậy với hắn.

Dù là Lâm Hàn nhát gan hướng nội trước kia, tuy rất ghét tình huống ấy cũng sẽ theo Tạ Tư Hành xuất hiện trong tiệc rượu.

Chẳng qua thường là Lâm Hàn sẽ ở một mình một góc, không nói chuyện với bất kỳ ai, chỉ chờ Tạ Tư Hành kết thúc xong xuôi thì cùng về.

Nhưng hiển nhiên Ngự Hàn không giống Lâm Hàn, buổi hội họp kiểu này chính là cơ hội tốt cho y mở rộng mối quan hệ, nghe vậy vui vẻ đồng ý: “Được thôi.”

Tạ Tư Hành liếc qua đã biết mục đích của Ngự Hàn, khóe môi cong lên, không ở lại lâu mà xoay người rời đi.

***

Dạo này Lâm Vũ Thành không ổn định lắm.

Chuyện công ty còn chưa hoàn toàn giải quyết, nhà đầu tư kia vẫn không chịu đầu tư tiếp cho bọn họ, bởi vì chuyện này mà gần đây ông Lâm cũng kín tiếng phê bình gã ở nhà, cho nên sắp tới gã phải đâm đầu làm việc trong công ty, nghĩ mọi cách cứu vãn tổn thất.

Trừ thương trường ra, đám bạn bè do Phương Kỷ Minh cầm đầu mấy nay cũng không thèm quen tâm tới gã, hai hôm nay gã gửi tin nhắn hay gọi điện cho những người có mặt tại hiện trường ngày đó nhưng không nhận được bất kỳ hồi âm nào.

Trong màn hình trò chuyện, chỉ có gã xấu hổ lên tiếng.

Mãi tới khi Lâm Vũ Thành lại gọi điện cho Phương Kỷ Minh, muốn giải thích nguyên nhân vì sao hôm đó mình làm như vậy, những tiếng tút kéo dài vô tận nói cho gã biết mình đã bị Phương Kỷ Minh cho vào danh sách đen.

Vào khoảnh khắc kia, Lâm Vũ Thành gần như không khống chế nổi cơn giận trong lòng.

Lâm Vũ Thành biết những tên con ông cháu cha đó luôn lấy Phương Kỷ Minh làm chong chóng đo chiều gió, mà có lẽ Phương Kỷ Minh cũng đã phát hiện gã lợi dụng hắn, trong lòng vô cùng thất vọng với Lâm Vũ Thành, cho nên những người đó đều bắt đầu dần dần xa cách, thậm chí âm thầm ghét bỏ gã.

Còn có chuyện gã sủa tiếng chó ở hội sở Tử Kinh ngày đó không biết bị ai quay lén video truyền ra ngoài, cũng may Lâm Vũ Thành kịp thời phát hiện, bỏ số tiền thật lớn mới chặn được đường phát video, không đến mức lan ra rộng hơn.

Nhưng bây giờ khi đi trên đường, Lâm Vũ Thành đều cảm thấy dường như tất cả mọi người đều biết gã, đang chờ xem gã làm trò cười.

Lâm Vũ Thành chưa bao giờ thê thảm như thế, tất cả đều do Ngự Hàn ban tặng!

Dù gã không phải con ruột nhà họ Lâm nhưng ông bà Lâm đều tin tưởng gã, tình cảm hai mươi mấy năm của bọn họ đương nhiên sẽ không bị người từ bên ngoài đến như Lâm Hàn phá hỏng, cho nên từ trước đến nay luôn là gã đè đầu Lâm Hàn.

Cho nên Lâm Vũ Thành đổ hết tất cả lỗi lầm lên Ngự Hàn.

Nếu không phải ban đầu Ngự Hàn không giúp gã, sao gã có thể xúi giục Phương Kỷ Minh tổ chức cái bẫy kia, cho nên đây đều là lỗi của Ngự Hàn.

Oán hận trong lòng Lâm Vũ Thành không ngừng sinh sôi, gã cảm thấy Ngự Hàn dám kiêu ngạo như vậy chẳng qua chỉ là ỷ vào Tạ Tư Hành sau lưng, nếu không phải Tạ Tư Hành chống lưng cho y, y không là cái thá gì cả.

Nghĩ tới dáng vẻ cẩn thận lấy lòng trước kia của Lâm Hàn, Lâm Vũ Thành càng chắc mẩm về suy nghĩ của mình.

Cũng do gã, trước kia cứ nghĩ Tạ Tư Hành tàn bạo như vậy, sau khi Lâm Hàn gả cho hắn chắc chắn sẽ bị tra tấn không ra hình người, đến lúc đó càng không có nước tranh giành tài sản với gã.

Nhưng ai ngờ Lâm Hàn lại biết dụ dỗ đàn ông tới vậy, loại vô nhân tính như Tạ Tư Hành cũng được y dỗ đến ngoan ngoãn.

Lâm Vũ Thành nghĩ, nếu để Tạ Tư Hành phát hiện ra bộ mặt thật của Lâm Hàn, thế thì chắc chắn Tạ Tư Hành sẽ không còn che chở cho y, thậm chí còn ghét y.

Còn về Lâm Hàn, tất nhiên cũng sẽ trở về quả hồng mềm mặc gã bóp nắn, đến lúc đó gã muốn làm gì y cũng không cần cố kỵ Tạ Tư Hành nữa.

Có lẽ không chờ gã ra tay, Tạ Tư Hành đã đích thân giải quyết Lâm Hàn.

Chỉ cần nghĩ đến ngày đó, Lâm Vũ Thành lập tức thấy sung sướng không thôi.

Lâm Hàn nên bị gã đạp dưới chân.

Trong lòng Lâm Vũ Thành đã có cách, gã nghĩ một lát, gọi một cuộc điện thoại.

***

Buổi tối tổ chức tiệc mừng đại thọ 60 của cụ Trần, Ngự Hàn vừa ra khỏi công ty đã thấy ngay chiếc xe Tạ Tư Hành đỗ cách đó không xa.

Chiếc xe kia có vỏ ngoài bóng mượt, giá trị ngang với siêu xe, vô cùng phù hợp với khí chất trầm ổn của Tạ Tư Hành.

Mà mấy hôm nay chiếc xe kia đều sẽ đúng giờ đỗ ở kia, thu hút ánh mắt vô số người.

Tạ Tư Hành tuân thủ lời hứa trước đó,  ngày nào cũng đưa Ngự Hàn tới công ty, tới thời gian tan tầm, dù Tạ Tư Hành bận như thế nào cũng sẽ phái tài xế của mình đi đón Ngự Hàn, chặn đứng khả năng cho Ngự Hàn cơ hội lẻn đi uống rượu.

Dù Ngự Hàn muốn trốn trong công ty không chịu ra, tài xế tận chức tận trách đều sẽ đứng chờ trước cửa công ty đến lúc y ra mới thôi.

Ngự Hàn nhớ lúc ấy mình đã giận dữ chất vấn tài xế: “Tạ Tư Hành trả bao nhiêu tiền cho chú, tôi đây trả gấp đôi!”

Đừng quản y nữa, y chỉ muốn tăng ca thôi mà, vì sao như vậy cũng không được!

Muốn làm một con trâu cày khó khăn vậy ư!

Tài xế khéo léo từ chối y: “Ngại quá giám đốc Ngự, cậu Tạ trả tôi nhiều lắm.”

Ngự Hàn: “…”

Mấy hôm nay Ngự Hàn không tránh nổi ngày nào, lúc này thấy chiếc xe đỗ cách đó không xa cũng chỉ đành nhận mệnh đi qua.

Vừa mở cửa xe, khuôn mặt tuấn tú quen thuộc của Tạ Tư Hành lộ ra.

Ngự Hàn ngồi lên xe, nhìn Tạ Tư Hành đang đọc báo tài chính kinh tế: “Bây giờ đi luôn chưa?”

Y đã chờ mong bữa tiệc đại thọ 60 của cụ Trần thật lâu.

Đến lúc đó trong tiệc đều là đại lão thương giới, nhất định y phải nắm chắc cơ hội này.

Tạ Tư Hành nghe vậy nghiêng đầu, ánh mắt nhàn nhạt nhìn Ngự Hàn từ đầu tới chân một lần.

Hệt như đang nhìn con búp bê Tây xinh đẹp trong tủ kính.

Ngự Hàn: “?”

Tạ Tư Hành gập báo lại, nói với tài xế ngồi hàng trước: “Đến tiệm quần áo.”

Ngự Hàn cau mày: “Tới đó làm gì?”

Tạ Tư Hành nhìn y.

Ngự Hàn chợt sực tỉnh.

“Cái tên này, anh chưa mua quà cho cụ Trần, định nhân tiện đi qua cửa hàng quần áo rồi mua?” Ngự Hàn khinh bỉ nhìn hắn: “Như vậy cũng tùy tiện quá đi mất.”

“Thế em chuẩn bị rồi à?” Tạ Tư Hành bình thản hỏi vặn.

Ngự Hàn: “Tất nhiên là chưa.”

Tạ Tư Hành: “?”

Ngự Hàn nói chắc như đinh đóng cột: “Tôi với anh cùng tham gia, quà của anh còn không phải của tôi à?”

“…”

Tạ Tư Hành cười khẩy, không biết hắn đang nghĩ gì.

“Không cần em lo, tôi đã chuẩn bị quà cáp đầy đủ.”

Nói xong không thèm quan tâm Ngự Hàn nữa, ngửa lưng lên ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.

Ngự Hàn bĩu môi, lấy di động ra nói chuyện với Phó Nhàn.

Dạo này Phó Nhàn rất hài lòng về việc mỗi ngày Tạ Tư Hành đều đón đưa Ngự Hàn, lần nào cũng đứng trước cửa công ty hiền từ nhìn Ngự Hàn lên xe.

Ví dụ như vừa rồi, Ngự Hàn đi cùng Phó Nhàn ra khỏi cửa công ty, Phó Nhàn nhìn thấy xe Tạ Tư Hành vẫn đỗ ở cửa như trước, lập tức mờ ám phất tay chào tạm biệt Ngự Hàn.

Lúc này Ngự Hàn đang hỏi anh ta vì sao lại nhìn y và Tạ Tư Hành với ánh mắt như vậy.

Phó Nhàn: [Có lẽ vì tôi là fan CP của cậu và giám đốc Tạ?]

Ngự Hàn: [Nói đúng lắm, thưởng cho anh một tháng trừ tiền thưởng]

Phó Nhàn: [???]

Lúc Ngự Hàn đang nói chuyện với Phó Nhàn, bên tai bỗng vang lên âm thanh lạnh lùng của Tạ Tư Hành: “Xuống xe.”

Ngự Hàn giương mắt, phát hiện xe đã tới cửa hàng quần áo lớn nhất thành phố A.

Y lại cúi đầu, không mảy may nhúc nhích: “Anh đi là được rồi, tôi ngồi đây chờ anh.”

Tạ Tư Hành: “Em không xuống xe thì chọn quần áo như thế nào.”

Ngự Hàn hoang mang: “Chọn quần áo?”

Tạ Tư Hành ừ một tiếng.

Bọn họ phải tham dự bữa tiệc nhà cụ Trần, tất nhiên phải ăn mặc chỉn chu một chút, mà vừa rồi Tạ Tư Hành phát hiện Ngự Hàn ăn mặc quá tùy tiện nên mới nhất thời nảy ra ý định dẫn y đến cửa hàng chọn vài món quần áo.

Ngự Hàn vừa xuống xe vừa cằn nhằn: “Phiền thế không biết, anh cho tôi mượn đồ anh là xong mà.”

Tạ Tư Hành nghe vậy, quay lại nhìn y: “Chắc là không được.”

Ngự Hàn tỏ ý nghi ngờ.

Tạ Tư Hành ám chỉ: “Hơi to so với em.”

Ngự Hàn: “…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play