Sơn miếu không những bị bỏ hoang rất lâu mà còn nằm ở chỗ khuất. Người chèo thuyền bảo chỉ có người đi trên sông lâu năm mới biết đến nơi này, an toàn lắm.

Ấy vậy Đinh Nguyệt Hoa hiểu rõ chỗ này không thể ở lâu, Hoa Hồ Điệp có thể sẽ đến bất cứ lúc nào. Triển Chiêu mới vừa trở về từ quỷ môn quan, bây giờ vẫn đang bị thương, còn Chu Tử Khôn với người chèo thuyền lại không có võ công, bọn họ cần phải sớm lên kế hoạch.

Đinh Nguyệt Hoa kiểm tra sơ bộ vết thương của Triển Chiêu, hắn bị thương không phải nhẹ, một chưởng kia đập rất mạnh vào ngực hắn, may mà nội lực của hắn thâm hậu, bằng không hậu quả rất khó lường. Đinh Nguyệt Hoa vội vàng dùng nội lực giúp hắn điều tức: “Chờ trời sáng ta ra ngoài tìm ít thảo dược cho huynh.” Tuy họ có mang theo ít thuốc trị thương nhưng đã chìm hết xuống sông rồi. Có toa thuốc, nhưng ngặt một nỗi không có dược liệu.

Triển Chiêu mệt mỏi dựa vào tường, mặc dù đã điều tức nhưng sắc mặt hắn vẫn chẳng khá lên được bao nhiêu. Hắn ngập ngừng một chút: “Nguyệt Hoa, cô mau đưa họ rời khỏi đây và đi tìm Triệu Hổ, cô nương đó đang ở trong tay Hoa Hồ Điệp!”

Đinh Nguyệt Hoa ngạc nhiên nói: “Sao huynh biết?”

Triển Chiêu thở dài: “Hoa Hồ Điệp bắt cô ấy làm con tin, lúc đó ta định cứu cô ấy…”

Đinh Nguyệt Hoa lập tức hiểu ra, với võ công của Triển Chiêu, tuy không biết bơi nhưng hoàn toàn có thể thoát hiểm dễ dàng, chắc chắn là Hoa Hồ Điệp đã dùng quỷ kế đánh hắn bị thương, làm hắn rơi xuống nước suýt chết đuối. Đáng lẽ cô muốn hỏi hắn thêm vài câu, nhưng tinh thần hiện tại của Triển Chiêu rất tệ nên cô không hỏi nữa: “Được rồi, để sau đã, giờ chúng ta rời khỏi đây trước, sau đó sẽ đi tìm cao thủ về, nhất định phải san bằng Tử Hà Cung này!” Cô hết sức tức giận, chỉ muốn băm thây Hoa Hồ Điệp ra thành trăm mảnh.

Triển Chiêu lắc đầu: “Cô nương đó còn đang ở trong tay Hoa Hồ Điệp, có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào, ta phải đi cứu cô nương đó…”

“Huynh không nhìn xem mình còn lại bao nhiêu mạng! Đi cứu người thế nào!” Đinh Nguyệt Hoa thiếu điều bị hắn chọc tức chết.

Triển Chiêu nhắm mắt, hít sâu một hơi: “Cô đã cứu mạng của ta về rồi, ta sẽ không sao đâu.” Hắn mở mắt ra nhìn Đinh Nguyệt Hoa: “Ban nãy cô cũng đã dùng nội lực giúp ta điều tức, ta tự mình điều tức thêm một lúc nữa là ổn thôi. Chứ nếu như phải đợi đến lúc chúng ta được tìm cứu binh về, ta e cô nương đó đã gặp chuyện rồi!” Triệu Hổ đang đợi ở trạm dịch phía trước, cả đi cả về e cũng phải mất bốn đến năm ngày, mà chuyện ở đây thì không thể đợi thêm được nữa!

Tất nhiên Đinh Nguyệt Hoa cũng hiểu được lý do này, nhưng mà bây giờ Triển Chiêu bị thương như vậy thì cứu người thế nào được? Đinh Nguyệt Hoa cau mày, nói: “Huynh nói đúng, huynh ở lại, ta dẫn bọn họ đi cứu người!”

“Không được!” Triển Chiêu nói nhỏ nhưng rất nghiêm nghị: “Cô có biết Hoa Hồ Điệp đó…”

“Ta không quan tâm, huynh cũng nói mạng của huynh là do ta cứu về, ta làm sao có thể trơ mắt đứng nhìn huynh đi bỏ mạng được!”

“Triển đại nhân!” Chu Tử Khôn bỗng đứng lên thi lễ nói: “Ngài xem thế này có được không, cứ để Đinh cô nương ở lại với ngài, còn tôi đi tìm Triệu đại nhân đến cứu người!”

Đinh Nguyệt Hoa sửng sốt: “Ngươi ư?” Thật lòng mà nói, tuy cô rất cảm động trước tình yêu sâu đậm mà y dành cho vợ nhưng cô luôn cảm thấy y hơi vô dụng, vậy mà không ngờ y lại tự mình đề nghị đi tìm cứu binh.

Chu Tử Khôn hạ giọng nói: “Hai người yên tâm, tôi đi mau về mau, chắc chắn sẽ tìm được Triệu đại nhân!”

Người chèo thuyền cũng đứng dậy: “Triển đại nhân, ngài cứ yên tâm, tôi sẽ đi theo Chu công tử, tôi thông thuộc vùng này, đảm bảo sẽ đưa Chu công tử đi an toàn.”

Triển Chiêu cân nhắc một chút, dường như cũng không có cách nào tốt hơn, chỉ đành chắp tay nói: “Đa tạ hai vị!” Hắn lấy trong ngực áo ra một lệnh bài và đưa nó cho Chu Tử Khôn: “Anh giao cái này cho Triệu Hổ, kể cho Triệu Hổ nghe tình hình ở đây, Triệu Hổ sẽ tự hiểu!”

Chu Tử Khôn liền cầm lấy.

Đinh Nguyệt Hoa nghĩ ngợi, tháo một đôi vòng ngọc trên tay ra rồi đưa qua: “Chắc lúc nãy đồ đạc của hai người cũng rơi hết xuống sông rồi, trên người ta giờ cũng chỉ còn đôi vòng tay này. Chừng nào hai người tới được trấn trên thì đem nó đi cầm rồi mua hai con ngựa, nhất định phải tìm thấy Triệu đại nhân sớm nhất có thể!”

Mặc dù ánh sáng không được tốt lắm, nhưng cả chiếc vòng tay kia sáng bóng, mịn màng, chạm vào rất lạnh, vừa nhìn là biết ngay đồ quý. Chu Tử Khôn do dự một chốc, cuối cùng đưa tay nhận lấy một chiếc: “Một chiếc là đủ rồi, cô nương giữ lại một chiếc, biết đâu sẽ có lúc cần dùng đến.” Rồi y chắp tay và rời đi cùng người chèo thuyền.

Đinh Nguyệt Hoa cũng không dám ở lâu, may mà lúc này mưa đã tạnh, cô lập tức dìu Triển Chiêu đi, cả hai tiếp tục hướng tới ngọn núi phía nước. Có điều xung quanh tối đen, đường lại trơn trượt rất khó đi, quần áo của bọn họ thì ướt sũng, hễ gió thổi qua là lạnh thấu xương. Đinh Nguyệt Hoa chỉ sợ Triển Chiêu không chịu được, trong lòng không khỏi lo lắng: “Triển Chiêu, huynh vẫn ổn chứ?”

Triển Chiêu nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, hạ giọng nói: “Không sao, ta có thể chịu được!”

Nhưng Đinh Nguyệt Hoa đỡ hắn chỉ cảm thấy hắn ngày một nặng, e là hắn đã kiệt sức rồi. Lòng cô càng thêm lo lắng, may thay, cuối cùng cũng nhìn thấy một nhà nông dân ở lưng chừng núi: “Chúng ta đến đó nghỉ ngơi một chút, huynh thấy thế nào?”

Triển Chiêu gật đầu, Đinh Nguyệt Hoa càng sợ hãi hơn, hắn chịu nghỉ ngơi thế này chứng tỏ hắn đã không thể chống chọi được nữa rồi. Cô không quan tâm được nhiều nữa, vội vàng dìu Triển Chiêu đi qua đó.

Cô vừa đi được hai bước thì sực nhớ đến một chuyện, hạ giọng nói: “Huynh chờ ta một chút.”

Triển Chiêu khẽ gật đầu, Đinh Nguyệt Hoa bèn giúp hắn tựa vào cây cổ thụ bên cạnh. Sau khi nhìn xung quanh một hồi, cô quyết định nhảy lên cây cổ thụ, giấu Trạm Lư ở trên cành cây rồi nhảy xuống.

Triển Chiêu hạ giọng: “Nguyệt Hoa …”

Đinh Nguyệt Hoa nhìn lại nhánh cây: “Không sao đâu, sáng mai ta sẽ lấy lại!” Cô sợ cô mang theo kiếm, ai mà dám cho bọn họ ở lại.

Trời đã khuya, mọi người trong nhà đều đã nghỉ ngơi, cô ra sức gõ cửa, không dễ dàng gì mà đèn trong nhà mới sáng lên, ai đó lớn tiếng hỏi: “Ai đấy, muộn thế này rồi!”

Đinh Nguyệt Hoa vội nói ngay: “Anh làm ơn mở cửa!”

Thật lâu sâu, cuối cùng cánh cửa cũng hé ra một chút, ai đó hạ giọng nói: “Có chuyện gì?”

Đinh Nguyệt Hoa đâu dám nói thật, chỉ bảo: “Chúng tôi là lữ khách đi ngang qua đây, nhưng mà ban nãy gặp phải mưa to, thuyền của chúng tôi va phải đá ngầm nên bị chìm, anh trai của tôi còn bị thương nữa. Xin anh cho chúng tôi ở lại một đêm.”

Người bên trong hình như rất do dự, Đinh Nguyệt Hoa vội vàng chen tới trước, cầu xin: “Anh trai của tôi bị thương rất nặng, thời tiết hôm nay e lại sắp mưa, xin anh thương tình cho chúng tôi ở lại một đêm đi mà!”

Người kia như đang quan sát bọn họ qua khe cửa. Chợt nghe bên trong có tiếng người phụ nữ nói: “Trông cô gái này không giống người xấu đâu!”

“Trên mặt kẻ xấu có viết chữ à, sao mình biết không họ không phải kẻ xấu…”

Đinh Nguyệt Hoa cúi đầu, chợt nhìn thấy chiếc vòng trên tay mình, cô liền tháo nó ra: “Anh chị à, chúng tôi bất ngờ gặp phải tai nạn này, đồ đạc đều đã mất hết, quả thật là cùng đường, bây giờ trên người cũng chỉ có vòng tay này là đáng giá, xin anh chị mở cửa cho chúng tôi ở lại một đêm!”

Rốt cuộc cánh cửa cũng đã rụt rè mở ra, trong nhà là một đôi vợ chồng trung niên. Nhìn thấy tình trạng của Triển Chiêu, họ không nói gì nhiều, người đàn ông nhanh chóng bước tới đỡ Triển Chiêu vào nhà, sắp xếp cho hắn nằm trong sương phòng phía Đông.

Đinh Nguyệt Hoa vừa mừng vừa sợ, lập tức đưa chiếc vòng tay cho người đàn bà: “Chị à, cảm ơn chị.”

Không ngờ người đàn bà lại từ chối: “Cô nương, cô đừng quá để tâm, đêm hôm khuya khoắt thế này bọn tôi chỉ sợ có kẻ xấu, mấy năm nay ở Tử Hà Sơn không được yên bình cho lắm nên bọn tôi mới không dám mở cửa.”

Đinh Nguyệt Hoa liền nói: “Tôi hiểu rồi. Nhưng mà chị nhất định phải nhận vòng tay này, cứ coi nó là chi phí chúng tôi ở đây cũng được.”

Người đàn bà không còn cách nào, đành phải nhận lấy vòng tay: “Được rồi, tôi đi tìm hai bộ quần áo sạch và làm thêm chút thức ăn cho hai người.”

“Cảm ơn chị.”

Người đàn ông đã sắp xếp xong chỗ ở cho Triển Chiêu, y có chút khó hiểu: “Cô nương, muộn thế này rồi hai người tới đây làm gì?”

Đinh Nguyệt Hoa sửng sốt, không biết đáp thế nào, may thay người đàn bà đã kéo cánh tay người đàn ông lại: “Đại Trụ, mình nói nhiều quá, mau xuống bếp nhóm lửa để ta còn nấu ít thức ăn cho họ.”

(Hết chương 15)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play