"Lão đại, thuộc hạ xin lỗi, xin lỗi về việc thuộc hạ quen biết Uyển Như. Thật ra cô ấy là người rất tốt thuộc hạ, thuộc hạ..." Vừa về tới nhà Lưu Vũ đã đuổi theo Trần Ái Kỳ giải thích chuyện này, trong lòng cảm giác nóng như lửa đốt đến nói năng cũng lộn xộn.

Vốn dĩ Trần Ái Kỳ đang suy nghĩ nên trò chuyện với ông nội hay là lên phòng nghỉ ngơi, nghe Lưu Vũ nói bước chân cô dừng lại. Mà Lưu Phong, Tâm Mỹ nghe vậy cũng đột ngột dừng lại nhìn Lưu Vũ.

Tâm Mỹ khoanh tay bĩu môi: "Uyển Như, Uyển Như! Gọi tên cũng thật thân mật." Không biết là do thường ngày Trần Ái Kỳ quá coi trọng Tâm Mỹ hay không, mà cô đột nhiên chặn ngay lời Trần Ái Kỳ định nói ra.

Trần Ái Kỳ liếc mắt nhìn Tâm Mỹ một cái, Tâm Mỹ biết mình lắm miệng lập tức cúi thấp đầu. Trần Ái Kỳ không nói gì, xoay người đến phòng khách lập tức có người pha coffe đến.


Cô đưa tay nhu thái dương biểu hiện mệt mỏi hai mắt nhắm lại, ba người cũng lê bước đi theo đứng xếp hàng đợi cô lên tiếng. Về việc Lưu Vũ có quen Dương Uyển Như, hai người bọn họ không phải không biết, nhưng quan trọng là cô gái đó là con gái của Dương Kiến, mà Dương Kiến là người lão đại hận thấu xương, ai lại để cho thuộc hạ quen biết kẻ thù mình được.

"Tôi không phản đối." Lúc lâu Trần Ái Kỳ mới nhàn nhạt mở miệng, ánh mắt cô nhìn Lưu Vũ: "Nhưng, có việc cậu phải làm."

Lưu Vũ đột nhiên có dự cảm không tốt: "Là chuyện gì vậy lão đại?"

"Cạch" Trần Ái Lỳ đặt cốc coffe còn nóng xuống, môi hơi nhếch lên nhìn Lưu Vũ: "Rất đơn giản, cậu theo dõi Dương Uyển Như tìm nơi ở Dương Kiến. Không phải cậu rất thân với cô ta sao?"

Không thể nói đây là cô lợi dụng Lưu Vũ được, làm việc vốn phải làm là trongj trách phải nghe theo.


"Thuộc hạ, thuộc hạ hiểu." Vốn anh còn do dự nhưng cũng không còn cách nào khác hơn nhận lời, một là anh có thể không thấy mặt trời ngày mai, hai là bị phát hiện sau đó có nguy cơ bị gϊếŧ, nhưng anh thà chọn cách thứ hai còn hơn. Chính là sống được ngày nào thì tận hưởng ngày đó.

Nhưng suy nghĩ nếu như anh tìm được nơi ở của Dương Kiến, thì cũng đồng nghĩa với việc cuộc chiến quyết liệt sắp bắt đầu, Dương Uyển Như lúc đó anh không thể đảm bảo được có an toàn hay không.

Thật ra thì Lưu Vũ suy nghĩ quá sâu xa, nếu như anh không nhận lời thì Trần Ái Kỳ cũng không miễn cưỡng, lí do tại sao thì cô không biết. Nếu như Lưu Vũ không tìm thì sớm muộn gì Hồng Ngọc cũng tìm ra.

Nói xong chuyện Trần Ái Kỳ đứng dậy lên phòng, cô chợt nhớ ra còn nhiều chuyện chờ cô giải quyết, đặc biệt vài tháng nữa sẽ phải sang Mỹ, hôm nay có lẽ sẽ không thể nói chuyện được với ông nội rồi.


"Lão đại." Vừa đặt chân đến cầu thang đã bị giọng Hắc Long gọi lại, mà giọng nói có vẻ không bình thường.

Trần Ái Kỳ xoay người nhìn Hắc Long, ánh mắt ý hỏi có chuyện gì, cô còn rất nhiều chuyện.

Lúc nãy Hắc Long đến đây hơi gấp gáp, sắc mặt hơi đỏ lên tuy vậy anh vẫn bình tĩnh nói: "Vừa rồi có một chiếc xe hãng Volkswagen dừng trước cửa, đã có người chụp lại vài bức ảnh rồi đi. Đây lão đại là chiếc xe này."

Từ trước đến nay chưa bao giờ có người đến nơi này cả, Trần Ái Kỳ nhíu mày nhìn bức ảnh chiếc xe quen thuộc ngày hôm qua, môi đột nhiên cong lên biểu hiện xem như là rất hứng thú.

Hắc Long ngẩn người nhìn Trần Ái Kỳ, biểu hiện của lão đại là sao. Từ trước đến nay chưa từng có người khác xuất hiện ở nơi này, nhưng một khi có người đặt chân đến đây thì không ai có thể dời khỏi. Nếu như nơi này nhiều người biết đến thì thân phận lão đại sẽ dần bị bại lộ, điều này là bất lợi.
Theo như camera chiếu lại thì hình như mấy người trong xe còn mang súng theo người, nếu như bọn họ không rời khỏi đây nhanh thì có lẽ đã bị bắn chết lâu rồi.

"Mấy tên nhãi nhép, không cần để ý." Nói xong không đợi Hắc Long nói Trần Ái Kỳ đi lên phòng. Woa, cuộc chiến sắp bắt đầu rồi đây, thật khiến cô mong chờ mà.

Nhìn theo bóng dáng Trần Ái Kỳ đi, Hắc Long trong lòng cực kỳ khó hiểu, có phải anh quá lo lắng rồi không? Trong lòng nghĩ anh nên cho người đều tra về chiếc xe này, nếu tin tức bị bại lộ sẽ không hay. Nói là làm Hắc Long liền xoay người đi ngay, trước khi đi ánh mắt anh dừng trên người Tâm Mỹ một chút sau đó liền đi.

Tâm Mỹ bĩu môi nhìn Hắc Long đi mất, tâm trạng cực kỳ không tốt, vậy mà không để ý đến mình?

Không xa trên tầng Trần Bá Phi nhìn xuống dưới, ánh mắt ông xảo quyệt đảo qua đảo lại. Bọn chúng đến thật nhanh, nhưng cháu gái bình tĩnh như vậy ông cũng không phải lo lắng. Nếu như ngay cả đối thủ như Dương Kiến cũng khiến cháu gái không để tâm, thì xem ra cháu gái không không phải tầm thường như ông nghĩ.
Có thể đem Trần gia đến ngày hôm nay không phải dễ dàng, cháu gái ông nếu đơn giản đối phó như vậy sẽ không có khả năng có Trần gia bây giờ.

Màn đêm dần dần buông xuống bao phủ cả thành phố, phía chân trời lấp loé ánh sáng mặt trăng dần nhô lên, một buổi tối đầy thơ mộng bắt đầu.

"Thiếu gia định đâu vậy?" Từ bên ngoài bước vào Tích Lâm lại bắt gặp Tư Dịch Long ra ngoài.

Hôm nay thiếu gia vừa đến đây, ngôi nhà vừa mới được dọn dẹp đàng hoàng, mọi thế lực thiếu gia cũng được điều động về đây, một ngày mệt mỏi bữa tối chưa ăn mà thiếu gia đã định đi đâu?

Tư Dịch Long đút tay vào túi quần, tóc vừa được gội vẫn đang ướt, anh nhìn Tích Lâm: "Sửa soạn nhanh lên, cùng tôi ra ngoài."

Tích Lâm nhìn mình từ trên xuống dưới, chân quần cao thấp quần áo xốc xếch, còn không phải dọn cả ngôi biệt thự này mà anh có bộ dạng này sao!
"Thiếu gia chờ thuộc hạ một chút." Tích Lâm không dám nhiều lời nói xong bóng dáng mất hút.

Nhìn đồng hồ trên tay chỉ 18:16 môi Tư Dịch Long nhếch lên, cảm giác ở nơi này cũng không tồi chút nào.

Rất nhanh Tích Lâm đã sửa soạn xong, ra ngoài bãi đỗ xe đã thấy Tư Dịch Long đã trong xe, anh nhanh chóng lên xe, vừa nổ xe anh vừa hỏi: "Thiếu gia muốn đi đâu?"

"Đến nơi ồn áo nhất."

Tích Lâm nghe liền biết nơi nào, anh lái xe hướng đến nơi náo nhiệt nhất thành phố Hill Club. Chừng năm đó đã không đến đây, không biết còn nhớ đường nữa không đây.

Hill Clud là một quán bar nổi tiếng nhất thành phố, những người ở đây đều là người có tiếng, không thì là người có tiền, chỉ cần có tiền thì đến nơi này không vấn đề. Nhưng nói là như vậy, nơi này không giống như những quán bar khác, rất có quy tắc.
Vừa bước vào tiếng nhạc chua chát lập tức đập vào tai, Tư Dịch Long rất nhanh đã bị nhiều người chú ý đến, dường như bọn họ đến nơi này đã quen thuộc gương mặt nào mà chưa gặp qua, nhìn thấy anh liền biết người này là người mới đến.

Tư Dịch Long nhìn nơi này còn rất sớm đã đông nghịt người, vừa chuyển mắt đã thấy một phục vụ chạy đến: "Thiếu gia mời đi lối này." Bày ra bộ dáng mời khách quý.

Xem ra anh ta đã sớm sắp đặt xong xuôi, Tư Dịch Long không nói nhiều liền đi theo phục vụ đến gian phòng Vip.

"Thiếu gia đến đây gặp ai vậy?" Thiếu gia không phải người thích đến những nơi này, Tích Lâm nghĩ chỉ khi có hẹn với người nào đó.

Rất nhanh đáp áp đã trả lời anh, vừa mở cửa đập vào mắt Tích Lâm chính là khuôn mặt cực kỳ quen thuộc, tuy rằng đã lâu không gặp nhưng anh vẫn nhớ rõ mồn một, anh há mồm ngạc nhiên.
"Đến rồi." Giọng nói này chính là Hắc Long, sau đó anh lại nhìn đến sắc mặt của Tích Lâm mà nhếch môi: "Sao vậy? Mặt tôi có gì sao?"

Tư Dịch Long vào trong ngồi xuống ghế, Tích Lâm biết mình mất mặt vào trong: "Không có, đã lâu rồi không gặp Long tiên sinh nên có chút khác lạ."

Thấy Tích Lâm đã vào trong phục vụ đóng cửa lại, tiếng nhạc bên ngoài không còn nghe thấy gì, bên trong một mảnh yên tĩnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play